Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 746: Một kiếm chém Hóa Phàm (2)



- Cảm ơn đặc sứ ra tay!

Nghe đến liên minh vạn quốc, Trương Huyền nhất thời hiểu được.

Vừa rồi, đột nhiên xuất hiện một thủ lệnh của liên minh, không thừa nhận vị trí quốc vương của Đinh Mục, hóa giải cục diện quẫn bách. Chỉ sợ chính là do người trước mắt gây nên.

Nếu không, hắn thật sự nghĩ không ra có người nào có thể làm được.

- Hiên Viên vương thất thay đổi quốc chủ, không báo tới liên minh, một mình hành sự. Ta chỉ là theo quy định làm việc mà thôi!

“Công tử” Triệu Phi Vũ mỉm cười, nhìn về phía người thanh niên trước mắt, vẻ mặt bội phục:

- Muốn nói cảm ơn, chắc hẳn là ta cảm ơn ngươi mới đúng. Là phương thuốc của ngươi, khiến cho ta khôi phục. Nếu không, sợ rằng bây giờ ta còn nằm ở trên giường, nhắm mắt đợi chết!

- Phương thuốc?

Trương Huyền nghi ngờ.

- Chính là Trương sư dùng tên giả Liễu Trình, ở nghiệp đoàn y sư Thiên Vũ vương quốc giải quyết vấn đề khó khăn cuối cùng trên tường nghi vấn khó xử lý. Ta mắc chính là chứng bệnh này, tìm hết lương y, cũng không thể chữa được. Là ngươi giải quyết thương thế trên người, mới khiến ta khôi phục!

Triệu Phi Vũ đạo.

Nữ nhân này mặc nam trang giả “công tử” quyền quý chính là nhị công chúa của liên minh vạn quốc trước đây bệnh nặng nằm giường, khi dậy một quyền đánh nát đá.

Biết là được một y sư của vương quốc nhất đẳng chữa trị, nghe được cái tên “Liễu Trình” này, nàng liền mang theo thuộc hạ Kim Tòng Hải chạy tới.

Đến cảnh nội Hiên Viên vương quốc, Kim Tòng Hải đi tìm Cổ Mục. Hai người gặp phải Tôn Cường, biết Liễu Trình chính là Trương Huyền, lúc này mới đến nơi này, ra tay giúp đỡ.

Nếu không, nàng cùng hắn không thân chẳng quen, làm sao có thể vì một danh sư nhị tinh, phản bác vương quốc phong hào phía dưới? Lại nhiều lần bảo Kim Tòng Hải ra tay cứu người?

- Cơ tiên thiên không có lực?

Nhớ lại một chút, Trương Huyền cũng nghĩ tới.

Lúc đó chỉ là giải quyết vấn đề khó khăn, sát hạch y sư, không nghĩ tới lại còn cứu một người.

Hơn nữa nhìn hình dáng, địa vị của nữ hài này không thấp.

- Đúng vậy!

Triệu Phi Vũ gật đầu.

- Phương thuốc của ta trị chứng bệnh của ngươi. Ngươi cũng giúp ta giải quyết khó khăn. Chúng ta xem như là hai bên không ai thiếu nợ ai!

Trương Huyền ôm quyền.

Hắn không muốn nợ người ân tình, để tránh dính vào nhân quả.

Vừa rồi đối phương ra tay, xem như là báo ân. Hai người xem như đã thanh toán xong.

- Hai bên không ai thiếu nợ ai?

Triệu Phi Vũ sửng sốt.

Dưới tình huống biết rõ hắn là đặc sứ của liên minh vạn quốc, hơn nữa còn có ý lấy lòng, tự nhiên yêu cầu gì cũng không cầm. Thật đúng là một quái nhân.

Phải biết rằng, đổi lại thành người khác, có cơ hội như thế, khẳng định sẽ đưa ra yêu cầu.

Tròng mắt xoay chuyển, nàng mỉm cười:

- Có thể! Chỉ có điều... Ngươi chém giết quốc vương một vương quốc phong hào của chúng ta, đuổi lão tổ đi, điều này giải quyết như thế nào? Nếu như không có giao phó, chắc chắn sẽ gây ra rung chuyển.

Một bên đường đường là vương quốc phong hào, bây giờ bị làm cho thất linh bát lạc. Quốc vương gần kế vị tử vong, lão tổ chạy thoát, vương quốc khác biết được cục diện này, rung chuyển là điều tất nhiên.

- Điều này...

Trương Huyền sửng sốt.

Hắn chỉ muốn báo thù cho Lộ Trùng, cũng không nghĩ tới những thứ này.

Cục diện hiện tại này, Hiên Viên vương quốc quả thật gặp phải phong ba bão táp lớn. Vương triều huỷ diệt chỉ là chuyện sớm hay muộn.

- Ta cho ngươi đề nghị thì thế nào?

Thấy hắn do dự, mắt Triệu Phi Vũ lóe lên, nở nụ cười.

- A?

- Nếu ngươi một mình diệt quốc, do ngươi làm quốc quân mới, khẳng định không ai có ý kiến. Ta cũng tiện trở về báo cáo kết quả công tác.

Triệu Phi Vũ đạo.

Nàng cố ý hỏi như vậy, không phải gây khó dễ, mà là vì cái này.

Trước đó, nàng đã suy nghĩ đến điểm này. Nếu không cũng không có khả năng giúp đỡ Trương Huyền.

Vị trước mắt này, một người thắng được một quốc gia, cho dù lên làm quốc quân, khẳng định cũng không có ai dám nói thừa thêm một câu.

Giúp hắn leo lên vị trí quốc vương, xem như báo đáp ân tình cứu mạng, có thể thoả mãn trở lại.

- Làm quốc vương?

Trương Huyền lắc đầu:

- Không có hứng thú.

Hắn trước ba mươi tuổi phải trùng kích danh sư cửu tinh thành công, mới có thể còn mạng sống sót. Lưu lại nơi này làm quốc vương của một vương quốc phong hào, thật đúng là hắn chưa từng nghĩ tới.

- Vậy...

Không nghĩ tới hắn lại trực tiếp từ chối, Triệu Phi Vũ sửng sốt.

Làm quốc vương, hiệu lệnh khắp nơi, uy chấn trong nước, là chuyện vô số người tha thiết ước mơ. Hắn tự nhiên không đồng ý...

- Hiên Viên vương quốc biến thành như vậy, thật sự là lỗi của ta. Như vậy đi, ta mặc dù không muốn làm quốc vương, thật ra có thể giúp các ngươi xem xét một chút!

Có chút do dự, Trương Huyền nói.

Bất kể nói thế nào, nước không thể một ngày không có chủ. Bằng không, khẳng định sinh linh đồ thán, phiền phức rất nhiều. Đây cũng không phải là điều hắn nguyện ý nhìn thấy được.

- A?

Không nghĩ tới mình không muốn làm, còn giúp tìm một người, Triệu Phi Vũ đầy kỳ quái nhìn qua:

- Giúp ta chọn một quốc vương? Không biết là thần thánh phương nào? Đừng nói cho ta biết là Tôn Cường!

Nếu như là Tôn Cường nói, nàng khẳng định sẽ khóc.

Người này thực lực không được tốt lắm, giọng điệu lại lớn không thể chịu được. Mấu chốt nhất chính là, một chút năng lực quan sát lực cũng không có. Nếu thật sự lên làm quốc vương, sợ rằng không bao lâu, toàn bộ Hiên Viên vương quốc đều sẽ xong đời.

- Tôn Cường? Làm sao có thể. Để cho hắn làm quốc vương, chính là tài lớn dùng vào việc nhỏ!

Trương Huyền lắc đầu.

Tôn Cường lại là quản gia của mình, sau này phải đi theo mình, tới thế giới càng lớn hơn, làm sao có thể ở lại loại địa phương nhỏ này, làm người đứng đầu một nước?

- ... Khụ khụ!

Bị nước bọt sặc một cái, vẻ mặt Triệu Phi Vũ bất đắc dĩ.

Thật là có dạng chủ tử gì, lại có dạng người hầu như vậy.

Vốn tưởng rằng Tôn Cường thích khoác lác, là nguyên nhân của một mình hắn. Hiện tại xem ra, người chủ tử này còn khoa trương hơn...

Một người Ích Huyệt cảnh, cái gì cũng không biết, làm quốc vương của vương quốc phong hào, còn tài lớn dùng vào việc nhỏ... Ta có thể vui vẻ nói chuyện phiếm không?

- Vậy ngươi muốn chọn ai?

Cố nén phiền muộn, Triệu Phi Vũ hỏi.

- Nàng...

Trương Huyền mỉm cười, hướng lên bầu trời ngoắc tay:

- Mạc Vũ, xuống đây đi!

Gào!

Hắn vừa nói dứt lời, Thiết Xỉ Khiếu Thiên thú trong không trung gầm lên một tiếng, bay xuống. Mạc Vũ viền mắt ửng đỏ đi tới trước mặt, muốn gục vào trong lòng Trương Huyền, lại có chút do dự, cuối cùng vẫn ngừng lại.

Vừa rồi nàng thật sự lo lắng cho hắn tới hỏng rồi.

Chỉ có điều, nàng cũng biết, đối phương đối với nàng không có bất kỳ ý nghĩ gì. Nếu thật sự muốn nhào qua, trái lại tăng thêm xấu hổ.

- Nàng?

Không nghĩ tới một người nữ tử xuống, Triệu Phi Vũ đầy nghi ngờ.

- Không sai. Ta muốn để cho nàng làm vị nữ đế đầu tiên của Hiên Viên vương quốc. Chẳng biết có được không?

Trương Huyền cười nói.

- Nữ đế? Nữ đế của Hiên Viên vương quốc?

Mạc Vũ sửng sốt, thân thể mềm mại không nhịn được run rẩy.