Diệp Thần hai tay tự khí lại đây là hắn tuyệt chiêu mới nhất Thiên Sát. Chỉ cần một đòn dồn mà một điểm đánh tới hai khí lực giao nhau có thể tạo ra một lực mạnh mẽ tấn công xuyên qua mọi phong ngự bằng khí công lần giáp của đối phương. Cũng là hắn ép đáy hòm một trong tân kỹ kỹ năng, đây cũng chỉ đơn giản là cách dùng lực tịa một điểm.
“Hà Lôi Công.” Âu Dương Phong liền nhảy đến dồn toàn bộ nội lực vào hai chưởng hương tới Diệp Thần.
“Tân kỹ năng Thiên Sát tâm pháp Thiên Hạ Nhiễu Quần Thần.” Diệp Thần hét lớn liền dồn lực vào nắm đấm của mình. Sấm sét liền đánh xuống trợ lực cho hắn. Tông Sư cảnh có thể vận dụng thiên nhiên sức mạnh làm của mình.
“Lợi dụng lực đối phương tiêu cự đánh phải nhỏ.” Diệp Thần liền tập trung nén lại nội lực đánh vào chưởng của Âu Dương Phong khiến hắn lùi lại.
“Ai thắng?” Cầu Thiên Xích liền nhìn chăm chú. Hai người này ra tay quá nhanh tốc độ nằm ngoài nàng phán đoán, thực không thể thấy thế nào họ ra tay.
“Ngươi quả nhiên là mạnh. Không ngờ cả chiêu này ngươi cũng được nàng truyền dạy.” Âu Dương Phong khóe miệng lộ ra một vệt máu. Tuy bề ngoài giống như cú đấm bình thường nhưng hắn có thể đảm bảo quả đấm này uy lực kinh người, chỉ một chiêu có thể đánh tới nội tạng bên trong mà bên ngoài hoàn toàn không hao tổn gì. Thật sự quá kinh người sức mạnh.
“Ngươi đã bị thương.” Diệp Thần thấy Âu Dương Phong như vậy liền cười nói. Âu Dương Phong cũng rất mạnh, áo của hắn liền xuất hiện một vết cắt tuy không có bị thương nhưng hắn nhận ra được kinh nghiệm đối địch mình còn thua Âu Dương Phong rất nhiều.
“Đúng vậy, nhưng không có nghĩa ta cứ như vậy, mà thua được.” Âu Dương Phong liền cầm lên Linh Xà Trượng Pháp của mình, đây là món vũ khí theo hắn xông pha giang hồ bao nhiêu năm, chỉ cần một vết xước đủ để lấy mạng đối thủ đủ biết món vũ khí này lợi hại đến đâu.
“Xem ra ngươi định chơi không công bằng rồi. Ta không có vũ khí vừa tay.” Diệp Thần liền giơ hai tay lắc đầu nói.
“Ngươi cảnh giới Tông Sư liền bắt nạt ta Tien Thiên cảnh giới còn muốn nói công bằng cái con khỉ mốc.” Âu Dương Phong mắt có chút giật nói.
“Thôi vậy thế giới không trọn vẹn, côn bằng cũng không tồn tại đi.” Diệp Thần liền lấy bên hông cây quạt trắng làm vũ khí tấn công.
“Định dùng quạt làm vũ khí ngươi điên thật rồi. Phải biết quạt xếp vũ khí không phải ai cũng có thể chơi.” Âu Dương Phong liền khinh thường nói.
“Đúng là như vậy nhưng không may ta lại là một trong số đó.” Diệp Thần liền phất quạt múa trên tay một vòng ra vẻ thành thạo.
“Trên mặt lão phu đây này.” Âu Dương Phong liền chỉ cái mắt tím nói. Tên này đã không biết chơi còn muốn chơi liều à. Thật không biết hắn lấy quạt làm ám khí hay vũ khí nữa.
“Ây, lỗi kỹ thuật.” Diệp Thần gãi đầu nhận lại cây quạt Âu Dương Phong ném lại.
“Lỗi kỹ thuật cha ngươi, ngươi lỗi vìa lần mặt ta liền thâm tím.” Âu Dương Phong khinh bỉ, đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm à.
“Đấy là tại ngươi đi đánh nhau mà không lắp não thôi. Thấy đồ bay đến không biết né còn lấy cái mặt ra đỡ.” Diệp Thần liền lấy cái gì mình ngu để trở thành phong cách.
“Ngươi xem lão phu không muốn tránh hay sao. Còn không phải tại ngươi khiến lão phu trọng thương hiện tại còn nói ta.” Âu Dương Phong tức giận nói. Hắn đây là đang tiết kiệm sức lực để tung chiêu cuối đi.
“Nhiều chuyện đánh đi nhào vô.” Diệp Thần phất quạt phòng thủ. Hắn đã tại Thiếu Lâm kinh thư xem qua có môn võ công quạt xếp tuy không phải cái gì bí kỹ chỉ có cơ bản cách dùng nhưng như vậy là đủ rồi.
“Tiếp được lão phu chiêu này. Ta liền thua.” Tây Độc cầm trong tay Linh Xà Trượng lao đến đập xuống một gậy.
Xong Diệp Thật cũng bắt đầu dồn linh khí vào quạt giấy khiến nó trở nên sắc nhọn và bén xoay người tránh né đâm thẳng vào Âu Dương Phong cái cổ.
Hai bên liền nhanh chóng đứng cách xa nhau.
“Ngươi thực sự mạnh đấy, có lẽ tương lai chỉ có ngươi xứng đáng với vô địch thiên hạ. Lão ta thua rồi.” Âu Dương Phong liền nằm xuống trên mặt đất. Nội công hư thoát toàn bộ, cơ thể hắn càng ngày càng mệt mỏi. Trên cổ cũng bắt đầu xuất huyết.
“Ngươi cũng rất mạnh đi.” Diệp Thần đi đến bên cạnh Âu Dương Phong ngồi xuống.
“Ngươi lừa ta, việc này đối với ngươi quá đơn giản. Ngươi vốn luôn lưu tình. Ta mệt mỏi phải đi gặp nàng.” Âu Dương Phong cười khẽ the thẽ nói.
“Ân ngươi cũng không xấu như ta tưởng. Ít nhất ngươi thích võ công còn là một người cha tốt. Cứ đi đi, Hà Lôi Công ta đã học được không để nó thất truyền.” Diệp Thần liền nói nhỏ.
“Cảm ơn.” Âu Dương Phong liền mỉm cười nói xong lại khẽ nói thêm điều gì đó chỉ có Diệp Thần nghe thấy. Hắn cả đời này bạn bè chỉ có Ngũ Tuyệt, trong đó vừa thân lại vừa hận, vừa ghét chỉ có Bắc Cái, nhưng cuối cùng chẳng ai hiểu được hắn cả. Bây giờ thì có rồi, mặc dù là kẻ thù nhưng chẳng phải là có sao.
“Không cần khách khí.” Diệp Thần quay người ôm lên Cầu Thiên Xích rời đi.
Ta hỏi đức Phật vì sao thế gian lại có nhiều tiếc nuối như vậy đức Phật nói thế giới này là một thế giới xoay tròn. Xoay tròn là tiếc nuối, không có tiếc nuối, có cho người bao nhiêu hạnh phúc đi nữa, người cũng không vui.
Ta hỏi Đức Phật làm thế nào để trái tim của con người không còn cảm thấy cô đơn nữa. Đức Phật nói, mỗi một trái tim từ khi sinh ra đã luôn cô động và khiếm khuyết. Đa số phải sống cả đời với khiếm khuyết này. Chỉ vì được gặp nửa kia của mình. Không phải là bỏ lỡ mà là đã đánh mất tư cách mà họ vốn có.
Ta hỏi Đức Phật nếu gặp được người mình yêu mà nhưng lại không giữ được thì phải làm sao? Đức Phật nói lưu lại nhân gian bao nhiêu yêu thương mất đi sẽ được gặp lại. Làm việc mình thích với người mình yêu không hỏi là duyên hay nợ. (Chí Tôn Bảo vịnh)
Hắn không tin phật nhưng bây giờ hắn lại muốn tin, tin để gặp lại, tin để bù đắp tin để yêu thương, tin để cầu được tha thứ. Hắn vốn không biết khi nàng bảo hắn đi đi, đi theo ước mơ của mình. Lại là lúc nàng chỉ mong hắn sẽ ở lại. Sống cả đời người chỉ khi chết đi hắn mới hiểu được. Hắn nhắm lại mắt, băt đầu một giấc mộng không thể tỉnh lại. Hắn thấy nàng trong giấc mơ đó, không phải là hắn tẩu tử, không bị bó buộc đi bên cạnh hắn.
“Ngươi thật mạnh. Nhưng tỷ tỷ chắc chắn giết chết ngươi.” Cầu Thiên Xích được Diệp Thần ôm mắt đỏ bừng nói.
“Giết chết ta, ngươi nỡ sao.” Diệp Thần đặt tay lên mặt nàng vuốt nhẹ khiến Tiểu Xích cơ thể liền khẽ run lên bần bận.
“Ta nói thì sẽ làm được.” Cầu Thiên Xích không do dự nói nhưng thực chất nàng cũng biết mình không nỡ.
“Vậy sao cũng được nhưng nàng không giết được ta. Ta đã nói đứa trẻ trong bụng nàng là của ta, cả nàng cũng vậy sẽ chẳng có gì thay đôi cả khi nào mà thế giới này vẫn còn tồn tại.” Diệp Thần sờ lên bụng nàng nói.
“Lưu manh, ta nào có con với ngươi.” Cầu Thiên Xích muốn tránh ra Diệp Thần bế nhưng bị hắn dữ chặt không thể thoát đi.
“Giờ thì chưa nhưng sau thì chưa chắc. Với lại ngươi không phải đòi sống đòi chết theo bổn công tử động phòng sao. Mà ngươi đã xác định đi giết ta thì cũng chuẩn bị tinh thần bị ta chơi chết đi.” Diệp Thần dâm tặc nói.
“Hừ, tỷ tỷ nói chưa từng nuốt lời qua, không phải là động phòng sao, tỷ tỷ đã làm qua nhiều lần lẽ nào sợ ngươi.” Cầu Thiên Xích cứng miệng xong cũng sợ hãi. Đây là bản năng con gái sợ hãi mình lần đầu tiên a.
“Thật sao, ngươi không phải lần đầu a. Tại sao lại có xử nữ hương thơm vậy à.” Diệp Thần liền bóc ra lời nói dối của nàng. Hắn là học y nha, mấy cái vấn đề này hắn hiểu rõ như lòng bàn tay vậy.
“Biến thái, mau thả bổn cô nương ra. Ngươi biết ta là ai sao?” Nàng liền xấu hổ hét lên.
“Ân, ta thả.” Diệp Thần liền thả ra, Cầu Thiên Xích mông liền chạm mắt đất tê tái đau.
“Ngươi bắt nạt ta.” Cầu Thiên Xích liền nhìn hắn giận dữ xoa xoa cái mông nhỏ nói.
“Ta bắt nạt ngươi có sao. Tại ngươi bảo ta bỏ ra trước mà sao lại trách ta. Thôi được hảo nam không cùng nữ đấu ngươi lại đây ta tiếp tục ôm ngươi thế nào.” Diệp Thần không biết liên sỉ nói.
“Bổn tiểu thư mới không cần. Không phải là động phòng thôi sao, ta xông pha giang hồ cái gì chưa thử qua.” Cầu Thiên Xích ra vẻ tay chơi thứ thiệt.
“Vẫn là xử nữ.” Diệp Thần quay đầu đi nói.
“Đã nói đừng nhắc đến chuyện đấy. Tuy là xử nữ nhưng tỷ tỷ công phu không bình thường đâu.” Cầu Thiên Xích liền mặt dày nói. Nàng còn chăng biết tý công phu trên giường nào đi.
“Vẫn chỉ là xử nữ.” Diệp Thần nhún vai nói.
“Đã bảo đừng có nhắc đến chuyện này.” Cầu Thiên Xích liền có chút nóng nảy, nàng xông pha giang hồ như vậy xinh đẹp, ăn mặc như vậy gợi cảm, còn là cái xử nữ cả đời chưa chạm qua tay trai lạ thực sự là mất mặt chết.
“Ân, người câu dẫn ta lại là cái xử nữ, hô hô.” Diệp Thần liền cười nhỏ nói.
“Diệp Thần ngươi còn nói, hôm nay tỷ tỷ liền cho ngươi chẳng phải không tính là cái xử nữ sao.” Cầu Thiên Xích liền đi đến gần Diệp Thần ánh mắt như muốn ăn thịt hắn vậy.
“Đừng ra vẻ nữa, ta đoán Tiểu Xích ngươi thậm chí ngay cả hôn còn chưa từng đi.” Diệp Thần thấy Tiểu Xích đến gần liền cười trêu trọc.
“Ta... Ta...” Cầu Thiên Xích lập tức đỏ mặt không biết nói cái gì cho phải. Diệp Thần hắn nói đúng nàng thực hôn còn chưa từng thử qua đi.
“Không sao, ngươi như vậy ta thích. Để bổn công tử dạy bảo ngươi.” Diệp Thần liền rất nhanh kéo đến Tiểu Xích đặt một nụ hôn lên môi nàng.
Cầu Thiên Xích liền trợn tròn mở to mắt. Cư nhiên không chút phòng bị bị tấn công mất đi mình nụ hôn đầu. Tuy không có chút nào kinh nghiệm nhưng nàng luôn muốn mình là người làm chủ cuộc chơi có được không.
“Thả lỏng phối hợp. Nhắm mắt lại đi.” Diệp Thần thanh âm không nặng không nhẹ vang lên. Cầu Thiên Xích nghe được liền phối hợp làm theo.
Nhưng chỉ một lúc sau nàng cảm giác tim đập ngày càng mạch không khí ngày một thiếu hụt, bắt đầu không thở nổi xong vẫn không chịu rời đi môi Diệp Thần, cảm giác này nàng muốn giữ nó lâu hơn một chút.
“Ngươi cũng hăng hái quá đi. Cố gắng thì có thể nhưng đừng cố quá thành quá cố. Cái gì nó cũng phải từ từ đã.” Diệp Thần đương nhiên có thể cảm nhận được nàng tình trạng liền nhả ra môi nàng.
Cầu Thiên Xích bắt đầu thở dốc, dài hơi. Để bổ xung thêm không khí đã mất. Xong mặt đều đỏ ửng nên ngượng ngùng như con mèo nhỏ. Nếu để đại ca nàng thấy nàng có bộ mặt này liền không cẩn thận đi khám lại mắt đi à.
“Ta nói tiểu bạch kiểm ngươi lại như vậy lão luyện kỹ năng. Ngươi không biết đã gieo họa bao nhiêu cô gái nữa.” Tiểu Xích u oán nhìn Diệp Thần nói.
“Ân không nhiều, không nhiều. Ta cũng chỉ đáp ứng nguyện vọng của mọi người mà thôi.” Diệp Thần cao cả nói. Đây là hắn không phải giep họa được không, hắn là đang giep giống mà lại.
“Hừ sắc lang tính không đổi. Mau đi theo ta.” Cầu Thiên Xích ổn định lại nhịp thở xong liền kéo tay Diệp Thần rời đi.
“Muốn đi đâu?” Diệp Thần liền hỏi.
“Ngươi không muốn cùng ta hôn phối sao. Tất nhiên đi tìm bà mai cùng xính lễ.” Cầu Thiên Xích liền nói.
“Cái này để sau được không à. Ta nữ nhân còn có rất nhiều ngươi không thể lấy làm của riêng.” Diệp Thần liền thành thật nói.
“Nữ nhân ngươi nhiều cũng không có sao. Dù sao sau khi động phòng ta cũng đem ngươi giết.” Cầu Thiên Xích lắc đầu nói. Trước nàng chỉ thích tình yêu giữa hai người nhưng Diệp Thần tên này khiến nàng si mê đủ. Nàng thực sự yêu hắn có bao nhiêu nữ nhân bên cạnh hắn đối với nàng giờ đều không quan trọng. Khi hắn đại chiến với Tây Độc nàng thực sự sợ mất đi hắn, nàng ghét cảm giác này.
“Ngươi vẫn muốn giết ta sao?” Diệp Thần liền cười nói. Nàng có thể ra tay hắn liền để nàng chém hắn à. Tâm nữ nhân hắn đã không còn là tay mơ trong nghề nữa rồi. Ai bảo nữ nhân bên cạnh nhiều như vậy.
“Ta... Ta nếu như ngươi hứa với ta sẽ...” Cầu Thiên Xích liền muốn Diệp Thần cùng nàng trốn tránh giang hồ mai ẩn.
“Tiểu Diệp ngươi làm sao rồi, không bị thương ở đâu chứ. Ngươi biết người biến mất khiến chúng ta lo lắng lắm không hả. Mau để ta xem ngươi có bị thương ở đâu không?” Lúc này Trình Dao Già cùng tứ nữ cũng bắt đầu đi tới. Bọn họ cảm nhận được luồng nguy hiểm phát ra từ đây. Diệp Thần lại biến mất không tăm tích liền chạy đến đây tìm kiếm hắn tung tích.
“Ân, ta không có sao. Ngươi quả nhiên là tốt bụng. Ở đây rất nguy hiểm lần sau đừng làm vậy. Phải tin vào ngươi nam nhân chứ.” Diệp Thần thấy nàng lo lắng đến quên cả mặc quần áo chỉnh tề, liền vận y phục ngủ màu trắng đi tìm hắn đến dép còn không có đi liền đau xót.
“Ân, chủ nhân ngươi cũng đào hoa quá đi. Vừa ra ngoài lại kiếm được nữ nhân à.” Tứ nữ liền đỡ lấy Tiểu Dao nói.
“Ân, cái này chẳng qua là duyên phận mà thôi.” Diệp Thần gãi đầu nói.
Tiểu Dao cùng với Tiểu Xích liền nhìn nhau có chút địch ý dù sao cũng là tranh giành đàn ông mà. Đối thủ đều như vậy xinh đẹp không phải sao. Bên cạnh còn nhiều như vậy nữ nhân bọn họ còn chưa có biết hết. Tranh sủng cũng là cái vấn đề đi.
“Ân, Lúc nãy ngươi muốn nói gì nhỉ?” Diệp Thần thấy hai bên căng thẳng sắp đánh nhau đến nơi liền cười khổ nói sang chuyện khác.
“Tiểu Diệp ta nhất định sẽ giết ngươi.” Tiểu Xích liền ghen tuông nói.
“Ngươi muốn làm gì? Tiểu Diệp là để ngươi gọi hay sao.” Trình Dao Già liền che trước Diệp Thần không sợ hãi nhìn Cầu Thiên Xích nói.
“Chuyện giữa ta và hắn không cầu ngươi xen vào.” Cầu Thiên Xích càng khó chịu nói.
“Ta là hắn nữ nhân. Ngươi muốn giết hắn liền bước qua ta trước.” Tiểu Dao không chút sợ hãi. Nàng xác định đã là người của Diệp Thần rồi. Lúc hắn đi mất, lúc nguy hiểm xảy ra nàng liền biết hắn đối với nàng thế nào quan trọng.
Người nam nhân nàng mới quen biết một ngày liền cứ thế tại trong lòng nàng sừng sững không lay chuyển. Quan trọng hơn cả nàng tính mạng.
“Được rồi, các ngươi đều là ta nữ nhân đừng có như vậy đánh nhau được không. Oái, ta trọng thương, ta đau quá.” Diệp Thần liền giả vờ dời đi các nàng sự chú ý.
“Ngươi có sao không, đừng làm ta sợ. Mau đi tìm đại phu.” Hai nữ liền sốt ruột nói. Chỉ có tứ nữ liền không thấy tăm tích. Diệp Thần dùng cái chiêu này không đến trăm lần cũng đến chục lần đi. Bọn họ liền bị dính bẫy bao nhiêu à. Dần dần cũng khôn ra biết lúc nào Diệp Thần giở vờ lúc nào để tán gái a. Tôt nhất là nên lượn đi cho nước nó trong tránh làm phiền chủ nhân đi.
“Ân, ta không sao. Chỉ cần song tu một chút là khỏe các ngươi sẽ không bỏ mặc ta đi.” Diệp Thần ôm ngực nói.
“Tên xấu xa, ngươi vậy mà còn muốn. Ta còn chưa hồi phục đâu. Định lừa gạt ta à.” Trình Dao Già liền nhớ đến mình nơi đó còn chưa có khép lại. Miệng cổ họng còn có chút đau đủ thấy Diệp Thần như thế nào mãnh liệt đi. Hiện mặt nàng liền đỏ ửng xong lại có chút thèm muốn lên xoay người lại che hai má của mình sở Cầu Thiên Xích nhìn ra nàng biểu hiện dâm đãng này. Tuy nàng không thể nữa xong cơ thể nàng lại rất thật thà đi.
“Hừ muốn cùng ta động phòng liền cưới ta về nhà. Nếu không đừng có mơ tưởng đi. Ta nói ta không phải loại người dễ dãi quen biết một ngày liền trao thân.” Cầu Thiên Xích sắc mặt liền đỏ ủng nói. Tất nhiên việc này nàng có chuẩn bị nhưng vẫn có chút sợ hãi.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Tiểu Dao nghe vậy liền có chút tức giận. Cô nàng này cố tình nói nàng dễ dãi sao. Nếu không phải mất đi ý thức nàng còn lâu mới như vậy dễ dãi dê vào miệng cọp.
“Ân, hóa ra ngươi là người như vậy a. Thảo nào, thảo nào.” Cầu Thiên Xích thấy nàng lỡ lời liền đoán được nàng và Diệp Thần cũng chỉ hơn nàng quen biết một ngày đi.
“Ngươi ý kiến gì chứ. Chỉ là cái kẻ đến sau. Ngươi không cho hắn được ta liền cho hắn không phải sao.” Trình Dao Già bị nói chúng tim đen liền tức giận khiêu khích nói.
“Ai nói ta không cho hắn được.” Tiểu Xích liền tức giận.
“Hai người có gì bình tĩnh nói.” Diệp Thần cười khổ nói.
“Ngươi im lặng, chuyện này là tại ai hả. Mau đi theo ta.” Hai người đồng thanh nói.
“Ân.” Diệp Thần lập tức nghe lời, nữ nhân xinh đẹp đã đáng sợ, nữ nhân xinh đẹp tức giận càng đáng sợ hơn.
“Ai cho ngươi nhại theo ta.” Hai người lại đồng thanh nói.
“Các ngươi quả nhiên hợp nhau đấy.
“Ta mới không giống như làng, ngươi mau đi theo ta. Tránh xa nàng một chút. Cẩn thận cái mạng cũng không giữ được.” Trình Dao Già ghen tuông nói.
“Ngươi nói ai chứ, Tiểu Diệp đi theo tỷ tỷ ta liền cho ngươi biết thế nào là dục tiên dục tử. Quan trọng ta còn là xử nữ đây.” Tiểu Xích liền không chịu thua.
Hai người nhìn nhau nảy lửa, nếu con ruổi nào không cẩn thận bay ngang qua liền cẩn thận bị các nàng giết chết đi.
“Tiểu Diệp nói đi ngươi đi theo ta hay đi theo nàng.” Hai người đồng thanh đợi Diệp Thần ra quyết định.
“Đi đâu mới được a?” Diệp Thần liền thắc mắc.
“Tất nhiên là thuê phòng. Ta phải cho nàng biết ngươi là của ta.” Hai người lại đồng thanh.
“Ân vậy ta theo cả được không?” Diệp Thần liền tham lam nói.
“Ngươi sao không đi chết đi.” Hai ngươi liền nói.
“Các ngươi không có quyền lựa chọn, một người là ta tù binh một người là ta bao nuôi. Không được phản đối. Mau chuẩn bị tinh thần thị tẩm đi.” Diệp Thần trái ôm phải ấp không để lọt lưới hai nàng cười nói.
“Lưu manh.” Tiểu Dao liền nói. Hắn vậy mà muốn cả hai đồng thời cùng hắn thật là tên khốn nạn.
“Sắc lang, nhưng cũng không phải không được tỷ tỷ theo ngươi chơi. Xem ra nàng không được.” Tiểu Xích liền không bỏ xót cơ hội chễ giễu kẻ thù.
“Ai nói không được, ta phải cho ngươi biết ta thế nào ăn hết hắn.” Trình Dao Già liền tức giận nói.
“Còn không mau tìm phòng trọ.” Hai nữ nhìn nhau xong quay ra mặt đỏ ửng nhìn Diệp Thần.
“Ân, lập tức.” Diệp Thần cười khổ ôm hai người lập tức dùng khinh công đến nhà trọ gần nhất. Hai nữ nhân thật là không chịu thua nhau a. Nhưng hắn cũng rất vui vẻ à, dù sao người được lợi cũng là hắn.
Nhớ đến lúc Âu Dương Phong trước khi chết nói nhỏ với hắn: “Hãy tìm thứ để ngươi trân trọng và bảo vệ, đừng để nuối tiếc như hắn năm xưa.” Một người chuyên dụ dỗ con gái nhà lành chia sẻ.
Một thứ để trân trọng và bảo vệ ư, bỗng nhiên Diệp Thần nhìn hai nữ bên cạnh đang cãi nhau cùng các nữ nhân khác của hắn khóe miệng liền có chút cong. Có lẽ hắn đã tìm thấy rồi nhỉ. Hay cũng có lẽ là chưa.