- Mộ vu hồn này tuy rằng chôn dấu ở dưới đầm nước, lại là cung điện dưới đất, không phải chìm ở trong nước. Kiến Phệ Hồn cho dù không thể vào trong nước, nhất định có thể tiến vào trong cái cung điện kia. Thế nào...
Nếu như mộ vu hồn là ở trong nước, cũng sẽ không bị đối phương đoạt xác. Ngày đó tiến vào chính là một cung điện dưới đất. Tuy rằng phong kín không biết bao nhiêu năm, nhưng không khí khô ráo, cho phép người ta tự do hít thở.
Mọi người có thể vào, kiến Phệ Hồn nói vậy cũng có thể vào! Vậy hồn phách trong đó, thế nào còn có thể bảo tồn nhiều năm như vậy?
- Nếu như ta không nhìn lầm, những kiến Phệ Hồn này, là ngươi trêu chọc tới!
Trương Huyền nhìn qua.
- Ta?
Lạc Trúc sửng sốt.
Thứ này, mặc dù từng nghe nói, có thể thấy được cũng chưa thấy qua, tại sao là hắn trêu chọc tới?
- Mộ vu hồn đóng kín rất tốt. Trăm ngàn năm qua, không có người nào tiến vào, khí tức trong đó cũng chưa từng lộ ra ngoài. Ngươi tiến vào trong cũng dẫn theo một linh hồn đi ra, tiết lộ khí tức... Bởi vậy, thu hút những những kẻ chuyên ăn linh hồn này qua. Chỉ là thời gian đi tới cũng không lâu, không tìm được lối vào mà thôi. Nếu như chúng ta chậm trễ thêm một tháng, chỉ sợ cho dù lại tiến vào trong, cũng không tìm được linh hồn!
Sắc mặt Trương Huyền ngưng trọng nói.
Kiến Phệ Hồn là khắc tinh của vu hồn sư. Vu hồn sư tự nhiên biết đề phòng như thế nào, có thể bảo đảm khí tức linh hồn không tiết ra ngoài, không thu hút sự chú ý.
Nhưng Lạc Trúc không hiểu. Nếu như không nhìn lầm, những kiến Phệ Hồn này chắc là vừa đi tới nơi này không lâu, bằng không, đã sớm chui vào sâu phía dưới hồ, không có khả năng vẫn ở tại chỗ này, bị mùi thơm của Lộc Quần thú thu hút.
- Vậy...
Sắc mặt Lạc Trúc nhất thời trắng bệch.
Những thứ đáng sợ này, lại là do hắn dẫn tới... Suy nghĩ một chút hắn cũng khiếp sợ tới cực độ.
- Cho dù kiến Phệ Hồn cắn nuốt linh hồn, thích ăn thịt Lộc Quần thú, chúng ta cũng không cần trốn xa như vậy. Tình huống bình thường, thứ này đối với nhân loại không phải không có ảnh hưởng quá lớn hay sao?
Sau khi hết khiếp sợ, Lạc Trúc lại kỳ quái.
Kiến Phệ Hồn, là khắc tinh của vu hồn sư, nhưng đối với nhân loại bình thường, lại không có bất kỳ biện pháp nào, thoạt nhìn quỷ dị, cũng chỉ là khiến cho người ta buồn nôn mà thôi.
Vì sao bọn họ trực tiếp lùi đến hơn mấy trăm thước?
- Đối với chúng ta thì không ảnh hưởng. Nhưng... không nên quên. Thứ này ngoại trừ cắn nuốt hồn phách, còn cắn nuốt linh khí... Trận pháp vận chuyển, tiêu hao lớn nhất chính là... linh khí!
Trương Huyền nói tiếp.
- Trận pháp?
Mọi người sửng sốt, đồng thời đồng tử co lại, vội vàng đồng loạt nhìn lại về phía trước.
...
- Nguy rồi!
Nhìn thấy được yêu thần thú mở mắt, lúc này Hàn đường chủ cũng ý thức được điểm không bình thường, đồng tử co lại, toàn thân căng thẳng.
Kiến Phệ Hồn ẩn nấp dưới đất, hắn cho dù là thuần thú sư không có cách nào phát hiện, nhưng yêu thần thú lại khác.
Linh thú trời sinh lại mẫn cảm đối với hoàn cảnh. Đây cũng là hang ổ của nó. Có cái gì đi tới, làm sao nó không biết được?
Xem ra nó nhất định là biết thứ này sẽ bị Lộc Quần thú thu hút, có thể cắn nuốt linh khí, lúc này mới không có sợ hãi, không giãy dụa cũng không quấy rối, trái lại nhắm mắt lại chờ.
Một khi linh khí của trận pháp bị kiến Phệ Hồn cắn nuốt, chẳng khác nào xe ngựa mất đi ngựa, không có động lực, còn vận chuyển thế nào?
Nghĩ tới những thứ này, vội vàng phân phó:
- Nhanh tăng thêm lực lượng, gia cố trận pháp...
Còn chưa nói dứt lời, liền nghe được một tiếng hét lớn phẫn nộ. Hai chân yêu thần thú bị bao vây, đột nhiên chấn động mạnh một cái.
Ầm!
Dây xích linh khí khóa nó lại, giống như là bị cái gì đó cắn đứt, trực tiếp nứt ra. Ngay sau đó một khí tức cường đại đến cực điểm, từ nguyên liệu trên thân linh thú phát ra, hai cánh vỗ mạnh, trực tiếp bay ra.
Vù!
Trận pháp hoàn toàn bị phá hủy. Sương mù dày đặc trước mắt mọi người trong nháy mắt biến mất. Ngay sau đó liền thấy cái bóng cực lớn của yêu thần thú xuất hiện ở trước mặt đám người Hồ trưởng lão vừa chạy qua.
Gào!
Một tiếng gầm tức giận.
Hai cánh kích phát, gió mạnh gào thét.
- Cái gì?
Đám người Hồ trưởng lão còn chưa kịp phản kháng, đã bị đánh trúng, trực tiếp bay ngược ra, người trên không trung, máu tươi điên cuồng phun ra.
Linh thú Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong, vốn lại cường đại hơn so với nhân loại cùng cấp bậc. Hơn nữa vừa rồi bị bắt nhốt, ép khuất phục, trong lòng nó buồn bực lửa giận chất chồng, có trạng thái cuồng bạo. Mấy người làm sao có thể đỡ nổi.
Chỉ một chiêu, mấy người liền cùng lúc bị thương.
- Đáng giận!
Không nghĩ tới con thú này hung mãnh như vậy, tình cảm ba năm qua hoàn toàn không để ý, sắc mặt Hàn đường chủ tái xanh, cánh tay giơ lên. Một thanh trường mâu xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
Hắn tuy là thuần thú sư, thực lực bản thân cũng mười phần cường đại, từ lâu đạt tới Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong. Trường mâu vừa ra, chân khí như mưa, lập tức hóa thành một con rồng dài, trực tiếp đâm về phía yêu thần thú.
Đối mặt với công kích, yêu thần thú cũng trốn không nhiều, thân thể trực tiếp lên nghênh đón.
Đinh.
Trường mâu sắc bén vô cùng, rơi vào trước ngực yêu thần thú, thậm chí ngay cả da cũng chưa từng đâm rách, càng chưa nói tổn thương được đối phương.
- Phòng ngự thật mạnh...
Đám người Trương Huyền, Tái các chủ nhìn nhau, đồng thời trợn tròn hai mắt.
Sớm biết rằng con linh thú này mang huyết mạch Long tộc, phòng ngự vô địch, binh khí bình thường rất khó đâm thủng. Nhưng Hàn đường chủ cầm binh khí ra một đòn toàn lực, ngay cả một dấu vết cũng chưa từng lưu lại, thực sự khiến cho bọn họ chấn động kinh ngạc.
Thảo nào nó có thể nổi tiếng trong toàn bộ vương quốc liên minh, vương thất bao vây tiêu diệt nhiều lần, cũng làm không được. Quả thật đáng sợ.
Gào!
Trong ngực ngăn cản trường mâu, yêu thần thú đột nhiên rít gào, âm thanh cuồng bạo, giống như gió bão mưa sa, gào thét lao đến.
Hàn đường chủ đứng mũi chịu sào, mặc dù đạt được Hóa Phàm tứ trọng đỉnh phong, vẫn cảm thấy có phần đầu choáng mắt hoa, thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi.
Bụi bặm trên mặt đất bay lên, vẽ ra một vết nứt khổng lồ. Hàn đường chủ vội vàng quay mâu về phòng ngự. Chỉ có điều, lực lượng của hắn làm sao có thể chống đỡ nổi đối phương. Chỉ cảm thấy hai cánh tay tê rần, toàn thân giống như là quả bóng cao su bị đá vậy, bay ngược ra.
Phụt!
Người trên không trung, máu tươi lại phun trào, khuôn mặt trở nên trắng bệch.
- Lẽ nào... thuần thú sư nhị tinh kia, đã sớm biết sẽ phát sinh loại chuyện như vậy?
Ngực kích động, nội tạng lắc lư, toàn thân khó chịu sắp nổ mạnh, nhưng chẳng biết tại sao, trong đầu lại đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ.