Có thể tiện tay lấy ra năm nghìn linh thạch, nói rõ đối với tiền không thiếu. Vừa rồi nhiều bảo vật được gọi ra như vậy, gần như bao trùm các phương diện, hắn hoàn toàn không có chút động tâm. Thậm chí Thiên Diệp Thụ cũng không quan tâm... Rốt cuộc hắn muốn cái gì?
- Ta cũng không biết. Từ khi hắn đi tới, tổng cộng nói với ta không được mười câu. Trong lòng nghĩ cái gì, ta làm sao biết được!
Lạc Tần cũng cười khổ.
Mặc dù là quản sự của buổi đấu giá, bán đấu giá Vô Hồn Kim Nhân là do hắn một tay an bài. Nhưng hắn cùng người này tiếp xúc ít đến thấy thương.
Gần như không có giao lưu gì.
Về phần hắn suy nghĩ gì, cần gì, cũng hoàn toàn không biết gì cả.
...
- Thiên Diệp Thụ cũng không muốn, thú vị!
Phòng số 23, người thanh niên khẽ cười.
Thiên Diệp Thụ đúng là hắn gọi ra. Thứ này giá trị to lớn, ba con Vô Hồn Kim Nhân cũng rất khó so sánh được. Cũng chỉ có loại thiên tài từ tông môn tới này mới có khả năng dễ dàng lấy ra.
Nhưng rất đáng tiếc, đối phương vẫn không có hứng thú.
- Thiếu gia, xem ra hắn không phải muốn đầu cơ tích trữ, muốn bán đắt.
Lão già hộ vệ nói.
Trước đó thiếu gia nói, người này cố ý không nói ra mình muốn cái gì, là muốn chuẩn bị lấy giá đắt. Hiện tại xem ra, không phải như vậy.
Muốn nói giá cao, thứ gì có thể so sánh được với Thiên Diệp Thụ?
Ngay cả thứ này cũng không muốn, nói rõ mục đích thực sự của hắn, có khả năng thật sự là vì tìm được thứ cần thiết, mà không phải là giá càng cao càng tốt.
- Cần gì quan tâm hắn cần gì. Hắn khẳng định không có cách nào từ chối thứ này!
Cổ tay lật một cái, lòng bàn tay của người thanh niên xuất hiện thêm một ngọc bài.
Nhìn thấy được thứ này, lão già chấn động, đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi:
- Thiếu gia, thứ này vô cùng trân quý. Thiếu gia... nhất định phải sử dụng sao?
- Không sai!
Ánh mắt lóe lên, người thanh niên mỉm cười:
- Ngay cả Thiên Diệp Thụ cũng không muốn, ta thật sự nghĩ không ra, có thể có cái gì, có thể khiến cho hắn hứng thú.
- Nhưng... thiếu gia cũng cần sử dụng thứ này...
Lão già do dự.
- Ta có khó khăn gì, có thể trực tiếp hỏi lão sư. Thứ này, có cũng được không có cũng được, không quan trọng!
Người thanh niên xua tay:
- Kêu giá!
- Vâng!
Thấy hắn kiên quyết, lão già không nói thêm gì nữa, gật đầu bước lên trước, đi tới cửa sổ trước mặt:
- Danh sư nửa bước ngũ tinh, ngọc phù chương trình học viễn trình một cái!
...
Ban đầu, toàn bộ phòng đấu giá đều đang suy đoán người này muốn cái gì, nặng nề một hồi. Vừa nghe được âm thanh, mọi người thoáng sửng sốt một chút, sau đó lập tức nổ tung.
- Danh sư nửa bước ngũ tinh? Có ý gì?
- Danh sư đạt được ngoài tứ tinh, muốn thăng cấp, độ khó sẽ tăng lên gấp bội. Có rất nhiều người dừng lại ở tứ tinh đỉnh phong, trước sau không có cách nào đột phá. Dựa theo thời gian lâu dài, năng lực chỉ điểm vượt quá so với tứ tinh đỉnh phong bình thường, nhưng lại không đạt được ngũ tinh... Lại diễn sinh cấp bậc này!
- Nửa bước ngũ tinh, toàn bộ liên minh vạn quốc cũng không có một vị, loại ngọc phù chương trình học của danh sư cấp bậc như vậy, tuy rằng cùng là tứ tinh, so với tứ tinh bình thường giá trị cao hơn rất nhiều... Không nói gì khác, chỉ nói căn phòng nhỏ này vừa rồi báo ra 21 cái, sợ rằng cũng kém hơn so với một cái này!
- Danh sư nửa bước ngũ tinh, so với tứ tinh đỉnh phong bình thường cao minh hơn không ít. Từ cái này có thể đoán được, ngọc phù chương trình học viễn trình là cái gì?
- Ngọc phù chương trình học bình thường, chỉ cần lấy được, có thể trực tiếp đi tìm vị danh sư này, yêu cầu một canh giờ một đấu một giảng bài. Nhưng... muốn tìm được vị danh sư này, chỉ sợ cũng phải tiêu tốn không ít thời gian. Ngọc phù chương trình học viễn trình lại không cần. Trong ngọc phù chứa một tia tàn hồn của danh sư. Nhỏ máu tươi vào, có thể trực tiếp tiến vào lớp học giả thuyết, trực tiếp giải quyết vấn đề, tiến hành giảng bài.
- Nói cách khác, chỉ phải lấy được thứ này, chẳng khác nào ở bên cạnh bất cứ lúc nào cũng có một vị danh sư nửa bước ngũ tinh. Trong khi tu luyện có vấn đề gì, bất cứ lúc nào cũng có thể trưng cầu ý kiến. Mặc dù chỉ là một vật phẩm dùng một lần, nhưng giá trị to lớn, không thể đánh giá!
Bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp nhận một danh sư nửa bước ngũ tinh chỉ điểm, cùng với cầm ngọc phù tìm lung tung khắp bầu trời, rõ ràng là hai khái niệm.
Một miếng ngọc phù này, giá trị to lớn, vượt qua 21 cái trước đó kết hợp lại.
Hiểu rõ những điều này, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía lão già trên đài, xem hắn rốt cuộc lựa chọn thế nào.
Nếu như cự tuyệt thứ này nữa, những người khác thật sự cũng không biết nên cầm bảo vật gì.
- Cái này...
Lão già rõ ràng cũng không nghĩ tới người ở phòng này, có thể lấy ra vật phẩm quý trọng như vậy. Vẻ mặt hắn do dự, một lát sau cắn răng một cái:
- Được, ta đáp ứng trao đổi!
- Trao đổi?
- Ta cũng cảm thấy hắn khẳng định sẽ đồng ý...
Thấy hắn đáp ứng, mọi người tuy rằng mất mát, nhưng cũng biết giá trị của miếng ngọc phù này rất cao, bất kỳ kẻ nào cũng không thể từ chối.
- Vậy còn tạm được...
Người thanh niên phòng số 23 nghe hắn đồng ý, khẽ cười.
Thứ này cũng lấy ra, không đáp ứng nữa, thật sự là gặp quỷ.
Hắn đang định an bài lão già tiếp nhận Vô Hồn Kim Nhân, đột nhiên phương hướng phòng số 1, một giọng nói khe khẽ vang lên.
- Tạm thời đừng vội đáp ứng, ta còn chưa báo giá!
- Ngươi? Giá của ngươi lẽ nào có thể cao hơn ngọc phù chương trình học của ta?
Người thanh niên đứng dậy, vẻ mặt không vui.
- Giá có cao hay không ta không biết. Bởi vì ta báo giá, chỉ có một câu nói...
Giọng điệu thản nhiên:
- Ta có thể giúp ngươi... lấy ra!
- Ngươi nói cái gì?
Lão già trong đài bán đấu giá đài, vốn có không thèm để ý chút nào, thần sắc đột nhiên cứng đờ, sắc mặt nhất thời trắng bệch, không ngừng run rẩy.