Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Chương 865: Lần thứ hai được trời thừa nhận danh sư (1)



Chỉ thấy trước mắt căn bản không phải gọi là gian phòng, đại sảnh, mà là một chỗ sắc màu rực rỡ, mùi thơm xông vào mũi, mây trắng tung bay, khiến người ta dường như một lần nữa trở lại trong núi rừng, mà không phải là trong lòng đất.

- Chẳng lẽ là... Huyễn trận?

Đám người Tái các chủ cũng đầy kinh ngạc.

Cung điện sâu dưới lòng đất như vậy, không có khả năng có cây cối sinh trưởng, càng không thể nào có bầu trời xanh mây trắng. Rất rõ ràng, đây là giả.

Xuất hiện loại tình huống này, khả năng lớn nhất chính là Huyễn trận.

- Không phải trận pháp...

Trương Huyền lắc đầu.

Làm trận pháp sư, nếu như là trận pháp, hắn tuyệt đối có thể nhìn ra. Cái trước mắt này không có bất kỳ sóng linh khí dao động, vô cùng chân thật, giống như thật sự tiến vào một không gian khác, quỷ dị nói không nên lời.

- Chẳng lẽ vẫn là cơ quan? Không đúng. Cơ quan làm sao có thể có thứ hiệu quả này!

Cơ quan, nói trắng ra là chính là một ít máy móc mang tính vật lý. Cái trước mắt này, hoa dại, cỏ xanh, nước chảy róc rách... Tuyệt đối không phải là thứ cơ quan có thể làm ra được.

- Ta ném một khôi lỗi vào thử xem!

Lạc Trúc cũng đầy nghi ngờ, cổ tay lật một cái. Một khôi lỗi xuất hiện, dọc theo lối đi tiến về phía trước.

Vù!

Vừa rời khỏi lối đi, khôi lỗi trong nháy mắt biến mất, giống như là căn bản không tồn tại.

- Đây là... chuyện gì xảy ra?

Mọi người đều giật nảy mình.

Cơ quan ở lối đi trước công kích, cho dù khôi lỗi không chịu nổi, nhưng bộ dạng nổ thành bụi phấn, bọn họ có thể nhìn thấy được. Kiếm khí cũng có thể phát hiện. Cái trước mắt này, vừa đi ra khỏi lối đi liền lập tức biến mất... Khó tránh khỏi quá kỳ quái!

- Chẳng lẽ là... trận pháp truyền tống?

Cổ họng Tái các chủ chợt khô khốc.

Mọi người nghi ngờ nhìn qua.

- Trận pháp truyền tống của liên minh vạn quốc, chỉ có thể truyền tống một ít văn tự, tin tức, cũng được gọi là tường đưa tin, tường tin tức!

Giọng nói của Tái các chủ run rẩy:

- Có người nói loại trận pháp này đạt tới ngoài lục cấp, có thể truyền tống một ít vật tư, tiền, thậm chí binh khí, bảo vật! Khi đạt được bát cấp, sinh mạng cũng có thể truyền tống... Cũng chính là, trực tiếp có thể truyền tống nhân loại, từ chỗ này đến một chỗ khác.

- Truyền tống nhân loại?

Mọi người líu lưỡi.

Trương Huyền cũng mở to hai mắt nhìn.

Làm trận pháp sư tứ tinh, đối với trận pháp truyền tống, hắn hiểu rõ càng nhiều hơn so với Tái các chủ. Hắn vốn tưởng rằng chỉ có thể truyền tống tin tức, không nghĩ tới cấp bậc cao, ngay cả sinh mạng cũng có thể truyền tống.

Truyền tống nhân loại, dĩ nhiên liên lụy đến không gian biến hóa.

Khôi lỗi trực tiếp biến mất, chẳng lẽ... trước mắt có loại trận pháp cấp bậc như vậy?

Nếu quả thật đạt được loại cấp bậc như vậy, ẩn giấu không gian, phát hiện không được, cũng rất bình thường.

Trận pháp sư là chức nghiệp thượng cửu lưu, yêu cầu đối với tu vi cực cao. Thực lực không đạt được, không có cách nào học tập được tri thức cao thâm hơn. Giống như chính hắn, mặc dù khắc ra trận bàn ngũ cấp, cũng chỉ là chuẩn trận pháp sư tứ tinh mà thôi. Ngay cả huy hiệu tứ tinh cũng lấy không được.

Có thể bố trí ra trận pháp bát cấp, tu vi tuyệt đối vượt qua Hóa Phàm cửu trọng, tiến vào cảnh giới cao hơn... Nhân vật như vậy, tự mình bày trận, chủ nhân mộ vu hồn này lại phải mạnh tới mức nào?

Điều Trương Huyền nghĩ đến, những người khác cũng hiểu được. Khuôn mặt mỗi một người đều trắng bệch.

Chỉ là vu hồn sư Hóa Phàm tam, tứ trọng ngược lại cũng thôi. Cho dù bị đoạt xác, cũng có thể có năng lực tự vệ. Nếu thật sự vượt qua cảnh giới này. Cho dù đã chết không biết bao nhiêu năm, thủ đoạn năng lực, bọn họ cũng không thể tưởng tượng được.

- Trương sư... chúng ta còn tiến vào trong không?

Mọi người đồng loạt nhìn qua.

Trương Huyền trầm tư.

Nếu như suy đoán là chính xác, đi về phía trước, tất nhiên rất đáng sợ. Cho dù có chân khí thiên đạo, cũng sẽ không có tác dụng quá lớn.

Có thể nói, đi tới, mười chết không sống.

Nhưng nếu như không tiến vào trong... Lộ Trùng còn muốn chữa trị tốt, cũng không biết phải mất bao nhiêu lâu.

- Vì lão sư như ta, hắn ngay cả chết còn không sợ. Ta lại có gì đáng sợ phải lui lại?

Nhớ tới thiếu niên ngăn cản ở trước người, thần thái ung dung liều chết, Trương Huyền khẽ cười, trong ánh mắt lộ ra sự kiên định.

Vì hắn, Lộ Trùng có thể bỏ ra tất cả, cho dù là sinh mạng.

Chính mình một trưởng bối, nếu như biết trước mặt nguy hiểm, lại rút lui, còn có tư cách gì, làm tấm gương sáng cho người khác, làm lão sư của hắn!

- Các ngươi ở chỗ này chờ, một mình ta đi qua. Nếu như... qua hai canh giờ chưa thấy đi ra, có thể phải làm phiền Tái các chủ, Triệu công tử, dẫn học sinh của ta và Tôn Cường ra ngoài!

Hai tay vung, Trương Huyền phân phó.

- Lão sư, ta không quay về, ta muốn đi cùng với lão sư!

Triệu Nhã bước lên trước.

- Chúng ta cũng vậy. Lão sư đi đâu, chúng ta đi tới nơi đó!

Ánh mắt đám người Viên Đào cũng kiên định.

Không có Trương sư, bọn họ chỉ là học viên không có tiếng tăm gì ở Thiên Huyền vương quốc mà thôi. Mà bây giờ, mỗi một người thành tựu Chí Tôn, lực có thể nhổ núi.

Hiện tại lão sư vì Lộ Trùng, không tiếc lấy thân xông vào nơi nguy hiểm, làm học sinh, bọn họ làm sao có thể lùi bước?

Trong lòng Trương Huyền ấm áp một hồi. Chỉ có điều trước mặt thật sự quỷ dị. Để cho bọn họ đi qua, quá mức nguy hiểm. Hắn có chút do dự vẫn lắc đầu, sắc mặt trầm xuống:

- Cố gắng ở chỗ này đợi. Thế nào, ngay cả lời của lão sư cũng không nghe sao?

- Vẫn mong lão sư không nên đuổi chúng ta đi. Lão sư tiến vào nguy hiểm, làm học sinh, không thể lấy thân làm thay, cho dù sau này sống sót, cũng sẽ ngày đêm bị lương tâm khiển trách, không có cách nào an lòng!

Ánh mắt Triệu Nhã mang theo sự kiên định.

- Đúng vậy, lão sư, mong lão sư không cần đuổi chúng ta. Cho dù chống lại lệnh của lão sư, ta cũng sẽ theo sau!