Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 172: Nhật thực xuất hiện



“Có chuyện xảy ra rồi sao?” Diệp Thần thấy sắc mặt Mộ Dung Thiên thay đổi liền hỏi.

“Đúng vậy, người có biết hay không. Ma cà rồng bọn chúng hôm nay liền dám xuất hiện trên đường phố siêu thị bên trong săn người không biết định làm gì đâu.” Mộ Dung Thiên liền nói. Không có hợp với lẽ thường tình đi.

“Có gì khó hiểu sao. Bọn chúng tấn công đô thị người đi đường chứng tỏ một điều. Bọn họ đang tạo ra một cái bẫy. Ngươi không biết sao, tối đó tấn công ngươi người liền chỉ là con rối được cho mượn sức mạnh mà thôi.” Diệp Thần liền phân tích nói.

“Vậy hiện tại ta liền đi bắt bọn chúng về lấy lời khai.” Mộ Dung Thiên liền nói.

“Vô dụng, ngươi nghĩ rằng chỉ đơn giản như vậy liền có thể sao. Ma cà rồng sẽ không thể phản bội mẹ người trao cho mình sức mạnh. Nếu chỉ cần có một ý niệm liền chết rất đau đớn, muốn bắt rắn phải đánh đầu.” Diệp Thần liền cười nói giữ lại nàng. Bọn chúng có thể không kiêng dè xuất hiện nhất định là có tính toán trước.

“Vậy chẳng lẽ để chúng lây nhiễm ra người khác sao?” Mộ Dung Tiên liền bực mình hỏi. Để bọn chúng hoành hành trước mặt nàng, làm sao nàng có thể chịu đứng được.

“Ngươi nghĩ bọn chúng sẽ lây nhiễm người khác sao. Muốn tạo ra một ma cà rồng người chủ phải chia sức mạnh cho họ. Mà tu vi đối phương càng cao thì người chủ càng đỡ tốn sức giúp hắn nâng tu vi. Còn quá cao liền không có cách nào không chế. Người bên trong siêu thị liền không có tu vi người đi, bọn chúng vốn chỉ hù dọa và hút máu thôi.” Diệp Thần liền cười nói.

“Vậy cũng là giết người.” Mộ Dung Thiên liền nóng vội nói.

“Giết thì giết, con người chính là như thế mỏng manh. Thế giới này vốn không có công bằng. Ngươi cũng đừng có nghĩ đến công bằng gì ở đây.” Diệp Thần che lại tai Ngọc Lan giữ lại Mộ Dung Thiên. Cô gái này quá chính nghĩa quá manh động. Người như vậy rất dễ bị người khác lợi dụng.

“Ngươi mau buông ra, ngươi làm gì.” Mộ Dung Thiên hoàn toàn rung động. Đây là cái gì trường hợp. Cơ thể nàng không thể di chuyển khỏi vị trí.

“Không có gì chỉ để ngươi yên lặng nghe ta nói thôi. Hiện tại, chúng ta hi sinh vài người sống cũng không có gì đặc biệt cả đi. Ngươi phải hiểu chỉ có như vậy mới có thể có thêm thông tin về chúng.” Diệp Thần liền nói. Biết là cái bẫy mà ngươi vẫn muốn xông vào sao.

“Ta đâu muốn ai phải hi sinh, nếu vậy ta có khác gì bọn chúng.” Mộ Dung Thiên liền giận dỗi nói. Nàng cảm thấy người đàn ông trước mặt này thật sự là máu lạnh đi.

“Con người đều giống nhau cả thôi. Khi gặp nguy hiểm con người sẽ ăn thịt lẫn nhau để sống sót. Chúng ta chỉ làm điều này sớm hơn thôi. Họ luôn ích kỷ như vậy, ngươi không nhớ sao, lý do cha ngươi bỏ rơi ngươi. Gia gia ngươi có thể vì gia tộc ngay cả cháu gái mình cũng có thể đem bán đi.” Diệp Thần liền bày ra trước mặt nàng sự thật nói.

“Đủ rồi, thả ta ra. Ta không muốn nghe.” Mộ Dung Thiên liền bịt lại tai ngồi sụp xuống đất nói.

“Hai người rốt cuộc là đang nói gì vậy? Diệp ca ca ngươi đang khi dễ Thiên Thiên sao?” Ngọc Lan bị Diệp Thần che lại tai hoàn toàn không biết cái gì nói.

“Được rồi, ngươi đừng có như vậy. Là con người phải dẫm đạp lên số phận mà sống sót. Ở cái thế giới đất chật người đông này. Đừng có sống vì người khác, chỉ cần sống vì mình là đủ rồi. Có thể nói là ta kẹt sỉ hay vô tâm nhưng đó là việc của ngươi. Ngay cả mình cần cái gì cũng không biết đừng nói đến bảo vệ người khác. Hãy nhớ tính mạng của ngươi chỉ có thể bảo vệ những thứ thực sự quan trọng.” Diệp Thần liền thả ra nàng nói.

Giữ nàng lại đây nhưng nàng không muốn thì cũng chẳng có ích gì. Cứ để nàng rời đi, rồi nàng sẽ hiểu đi. Trên thế giới này chính là mạnh được yếu thua. Ngọc Lan không thể vì mẹ nàng giành lấy công bằng vì nàng yếu. Cha Mộ Dung Thiên không dám đối mặt với việc vợ đã chết lao đầu vào công việc cũng chỉ vì hắn yếu mà thôi.

“Cảm ơn, ngươi bảo vệ lấy Thỏ Ngọc ta nói sức mạnh của ngươi không biết nó là cái gì nhưng tất cả nhờ ngươi.” Mộ Dung Thiên liền lao lên xe rời đi.

“Thiên Thiên đi rồi. Diệp ca ca ngươi chúng ta không đi sao?” Thỏ NGọc Lan liền chỉ phía trước nói.

“Ngươi liền theo ta về nhà đi. Dù sao sự an toàn của ngươi rất là quan trọng.” Diệp Thần liền cười nói. Để cái này cô gái một chút nội công cũng không am hiểu tham gia trận chiến có mà điên. Khác nào gánh tạ trong Liên Minh Huyền Thoại à.

“Sự an toàn của ta rất quan trọng sao?” Ngọc Lan liền đỏ mặt nói. Đã lâu lắm rồi, không có người quan tâm đến nàng tính mạng ra sao đi. Cha nuôi cũng mất, mẹ cũng vậy. Cha nàng cũng không quan tâm đến nàng thế nào đã mười năm nàng cũng còn không có nhớ rõ hắn khuôn mặt nữa đi.

“Ờ... Ukm... Đối với người khác thì ta không biết nhưng đối với ta thì rất là quan trọng.” Diệp Thần sờ sờ mũi nói.

Ngọc Lan nghe xong máu mũi liền phun ra. Đối với hắn rất quan trọng đây là tỏ tình sao. Ta lên làm gì bây giờ đây. Nàng liên tục cầm lấy khăn lau lau kinh suy nghĩ rối bời. Đây là thói quen khó bỏ của nàng đi à.

“Ân, kìm máu lại đi không người từ thỏ sống liền thành thỏ chết giờ.” Diệp Thần liền cười khổ nói. Đáng lẽ hắn không nên chọc nàng đi.

“Ân, ta không làm thỏ chết.” Ngọc Lan liền lấy khăn giấy nhét vào hai lỗ mũi nói.

“Được rồi, ngươi mau nhắm mắt lại đi.” Diệp Thần liền cười nói.

“Nhắm mắt? Đây là... Ta lần đầu làm vậy.” Ngọc Lan liền hỏi. Chẳng lẽ nào... Diệp ca ca hắn định... Hôn nàng sao à. Thỏ mặt liền lại đỏ lên máu mũi càng lúc chảy càng nhiều. Xấu hổ tới cực điểm. Trong các bộ anime nàng xem đều là như vậy tình tiết nha.

“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?” Diệp Thần hại não nghĩ. Cái này cô nương tưởng tượng quá phong phú đi được không à.

“Không... Có gì... Ta không nghĩ... Cái gì... Bậy bạ đâu.” Ngọc Lan liền cầm lấy khăn lau kính càng lúc càng nhanh. Trong khi kính nàng đều sạch bóng à.

“Hành động của ngươi không ăn khớp gì cả à.” Diệp Thần cười nói.

“Nào có a.” Ngọc Lan liền đeo lại kính đỏ mặt nói.

“Đừng quá ngượng ngùng cứ tự nhiên, chuyện còn lại có ta.” Diệp Thần liền nói. Hắn sợ nàng dịch chuyển lập tức liền có chút chóng mặt lên mới đề phòng đi.

Uhmm... Ngọc Lan liền khẽ đỏ mặt nhắm lại mắt tru môi về phía trước.

“Ngươi làm gì vậy? Mở mắt ra đi.” Diệp Thần không khỏi buồn cười cầm nhẹ đôi tai thỏ của nàng nói.

“Oái.” Ngọc Lan liền đỏ mặt. Hóa ra nàng hiểu lầm a. Diệp đại ca ca đâu có xấu xa như vậy đâu. Thực chất là quá xấu à, để người ta mừng hụt đâu.

“Được rồi, nhìn xung quanh xem.” Diệp Thần liền nói.

“Oa, thật sự là đẹp. Đây là Tiên Cảnh sao trời.” Ngọc Lan liền chạy khắp nơi sờ sờ rồi lại ôm ôm. Chạm nhẹ vào cây hoa trồng rồi lại sợ hãi lùi lại sau hắn khi nghe thấy tiếng người. Nhưng nhanh quá liền để nàng ngã ra sân.

“Lão công, ngươi kiếm đâu được con thỏ lớn vậy. Thật sự là kì lạ.” Mộ Dung Tiên vốn ngốc nghếch thấy cái Ngọc Lan mặc nguyên bộ đồ Thỏ nắm trên đất liền nói.

“Ân, nàng là người không phải là Thỏ. Ngươi cũng có thể gọi nàng là Thỏ đi.” Diệp Thần liền nói.

“Ta đã rõ đi.” Mộ Dung Tiên liền nói.

“Oái, Thiên Thiên sao ngươi lại ở đây.” Ngọc Lan liền thấy Mộ Dung Tiên liền hét lên. Đối với Thiên Thiên nàng không có sợ bị bài xích à.

“Ồ, ngươi biết ta tỷ tỷ.” Mộ Dung Tiên đỡ dậy nàng nói.

“Ô, thật là giống.” Ngọc Lan liền nói.

Sau đó liền rất nhanh hòa hợp với Mộ Dung Tiên vui vẻ nói chuyện. Thi thoảng liền chạy lăng xăng khắp nơi. Do ở trong phòng quá lâu liền nàng cái gì đều không có biết à. Điều mà Diệp Thần thấy đúng đắn nhất liền là để Mộ Dung Tiên giống như Ngọc Lan xuyên bộ đồ thỏ. Ai bảo rằng nàng muốn thử mặc đâu. Thật quá kawai à.

“Oái trời tối rồi sao?” Ngọc Lan liền nhìn trời tự dưng tối lại nói.

Diệp Thần đứng tại chỗ vườn nhìn trời liền cười. Hóa ra là như vậy, nhật thực sao? Xem ra kế hoạch bọn chúng là thế này. Mộ Dung Thiên đang gặp nguy hiểm đi, Thanh Lam lần này cũng nên cho ngươi dãn gân cốt à.