Người này thoạt nhìn mười tám, chín tuổi. Cho dù bắt đầu học tập từ trong bụng mẹ, cũng không quá mười năm mà thôi, làm sao có thể so với được với Tái các chủ, loại giám bảo sư tứ tinh nghiên cứu cả đời này?
- Là thật. Vừa rồi lão sư giám định một Phỉ Thúy Trúc, kết quả lại xuất hiện vấn đề...
Thấy mọi người nghi vấn, Lưu Xương nói ra chuyện vừa rồi một lượt.
- Ngươi nói... Liếc mắt thoáng nhìn, liền phát hiện ở trong Phỉ Thúy Trúc chứa kịch độc, không thích hợp luyện đan?
- Đây không phải là thủ đoạn của giám bảo sư sao?
Nghe xong giải thích, mọi người không những không cảm thấy bội phục, trái lại càng kỳ quái.
Giám bảo sư phải cẩn thận quan sát, thậm chí còn phải chuẩn bị một ít hàng mẫu, tiến hành thí nghiệm. Liếc mắt nhìn lại đoán được... Thế nào có cảm giác giống như thầy tướng số?
- Được rồi, Trương lão đệ, hiện tại chúng ta lại mở ra gian phòng Lưu Thương Khúc Thủy cho ngươi. Ngươi một mình tiến vào trong. Tổng cộng mười món bảo vật, giám định ra một cái, xem như thành công!
Thấy mọi người đầy nghi vấn, Tái Tiêu Vũ khoát tay áo, cắt ngang lời nói của mọi người.
- Ừ!
Trương Huyền lên tiếng.
Giám định thành công một cái, lại tính là qua cửa ải. Thoạt nhìn cũng không khó khăn.
- Bắt đầu đi!
Tái Tiêu Vũ đánh tiếng cho hai vị trưởng lão Trần, Lộc đi tới trước tường. Từng người lấy ra một thìa thuốc, nhẹ nhàng cắm xuống.
Két!
Bức tường tách ra, xuất hiện một cánh cửa lớn.
Cửa ải Lưu Thương Khúc Thủy, bên trong có chứa chí bảo không có cách nào giám định, không giống các loại cửa ải như Danh Sư Đường. Bởi vậy cần ba cái chìa khóa đồng thời mở ra, mới có thể mở được.
Bằng không, cho dù cường giả Hóa Phàm tam trọng, tứ trọng, căn bản cũng không có cách nào tiến vào.
Cổ tay lật một cái, lấy ra một đống linh thạch, để vào trong đó. Bức tường màu xám tro phía trước, trong nháy mắt giống như là có trận pháp kích hoạt, phát ra tia sáng chói mắt.
- Vào đi thôi!
Tái Tiêu Vũ xua tay.
Trương Huyền nhấc chân lại đi về phía trong. Còn chưa đến tới trước cửa, hắn đã bị Trần trưởng lão ngăn cản.
- Ngươi cũng biết độ khó của Lưu Thương Khúc Thủy?
Tuy rằng vừa rồi Tái các chủ tán dương một hồi, hắn đối với người thanh niên này vẫn không xem trọng.
Lưu Thương Khúc Thủy, nếu như đơn giản như vậy, sớm đã có người thành công, làm sao có thể đến bây giờ chưa từng có người đột phá?
- Không biết!
Trương Huyền lắc đầu:
- Ta cũng mới vừa nghe nói. Có người nói chỉ cần xông qua, là có thể có phần thưởng năm nghìn linh thạch, cho nên, muốn thử một chút!
- Vừa nghe nói... lại dám xông qua?
Trước mắt Trần trưởng lão tối sầm.
Còn tưởng là thiên tài ở chỗ nào xuất hiện, sớm đã chuẩn bị không biết bao lâu, lúc này mới làm phiền Tái các chủ. Không nghĩ tới vừa nghe nói, lại tới đây...
Hơn nữa, phần thưởng năm nghìn linh thạch là có ý gì? Ngươi không lẽ là vì thưởng mới tới?
Trần trưởng lão phẫn nộ một hồi.
Lưu Thương Khúc Thủy, không chỉ là một cửa ải khó khăn, cũng là cửa ải sát hạch giám bảo sư ngũ tinh. Trừ khi đạt được tứ tinh, mới có tư cách thử. Nghe nói có phần thưởng lại xông tới, có cần đùa như vậy hay không?
- Tái các chủ, để cho một người vì thưởng lại muốn xông qua ải, tiến vào Lưu Thương Khúc Thủy, có thể không tôn trọng uy nghiêm của Giám Bảo các hay không?
Thật sự không nhịn được, Trần trưởng lão quay đầu lại nhìn.
Vì phần thưởng lại muốn xông qua cửa ải giám bảo sư ngũ tinh, quá không để nghề nghiệp giám bảo sư này ở trong mắt.
- Trần trưởng lão quá nghiêm trọng. Trương lão đệ, tuy rằng... tuy rằng... Mục đích là vì linh thạch, vẫn có bản lĩnh thật sự!
Tái Tiêu Vũ muốn nói vài lời giúp cho Trương Huyền, do dự một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ phát hiện, người này... thật sự vẫn là vì linh thạch mới chịu tới xông qua.
- Bản lĩnh thật sự? Lưu Thương Khúc Thủy, cũng gọi là Lưu Diệp Khúc Thủy. Nói cách khác trong thời gian nước chảy, lại phải phân biệt ra loại hình, tên gọi, lai lịch, giá trị của bảo vật... Vì linh thạch lại muốn xông qua ải, điều này...
Trần trưởng lão có chút nóng nảy.
- Được rồi, cửa ải đã kích hoạt, nhiều lời vô ích. Để hắn thử xem, có thể vị Trương lão đệ này, có thể sáng tạo ra kỳ tích?
Cắt ngang lời của hắn, Tái Tiêu Vũ nói.
Tuy rằng đối với vị Trương Huyền này, hắn không ôm hi vọng gì. Nhưng nếu đã đáp ứng, lại để cho hắn thử xem. Không thành công cũng sẽ chết tâm.
Bằng không, đối phương giúp đỡ như vậy, nhưng ngay cả chút yêu cầu này của đối phương cũng làm không được, sau này còn mặt mũi gì nữa?
- Ừ!
Thấy Tái Tiêu Vũ ngăn cản Trần trưởng lão, Trương Huyền cũng lười dây dưa cùng đối phương, nhấc chân đi vào gian phòng.
Oong!
Hắn vừa tiến vào, cửa lớn của gian phòng ầm ầm đóng cửa.
- Hồ đồ. Quả thực hồ đồ!
Trần trưởng lão vung ống tay áo.
- Vị trưởng lão này, ý của ngươi là thiếu gia nhà chúng ta khẳng định không có cách nào thông qua Lưu Thương Khúc Thủy này?
Đang cảm thấy Tái các chủ làm có chút không đủ tiêu chuẩn, liền nghe được một giọng nói khe khẽ vang lên. Trần trưởng lão quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tên béo đứng ở cách đó không xa, thân thể to béo không ngừng run rẩy.
- Không sai. Lưu Thương Khúc Thủy phải có lý giải đối với giám bảo cực kỳ cao thâm mới có thể thông qua. Ngay cả Hồ lão quỷ, Đỗ lão quỷ cũng làm không được, hắn một kẻ mười mấy tuổi, muốn thành công, làm sao có thể!
Trần trưởng lão hừ nói.
- Nếu ngươi xác nhận như vậy, vậy... chúng ta đánh cược thì thế nào?
Người bép mập nói.
- Đánh cược?
Trần trưởng lão sửng sốt.
- Không sai, ta cá là thiếu gia nhà chúng ta khẳng định có thể thông qua. Ngươi đánh cược hắn không có cách nào thành công. Tiền đặt cược... Chúng ta cũng không đặt lớn. Lại tới ba nghìn linh thạch thì thế nào?