Tôn Đào hưng phấn xiết chặt nắm đấm, nhìn sang hai người Trương Huyền một chút, ngẩng đầu lên đầy kiêu ngạo.
Vượt qua hai vòng khảo hạch, đạt được thân phận học đồ là chuyện như ván đóng thuyền.
Không quan tâm tới Tôn Đào đang tự kỉ, nghe nói bản thân không đậu, Trương Huyền cau mày.
Không đúng.
Hắn đã dùng Thiên Đạo Đồ Thư Quán kiểm tra tất cả, không thể phạm sai lầm, tại sao không thể thông qua?
- Hai vị Luyện đan sư đại nhân, xin hỏi ta sai ở đâu?
Không nhịn được, Trương Huyền đi lên phía trước.
- Sao vậy? Ngươi nghi vấn quyết định của hai vị đại nhân? Sai chính là sai, khẳng định là ngươi không nhận ra gốc dược liệu nào đó, hoặc là viết sai!
Tôn Đào ngăn cản trước mặt, vung tay áo một cái, giọng nói đầy vẻ dạy đời:
- Trở về cố gắng học tập đi, lý luận là lý luận, thực tiễn là thực tiễn, ngươi trả lời lý luận không sai, nhưng không nhận ra dược liệu, cũng không trở thành Luyện đan học đồ được!
Giọng nói của hắn rất nặng, cử chỉ tao nhã.
Tiểu tử, không phải lúc nãy rất đắc ý sao?
Vòng khảo hạch đầu tiên bài thi đạt điểm tối đa rất dọa người, nhưng đến vòng nhận biết trong thời gian hạn định, lại cũng chỉ vô dụng!
- Viết sai về Ngư Lân thảo, viết thành Long Lân thảo!
Thấy hắn nghi vấn, Âu Dương Thành mở miệng:
- Không nên nản chí, bài thi khảo hạch của ngươi đạt điểm tuyệt đối, đạt tới trình độ nhất định nói rõ lý giải được dược liệu, sau này cố gắng quan sát dược liệu, hiểu cách kết hợp với nhau, lần sau nhất định có thể thông qua!
- Đúng đấy, ngươi còn trẻ, không vội vã, chỉ cần khiêm tốn hiếu học, kết hợp thực tiễn, chắc chắn không tốn thời gian quá lâu, liền có thể trở thành Luyện đan học đồ chân chính!
Đỗ Mãn Luyện đan sư cũng nói.
Nếu là một người bình thường, hai người căn bản không giải thích nhiều đến vậy, nhưng người trước mắt vừa mới đạt điểm tối đa, bọn họ cũng sinh ra tâm yêu tài.
- Ngươi nói thứ này?
Lúc này Trương Huyền đã hiểu vì sao mình không thông qua vòng khảo hạch thứ hai, hắn tới bàn cầm một gốc dược liệu lên, nhìn sang:
- Các ngươi quả thật nhận định đây là Ngư Lân thảo?
- Đương nhiên, rễ cây giống như vẩy cá, cành lá màu xám đen, không phải Ngư Lân thảo là cái gì?
Âu Dương Thành, Đỗ Mãn vẫn chưa trả lời, Tôn Đào lên tiếng đầy kiêu ngạo.
Ngư Lân thảo là một loại dược liệu hiếm thấy, đặc thù giống như hắn nói, rễ cây giống vẩy cá, cành lá có màu xám đen.
Tuy nó hiếm thấy, nhưng trong thư tịch có ghi chép.
Chính là Trương Huyền viết sai về thứ này.
- Chẳng lẽ không đúng?
Hiển nhiên Âu Dương Thành tán thành ý kiến của Tôn Đào, nghi hoặc nhìn sang.
- Đương nhiên không phải!
Trương Huyền lắc đầu:
- Thậm chí hai vị Luyện đan sư còn không rõ dược liệu khảo hạch là gì, đã kết luận ta không thông qua, như vậy quá võ đoán rồi đó!
- Ngươi đừng làm càn!
Tôn Đào cho rằng thanh niên trước mắt lấy lòng mọi người, lúc này cắt ngang:
- Luyện đan sư đại nhân tự mình ra đề, làm sao có khả năng sai? Ngươi bớt nói hưu nói vượn đi...
Hắn thông qua khảo hạch, rất có thể trở thành học đồ của hai vị này, đương nhiên phải sớm lấy lòng.
- Có phải nói hươu nói vượn hay không rất đơn giản! Thư tịch ở phòng bên ngoài, làm phiền một người lấy một quyển sách ở dưới cùng hàng thứ bảy tới đây!
Chẳng muốn nói nhảm với người này, Trương Huyền lạnh nhạt nói.
- Hoa Hoa, ngươi mau đi lấy!
Âu Dương Thành và Đỗ Mãn nhìn nhau, sai Hoa Hoa đi lấy.
Hoa Hoa gật đầu đi ra ngoài, chỉ một lát đã mang tới một quyển sách, chính là bản Đặc thù dược tài khái thuật Trương Huyền nói đến.
- Lật tới trang mười bảy, sẽ thấy bài liên quan tới miêu tả chi tiết Ngư Lân thảo!
Trương Huyền nói.
Học đồ Chu Hoa Hoa mở trang sách ra, quả nhiên tìm thấy giải thích cặn kẽ về Ngư Lân thảo.
- Ngay cả việc này cũng nhớ kỹ?
Âu Dương Thành và Đỗ Mãn Luyện đan sư cùng nhìn sang, thân thể chấn động, lộ ra vẻ mặt khó tin.
Ngư Lân thảo là dược liệu bọn họ chọn tùy ý, trước đó chưa từng để lộ tin tức, đương nhiên không có khả năng gian dối!
Lên tiếng đã nói thư tịch ghi chép cái gì, tờ bao nhiêu, vị trí nào trong phòng... Trí nhớ như thế quá nghịch thiên rồi.
- Làm phiền ngươi đọc giới thiệu tỉ mỉ về Ngư Lân thảo!
Không để ý tới bọn họ đang khiếp sợ, Trương Huyền nói tiếp.
- Ngư Lân thảo, sinh trưởng trong đầm lầy, rễ cây có hình dáng vẩy cá, toàn thân như than chì, trên đỉnh cành lá hơi có điểm trắng, Ngư Lân thảo trưởng thành, vảy lớn bằng hạt đậu tương...
Luyện đan học đồ Chu Hoa Hoa càng đọc về sau càng nhỏ, bởi vì hắn phát hiện đặc tính của “Ngư Lân thảo” trên bàn có rất nhiều khác biệt.
- Trên đỉnh cành lá Ngư Lân thảo hơi có điểm trắng, thứ này không có! Vảy của Ngư Lân thảo thành thục to bằng hạt đậu tương, gốc dược liệu này, mỗi vẩy lớn như móng tay, điều đó cho thấy nó lớn hơn nhiều!
Âu Dương Thành, Đỗ Mãn vội vàng cầm thư tịch trong tay Chu Hoa Hoa, xem lại một lần, quả nhiên cũng phát hiện không ít điểm khác biệt.
- Nếu không phải Ngư Lân thảo, lại tương tự với nó, trong rất nhiều dược liệu, phù hợp với điểm này chỉ có Long Lân thảo mà ta ghi ra! Nếu như các ngươi cảm thấy loại dược liệu này không đúng, có thể đi vào gian phòng lúc nãy, phía trên góc bên phải hàng thứ tư, có một quyển Trân hi dược tài hối tổng do Lưu Đạt Tiên tiền bối sáng tác, trang năm mươi bốn có ghi chép tỉ mỉ!
Lưu Đạt Tiên là Luyện đan sư rất nổi danh vào ba mươi năm trước, từng thâm nhập vùng đất khô cằn tìm kiếm dược liệu, thành tích ưu việt.
- Đương nhiên, nếu còn chưa tin, ta có biện pháp phân biệt!
Trương Huyền cười:
- Ngư Lân thảo là một loại dược liệu tính ôn, rạch rễ cây sẽ chảy ra chất lỏng màu trắng sữa, mà cây này là dược liệu tính hàn, cắt ra sẽ có chất lỏng màu vàng nhạt, cũng toả ra khí lạnh! Hai vị Luyện đan sư đều là người dùng dược, có lẽ có thể dễ dàng phân biệt rõ những thường thức cơ sở này chứ!
- Chuyện này...
Đỗ Mãn liếc mắt ra hiệu cho Chu Hoa Hoa, bảo hắn đi tìm thư tịch lần nữa, còn hai tay hắn dùng sức, kéo nhẹ một cái.
Rắc!
Rễ cây “Ngư Lân thảo” trong tay bị xé rách, chất lỏng màu vàng nhạt chảy ra, mang cho người ta cảm giác âm hàn.
- Quả nhiên là thế!
Hai người lảo đảo.
Đối phương nói quả không sai!
Gốc dược liệu này không phải Ngư Lân thảo!
Vào lúc này, Chu Hoa Hoa cũng đi tới, trong tay cầm thư tịch, quả nhiên lật trang thứ năm mươi bốn có thể tìm được ghi chép liên quan tới Long Lân thảo, giống như đúc gốc dược liệu trước mặt.
Bọn họ là giám khảo, lại đưa ra đáp án sai cho người khác.
Âu Dương Thành, Đỗ Mãn cảm thấy mặt nóng bừng.
Gian phòng yên tĩnh giống như chết.
Tất cả mọi người đều nhìn thiếu niên trước mặt, giống như nhìn thấy quái vật.
Mẹ nó, có thể nhớ kỹ đặc điểm khác nhau giữa Long Lân thảo và Ngư Lân thảo cũng không tính là gì, nhưng nó nằm ở thư tịch nào, trang nào, vị trí nào trong gian phòng...
Việc này quá nghịch thiên rồi!
Có phải là người hay không?
Tôn Đào từ nãy luôn muốn thể hiện bản thân, cười nhạo Trương Huyền, giờ thì đứng ngây ngốc tại chỗ, thân thể liên tục run rẩy, khóc không ra nước mắt.
Khốn khiếp, sớm biết đối phương có trí nhớ như vậy, có đánh chết hắn cũng không ép Trương Huyền gỡ bộ mặt giả làm gì nữa!
Lần này thì tốt rồi, ép người ta không, giờ thành thành ép mình trở thành ngu ngốc!
Nếu có khe nứt nào đó, chắc chắn hắn sẽ chui vào trong...