Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 767: Tin tức chính xác về Vô Hồn Kim Nhân (1)



Trà Khô Diệp, lại còn gọi là trà Khô Vinh, là đặc sản lớn nhất của đầm lầy Hồng Húc tại liên minh vạn quốc?

Trà sinh trưởng ở trong ao đầm, trong một năm, chỉ có thời gian một tháng, sống tốt. Những thời gian khác đều giống như cây khô.

Lá giống như tươi, cành giống như chết, một sống một chết, một khô một tốt, mới có được cái tên này.

Loại trà này sau khi sao xong, ngâm thành nước, có thể khiến cho người ta trải qua cảm giác bốn mùa, sảng khoái đến cực điểm, là một trong những loại trà nổi danh nhất trong cả liên minh vạn quốc.

Chỉ có điều đầm lầy Hồng Húc, vô cùng nguy hiểm. Cường giả Hóa Phàm Cảnh bị cắn nuốt, cũng vô cùng có khả năng không có cách nào đi ra. Hơn nữa lá trà chỉ có thời gian một tháng, sản lượng rất thấp. Người có thể thật sự nếm được, cũng không nhiều.

- Không sai, nơi này sản xuất ra nhiều trà Khô Diệp, còn có... rắn Khô Diệp!

Trương Huyền nói.

- Ừ!

Mọi người gật đầu.

Rắn Khô Diệp là một loại linh thú chuyên môn lấy lá trà Khô Diệp làm thức ăn, trong cơ thể ẩn chứa kịch độc. Cường giả Hóa Phàm tam trọng bị cắn một cái, cũng sẽ dễ dàng tử vong.

- Lẽ nào... Là rắn độc Khô Diệp? Không đúng. Rắn Khô Diệp tuy rằng độc tính mạnh mẽ, nhưng độc của nó, mùi mười phần, hơn nữa có chứa nước miếng rắn đặc biệt, khiến người ta liếc mắt là có thể nhìn ra được. Phía trên cây Phỉ Thúy Trúc này trơn nhẵn giống như mới, không có bất cứ dấu vết gì...

Lão già không nhịn được mở miệng.

Rắn Khô Diệp vô cùng đáng sợ. Cường giả Hóa Phàm Cảnh cũng phải cẩn thận. Nếu như lưu có nước miếng rắn, mới có thể phân biệt ra được.

- Không phải nước miếng rắn, mà là... cây Phỉ Thúy Trúc này là nơi ở của rắn Khô Diệp. Nói cách khác, thoạt nhìn cây trúc trơn nhẵn chỉnh tề, mỗi ngày lại có rắn Khô Diệp bò tới bò lui.

Thần sắc Trương Huyền nghiêm trọng.

- A...

Nghe nói như thế, gã sai vặt cầm sách, lập tức khiếp sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống.

Mấy ngày qua hắn vẫn chăm sóc cho cây trúc, thường xuyên lau chùi. Vừa nghĩ tới có rắn bình thường chiếm giữ ở phía trên, nhất thời hoảng hốt một hồi, vô cùng buồn nôn.

- Như vậy tới nay, rắn Khô Diệp ăn xong bài tiết ra, sẽ ít nhiều dính vào trên Phỉ Thúy Trúc. Trải qua năm tháng bị cây cối hấp thu vào sâu bên trong mạch lá!

Không để ý tới sự khó chịu của mọi người, Trương Huyền tiếp tục nói:

- Mấy thứ này, bình thường cũng không lộ rõ. Thậm chí căn bản không nhìn ra. Đối với con người cũng không bất kỳ ảnh hưởng gì. Chỉ khi nào chạm tới minh hỏa và nhiệt lượng, sẽ thể hiện ra, khiến cho sinh mạng đụng phải, chịu thiệt lớn!

- Nếu như chỉ lấy thân trúc, làm trận cơ bày trận, ảnh hưởng không lớn, có thể tiếp tục sử dụng. Nhưng chế luyện đan dược đan, thì không được. Độc tố lộ rõ, cho dù Hóa Phàm tam trọng bị dùng nhầm, cũng sẽ chết tại chỗ, thần tiên khó có thể cứu được! Bởi vậy, mới có lời nói “muốn chế luyện Phỉ Thúy Linh Lung Đan, vậy nói ngươi mua hàng giả” như vậy!

Trương Huyền giải thích.

- Thì ra là thế!

Mọi người lúc mới hiểu được, lại nhìn về phía người thanh niên, đầy bội phục.

Liếc mắt nhìn ra trong cây Phỉ Thúy Trúc này ẩn nấp độc tính. Như vậy sẽ hiểu rõ đối với thuộc tính, địa điểm sinh tồn cùng với lai lịch thực vật sâu sắc tới mức nào, mới có thể làm được!

- Lợi hại!

Lão già cũng nhất thời xiết chặt nắm đấm.

Không nói cái khác, chỉ riêng phần năng lực quan sát này, khiến hắn mặc cảm.

- Công tử đại tài, khiến cho Tái mỗ mở rộng tầm mắt. Nếu ngươi có ý, lại tặng cho ngươi, xem như quà cảm ơn!

Vẫy bàn tay một cái, lão già nói.

- Lão sư...

Lưu Xương ngẩn người.

Vừa rồi người này muốn dùng năm trăm kim tệ mua An Thần thảo, hắn vẫn cảm thấy đối phương đầu óc có phải có vấn đề hay không. Bây giờ hắn mới biết, người ta đã sớm đoán được cảnh tượng như vậy, đoán được lão sư sẽ đưa thứ này ra tặng.

Đây chính là thứ dùng 500 linh thạch vừa mua được, qua tay đưa tặng... Có phải có chút quá phóng khoáng hay không?

Cho dù chỉ điểm ra Phỉ Thúy Trúc là giả, cũng không cần bỏ ra cái giá lớn như vậy chứ.

- Lẽ nào... Không thể như vậy được! Làm sao có thể ngay cả cái này cũng nhìn ra?

Đột nhiên, nhớ ra cái gì đó, toàn thân hắn cứng đờ, không ngừng run rẩy.

Hắn biết lão sư vì sao hào phóng như vậy.

Giám bảo sư suốt đời chỉ có ba lần cơ hội phạm sai lầm. Quá ba lần, sẽ bị loại bỏ tư cách, rơi xuống phàm trần.

Lão sư giám bảo vô số, ba lần quy định, dĩ nhiên đạt đến. Nếu như lại sai, sẽ gặp phải loại cục diện này!

Nói cách khác, nếu như đối phương không ngăn cản, tùy ý cầm gốc cây Phỉ Thúy Trúc này, đi tìm người luyện dược, có thể dự kiến được, cho dù không trúng độc, cũng sẽ mất đi tư cách giám bảo sư.

Mấy năm nay thân ở chức vị cao, đắc tội qua, có không biết bao nhiêu thù oán. Nếu thật sự không có thân phận, vô cùng có khả năng bị người đuổi giết. Nói cách khác... đối phương chẳng khác nào cứu lão sư một mạng. Đừng nói 500 linh thạch mua An Thần thảo, cho dù giá trị lớn hơn nữa, cũng bỏ ra được.

Nhưng... Lão sư phá hỏng ba lần quy định, chỉ lưu truyền ở bên trong giám bảo sư. Trừ khi là người thân thiết, không có người nào có thể biết được. Người này làm sao biết được? Hơn nữa chắc chắn như vậy, sẽ ở dưới sự cảm kích, đưa thứ này ra tặng?

Kết hợp trải qua lần mua đồ trước...

Chẳng lẽ người này thoạt nhìn trẻ tuổi, lại thật ra là một cao nhân giám bảo vô thượng?

Trong lòng suy đoán, hắn vội vàng về phía người thanh niên cách đó không xa nhìn lại, muốn xem thử có đúng giống như suy đoán hay không. Chỉ thấy người thanh niên vẻ mặt chính khí:

- Lễ vật quý trọng như vậy, trực tiếp biếu tặng, Trương mỗ thật sự không dám nhận. Tôn Cường, đưa cho vị tiền bối này 500 kim tệ. Đồ chúng ta mua, không thể để cho tiền bối bị thiệt!

- Phụt!

Vừa rồi còn cảm thấy có phải là một cao nhân hay không. Nghe nói như thế, thân thể thoáng lảo đảo một cái, Lưu Xương thiếu chút nữa nôn ra máu.

Em gái ngươi!

“Không dám nhận, không thể để cho tiền bối bị thiệt“... Nói với lẽ thẳng khí hùng như thế, người này không biết xấu hổ sao?

500 kim tệ, có khác gì với không bỏ tiền?

Đây thật là việc một cao nhân nên làm sao?

Lưu Xương vội vàng nhìn về phía lão sư, chỉ thấy hắn cũng lảo đảo, hình như có một ngụm máu tươi nghẹn ở trong ngực, toàn thân buồn bực, sắc mặt tái xanh:

- Vị công tử này, ta là thật sự có lòng cảm kích. Tiền... thì không cần!

- Tiền bối thật sự không cần khách khí với ta!

Vẻ mặt của người thanh niên đầy kiên trì:

- 500 kim tệ... Ta còn trả được!

- ...

Lưu Xương.

Chút tiền ấy, tùy tiện đi tới một chiến trường nhặt một chút rác rưởi, cũng đáng giá nhiều hơn như vậy, đương nhiên trả được...