Tuyển chọn tổng cộng năm cửa ải, mỗi một cửa ải đều rất quan trọng, quan hệ cuối cùng có thể nhận được một vị trí hay không. Cho dù Nhược Hoan công tử biết mình có thể thông qua sát hạch, cũng không có khả năng buông tha lúc này!
Dù sao, mục tiêu của hắn là quán quân, không đơn giản là thông qua tuyển chọn!
Vẻ mặt nghi ngờ, chỉ thấy Nhược Hoan công tử lộ ra nụ cười mỉm, đi tới trước mặt Trương Huyền, thản nhiên nhìn qua:
- Đến lượt ngươi...
Mọi người lúc này mới ý thức được, cuối cùng đến lượt vị Trương sư này
- Có thể khiến cho Tô sư, Lăng sư cố gắng hết sức đề cử, khẳng định có chút bản lĩnh!
- Trẻ tuổi như vậy, có thể có bản lĩnh gì? Ta còn lo lắng, người này có thể kiên trì tới khi một khúc kết thúc hay không!
- Nếu như không kiên trì nổi, thật sự lại mất mặt!
- Đúng vậy!
...
Nhìn thấy được vị Trương sư này khoan thai chậm rãi đi tới, lập tức muốn lên trận, mọi người tạm thời bỏ qua nghi ngờ đối với Nhược Hoan công tử, lại nhìn qua.
Đối với vị này, tất cả mọi người tràn ngập tò mò.
Danh Sư Đường tuyển chọn, chuyện quan trọng như vậy cũng có thể tới muộn, thật không biết là tâm lớn, hay trong lòng đã có dự tính trước mọi việc.
Không để ý tới Nhược Hoan công tử muốn xem chuyện chê cười, Trương Huyền nhấc chân đi lên phía trước, cầm lấy một trận bàn.
Hắn mặc dù là chuẩn trận pháp sư tứ tinh, nhưng trận bàn trống duy nhất đã tiếp xúc, là vật phẩm ngũ cấp khắc thành Tụ Linh trận kia. Cấp thấp như vậy, vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Cầm đến trong tay, nhất thời hắn cảm thấy chất liệu phía trên, so với ngũ cấp muốn mềm hơn rất nhiều, nguyên liệu cũng rõ ràng kém hơn một mảng lớn.
Căn bản không phải cùng một khái niệm.
Xoay người lại đến chỗ mấy người ngồi xuống, nhìn quanh một vòng, tính toán một hồi, Trương Huyền gãi đầu:
- Không có ý tứ, ta có thể cố định trận bàn này ở đâu?
- Cố định?
Ngô trưởng lão sửng sốt:
- Chỉ cần ngươi thuận tiện khắc, tùy tiện chỗ nào cũng được!
Trùng kích của Phong Ma khúc đối với linh hồn, thử thách chính là tâm cảnh. Về phần trận bàn, chỉ là tính toán tiêu chuẩn tỉnh táo. Bất luận là cố định, hay đặt ở lòng bàn tay, đều không có vấn đề gì.
- Đa tạ!
Nhận được đối phương cho phép, Trương Huyền khẽ cười, hít sâu một hơi, cổ tay run lên.
Ầm ầm!
Trận bàn trống, lập tức bị ghim ở trên vách tường cách đó không xa.
- Ta chuẩn bị xong, bắt đầu đi!
Trương Huyền vỗ vỗ tay.
- Hắn làm cái gì vậy?
- Không biết. Trận bàn không phải cầm ở trong tay khắc, mới có khả năng dùng tới lực lượng sao? Người này ghim đến trên tường làm gì?
- Ta cũng không biết rõ...
Nghe được hắn muốn cố định, mọi người còn tưởng rằng là phương pháp khắc trận bàn đặc biệt nào, không nghĩ tới tên này trực tiếp ném thứ này tới trên tường...
Đã thấy khắc trận bàn, nhưng chưa thấy qua ai khắc như thế!
Lại nói, khoảng cách với mặt tường ít nhất ba, bốn thước. Đao khắc có thể với tới sao?
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
- Người này... đầu óc nghĩ thế nào vậy?
Nhược Hoan công tử và Phó Tiếu Trần liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều là vẻ mặt vỡ mộng.
Cầm trận bàn ở trong tay khắc, mới có thể sử dụng được khí lực, mới có thể thuận tiện, mới có khả năng khắc ra đường vân nhỏ. Trực tiếp gắn ở trên tường... Chẳng lẽ là tự nhận không sánh bằng mọi người, bình sứt không sợ mẻ?
- Được rồi?
Khóe miệng Ngô trưởng lão cũng giật một cái:
- Ngươi phải biết rằng, vì để cho công bằng... chỉ có thể đứng ở vị trí như bây giờ, không thể tới gần mặt tường!
Vừa rồi năm mọi người là ngồi ở bồ đoàn trên mặt đất tiếp nhận sát hạch. Nếu như người này tới gần mặt tường, chẳng khác nào khoảng cách khác với mọi người, có tình nghi dối trá, cũng lại có vẻ không công bằng.
- Ta biết!
Trương Huyền cười gật đầu.
- Vậy... Đao khắc không đến được, ngươi khắc thế nào?
Ngô trưởng lão cũng có phần không nhịn được.
Những người khác cũng đều có sự nghi ngờ này.
Đứng tại chỗ không thể di chuyển, cách mặt tường gần bốn thước... Đao khắc không quá nửa thước. Cho dù cánh tay duỗi ra lại dài mấy đi nữa, cũng với không tới!
Đao khắc không tới được trận bàn, khắc thế nào?
Khang đường chủ, Tô trưởng lão, Lăng trưởng lão cũng từng người nhìn nhau. Mỗi một người lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Ba người đều biết vị Trương sư này là người có bản lĩnh lớn, chắc chắn sẽ không làm càn. Nhưng... cảnh tượng trước mắt này, vẫn khiến cho bọn họ đầy mê hoặc, không biết rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
- A, ta không cần đao khắc, sử dụng chính là cái này!
Cổ tay hắn lật một cái, một thanh trường thương xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
Trận bàn ngũ cấp, cần phải có binh khí linh phẩm trung cấp mới có khả năng khắc ra đường vân. Cái này là trận bàn tam cấp, không cần.
Binh khí quỷ cấp viên mãn là có thể lưu lại vết tích. Thanh trường thương này, vừa lúc là cấp bậc này.
Trường thương ước chừng ba thước, lại thêm cánh tay, khoảng cách bốn thước không đáng kể chút nào.
- Hắn nói cái gì... Cầm thương khắc?
- Ta không nhìn nhầm chứ?
- Trời ạ, đầu óc người này là có bệnh sao? Đao khắc khắc cũng không kịp, còn dùng trường thương... Thứ này thật sự có thể khắc sao?