Ba nghìn linh thạch chắc hẳn là đủ mua Vô Hồn Kim Nhân. Ngươi muốn mượn nhiều như vậy, hóa ra... Ngươi một khối linh thạch cũng không có...
Trán Triệu Phi Vũ, Kim Tòng Hải đầy vạch đen.
Thảo nào người này mỗi lần đều sử dụng kim tệ đi mua đồ. Cũng không sợ bị người đánh chết. Trước đó còn tưởng rằng hắn là tài cao mật lớn, muốn chứng minh cái gì... Hóa ra có chuyện như vậy!
Trên tay một phân tiền cũng không có, lại dám tới mua Vô Hồn Kim Nhân...
Bọn họ đều cảm thấy sắp hôn mê.
- Khụ khụ!
Tái Tiêu Vũ ho khan một tiếng, thiếu chút nữa cũng bị người trước mắt này làm cho nghẹn chết:
- Trương Huyền huynh đệ, cái này... Ngươi một khối linh thạch cũng không có?
- Không!
Không bất kỳ do dự, Trương Huyền gật đầu.
Trên người tổng cộng có chừng mười khối linh thạch, trên đường đều sử dụng. Hiện tại hắn nghèo rớt mồng tơi.
Kim tệ mặc dù có trên mấy ngàn vạn vạn, nhưng ở chỗ này, căn bản không tính là cái gì. Nói là nghèo không có một xu, cũng là lời nói thật.
- Vậy...
Không nghĩ tới hắn trả lời dứt khoát như vậy, sắc mặt Tái Tiêu Vũ đỏ lên thiếu chút nữa nghẹn ra nội thương.
Hắn nói vay tiền, là lời khách khí, có ý định cùng đối phương kết giao. Không nghĩ tới đối phương tưởng thật, vừa mở miệng chính là ba nghìn...
Ta xiết chết!
Cho dù là các chủ Giám Bảo các, trên người cũng không có nhiều linh thạch như vậy. Huống gì vừa rồi còn đồ hết mua hai nghìn linh thạch, đưa ngươi một gốc cây An Thần thảo...
Ăn hôi, cũng không nên ăn như vậy đi!
- Không được? Vậy thì thôi. Giám Bảo các các ngươi có hoạt động gì có thể nhanh chóng kiếm tiền không?
Thấy bộ dáng này của đối phương, biết chắc không lấy ra được, Trương Huyền không nhịn được lắc đầu.
Thật ra hắn cũng chỉ là nói một chút thôi, cũng không trông cậy vào chuyện vay tiền là có thể mua được Vô Hồn Kim Nhân.
Huống gì, mình cùng đối phương chỉ là bèo nước gặp nhau, quan hệ không sâu.
- Nhanh chóng kiếm tiền? Ngươi muốn hiện tại kiếm tiền, sau đó... tham gia buổi đấu giá một canh giờ sau, còn muốn mua Vô Hồn Kim Nhân?
Tái Tiêu Vũ và mọi người thiếu chút nữa nôn ra máu.
Lỗ thủng não này cũng quá lớn!
Nếu như linh thạch dễ kiếm như vậy, bọn họ còn phải chạy tới tìm bảo vật gì đó, kiếm lấy chênh lệch giá sao?
Thật có loại hoạt động tốt như vậy, khẳng định mình đã sớm xông tới, còn có thể chờ ngươi qua đây?
- Ừ, phải ở trước hội đấu giá, kiếm được ba nghìn linh thạch!
Trương Huyền gật đầu.
Hắn phải ở trong một canh giờ, kiếm lấy nhiều tiền như vậy, có khả năng mua Vô Hồn Kim Nhân. Bằng không, chẳng khác nào đến không, hi vọng Lộ Trùng tỉnh lại, cũng sẽ lỡ mất dịp tốt.
- Cái này bây giờ không có biện pháp. Ba nghìn linh thạch, thật sự là một số lượng lớn...
Thấy hắn xác nhận, thật có loại ý nghĩ ngây thơ tới cực điểm này, Tái Tiêu Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Bọn họ lựa chọn sử dụng bảo bối mua vật phẩm, cũng chỉ kiếm lấy chút chênh lệch giá gầy còm, tích góp ba nghìn linh thạch, cho dù là hắn, cũng phải tiêu tốn thời gian chí ít mấy năm. Điều kiện trước tiên vẫn là bảo vật phong phú, có thể tìm tới người mua.
Hai điều kiện chưa đủ, muốn kiếm tiền, không có cửa đâu. Có đôi khi rất nhiều bảo bối, thậm chí sẽ ở trong tay mình, bán cũng bán không được.
Một canh giờ kiếm lời ba nghìn... Cho dù nằm mơ cũng không thể làm như vậy được!
- Lão sư...
Còn chưa nói dứt lời, hắn liền nghe được giọng nói của Lưu Xương vang lên.
Hắn quay đầu lại nhìn qua, chỉ thấy vẻ mặt người học sinh này do dự:
- Cái đó... Có lẽ có thể khiến người ta trong khoảng thời gian ngắn kiếm được nhiều như vậy!
Chấn động toàn thân, Tái Tiêu Vũ ngay sau đó cười khổ lắc đầu:
- Không thể như vậy được. Không ai có thể đủ hoàn thành! Giám Bảo các thành lập nhiều năm như vậy, cũng không có người nào từng thành công qua...
- Nhưng muốn một canh giờ kiếm lấy ba nghìn linh thạch, cũng chỉ có một biện pháp này. Cái khác... Ta thật sự không nghĩ ra được!
Lưu Xương vò đầu.
Giám bảo sư, nghề nghiệp này tuy rằng kiếm tiền, nhưng cũng không phải cướp đoạt. Một giám bảo lại tốn rất nhiều linh thạch qua.
Giúp người giám bảo, chỉ lấy lấy tỉ lệ lợi nhuận nhất định, bình thường qua giám định, giá trị cơ bản đều hơn mười linh thạch. Hơn một trăm cũng rất ít. Lợi nhuận cực kỳ nhỏ. Lại nói, một ngày tổng cộng cũng không bao nhiêu người qua. Dù sao ai cũng không muốn tốn nhiều tiền.
Bởi vậy, sử dụng loại phương pháp này, một canh giờ kiếm ba nghìn linh thạch, thật sự nằm mơ, hoàn toàn không có khả năng.
- Vậy...
Tái Tiêu Vũ do dự.
Hắn biết học sinh nói rất đúng.
Cho dù giám bảo sư chức nghiệp kiếm tiền nhất, ba nghìn linh thạch cũng tuyệt đối là một số lượng lớn, không phải một sớm một chiều, có thể nhận được.
- Thế nào? Chẳng lẽ có biện pháp? Lưu Thương Khúc Thủy có ý tứ?
Trong tai nghe được lời hai người nói chuyện, Trương Huyền nhìn qua.
- Lưu Thương Khúc Thủy, là một cửa ải của Giám Bảo các chúng ta, sát hạch giám bảo sư ngũ tinh. Chỉ cần thông qua, có thể nhận được phần thưởng của Giám Bảo các tích góp trong nhiều năm qua. Không khác biệt lắm... đã có hơn năm nghìn linh thạch...
Thấy đối phương nghe được, Tái Tiêu Vũ không thể làm gì khác hơn là giải thích.
- Cửa ải?
Trương Huyền nghi ngờ:
- Sát hạch giám bảo sư cấp bậc cao, còn có thưởng?
Hắn sát hạch qua danh sư, thuần thú sư, thi họa sư, y sư... Vẫn chưa từng nghe qua, sát hạch chức nghiệp cấp bậc cao hơn, có thể nhận được phần thưởng.