Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 178: Mặt trắng nhỏ hoàng nhất bảo



Diệp Thần giải quyết xong nỗi buồn liền đi vào bên trong Hoàng gia. Mọi người đều đang đợi tại nơi đó a.

“Sư phụ người cuối cùng cũng đã tới đi.” Vương lão liền lập tức chạy đến vui mừng nói. Hoàng gia hắn chắc chắn được cứu sống đi à. Lão Hoàng mà sụp, Hoàng gia cũng sẽ không vững trãi đi. Con cháu Hoàn gia sẽ mất đi một người gia gia tốt, một người cha tốt, một người chỉ huy tốt và hắn sẽ mất đi một người bạn rượu tốt. Tốt quá nhỉ.

“Ta đãng lẽ không nên tới đây Tiểu Vương Tử.” Diệp Thần nhìn xung quanh nhiều như vậy người liền có chút cười khổ nói. Không phải chỉ nói là những người cần thiết thôi sao. Hiện tại liền một loạt các chủ gia tộc đứng đây là sao à.

“Ân, sư phụ người không nên ngại. Ta biết ngươi không thích phiền hà nên không thích gặp nhiều như vậy người không liên quan. Nhưng họ là đến thăm bệnh đi a.” Diệp lão liền cười hà hà nói. Đây là do mấy cái kia gia tộc nhất định đòi có mặt để xem người có thể vẽ được bức tranh kia là ai a.

“Lần này là lần cuối cùng, ta nhắc nhở hai người. Nếu còn để ta tin tức lộ ra ngoài đừng tránh lão tử không kính già yêu trẻ.” Diệp Thần lườm nguýt hai tên này nói. Chẳng qua họ muốn có cái mặt mũi với mấy lão già kia mới lôi hắn ra mà thôi à. Bộ hắn là món đồ để người khác lợi dụng sao.

“Sẽ không, sẽ không.” Hai người làm sao có thể ngờ được Diệp Thần không nể mặt mũi vậy đâu, nhưng cuối cùng cũng chịu đựng. Muốn leo cành cao phải chấp nhận ngã đau a. Bọn họ đều là người từng trải đều biết cái này đạo lý.

“Diệp ca ca, ngươi đến rồi.” Diệp Tư Tình liền thấy hắn liền vui vẻ muốn lại gần kéo hắn cánh tay nhưng để ý thấy Mộ Dung Thiên đằng sau liền ngừng lại. Phức tạp suy nghĩ. Diệp Thần thấy vậy chỉ khẽ gật đầu rồi đi qua.

“Lão đầu, người là Hoàng lão già đi. Thật là phiền toái, già rồi không ngỏm đi, hại ta phải đến đây.” Diệp Thần liền đi đến gần nói.

Mấy cái khác người nghe vậy liền có chút đứng hình. Đây là cái quái gì a. Hắn vậy mà gọi Hoàng gia là Hoàng lão đầu.

“Ta nói tiểu tử ngươi nên biết vị trí của mình đi.” Huyền lão liền không nhịn được nói. Cái này tiểu tử tuy đã được Vương lão cùng với cả Diệp lão nhắc qua không tốt khí nhưng gặp mặt quả nhiên vẫn ngứa mắt à. Nếu không phải vì hắn mấy bức họa, bọn họ cần thiết đến đây đâu.

“Tiểu tử nên biết những người ở đây ngươi đắc tội không nổi.” Kim lão liền khẽ nói. Người trẻ tuổi không biết thu liễm a.

“Ngươi nói vậy là có ý gì. Hắn làm sao hả?” Mộ Dung Thiên nghe vậy lập tức đứng ra bảo vệ Diệp Thần nói.

“Mộ Dung tiểu thư, hắn là quá đáng a.” Huyền lão làm sao dám đắc tội Mộ Dung Thiên đâu à. Thậm chí còn tò mò tại sao hắn lại có thể khiến cho cái này đại tiểu thư bảo vệ mình đâu à.

“Hắn quá đáng thì sao. Ta nói cho ngươi biết hắn là người của Mộ Dung gia các ngươi còn động đến hắn. Ta đảm bảo không có ai được yên.” Mộ Dung Thiên liền mở miệng nói khiến ai lấy đều e ngại.

Diệp Thần nhìn về phía nàng cảm ơn một cái. Mặc dù không cần đến nàng giúp đỡ nhưng thực sự nàng là đang lo cho hắn đi à. Quả nhiên là trong tim có hình bóng của hắn đi.

Mấy cái lão già nhìn Diệp Thần tuy có chút căm tức tuy nhiên vẫn là không có dám nói cái gì lời đâu. Mộ Dung Tiên đã nói rõ ràng như vậy sao. Cái này chính là cái tiểu bạch kiểm đi, Mộ Dung thế gia y thuật chắc chắn là dạy cho cái này con rể đi a.

Diệp Tư Tình lập tức buồn bã. Đây không phải là quá rõ ràng hay sao đi à. Mộ Dung Thiên là đang tuyên bố Diệp Thần là nàng người, còn như vậy bảo vệ hắn nữa chứ. Trong khi nàng chỉ là cái tiểu thư của một gia tộc nhỏ của thành phố A thảo nào hắn lại không để ý nàng đâu à. Xét về mọi cái phương diện nàng đều thua cô gái trước mặt này a.

Lúc đầu nàng còn không có tin gia gia nói với nàng là thật. Hiện tại nàng thực sự là tin đâu đi. Nàng thích hắn nhưng lại không đủ để chấp nhận chia sẻ tình yêu của mình với người khác đi à. Nàng có lẽ sẽ cần một thời gian để suy nghĩ về cái này chuyện tình à.

Thấy Diệp Tư Tình rời đi lúc, Diệp lão liền thở dài. Hắn đã nhìn thấy kết cục đi, nhưng xem ra cháu gái hắn đã lớn rồi, hắn cũng đã già rồi đi à.

“Hoàng lão đầu hắn có phải hay không chấn thương gì. Ngươi vừa cho hắn bốc thuốc ngủ sao?” Diệp Thần đi lại gần bệnh nhân nhìn qua một lượt.

“Đúng vậy a, trước đó ta liền khám cho hắn bốc thuốc đến. Thấy hắn đau đớn liền cho hắn chút thuốc ngủ. Ngay cả Quỷ Ảnh Thần Châm ta học được châm thứ nhất cũng không có tác dụng làm giảm hắn bệnh tình đi a.” Vương lão bó tay nói.

“Được rồi, tên Hoàng Thiên cháu trai hắn đâu rồi. Chẳng phải ta nói muốn nhìn hắn sao à.” Diệp Thần liền nói.

“Là ta đây a.” Hoàng Thiên lúc này liền đứng ra khinh thường nhìn cái này Diệp Thần. Hắn thật sự muốn cho tên này một bài học đi, dám cùng hắn tranh nữ nhân, chán sống sao à. Nếu không phải là có nhiều người tại hắn liền muốn cho tên này đẹp mặt.

“Ngươi là Hoàng Thiên a. Lúc nãy còn tường là quản gia đâu.” Diệp Thần liền không cho chút nào mặt mũi nói.

“Ngươi muốn chết?” Hoàng Thiên lập tức muốn bóp chết cái này tình định. Lúc nãy nói xấu ta gia gia cũng thôi hiện tại còn muốn chọc đến hắn, làm người sao có thể nhịn.

“Ồ, ngươi thực muốn đi a. Ta mà chết gia gia ngươi chẳng phải cũng sẽ chết sao à.” Diệp Thần liền không khách khí nói.

“Các ngươi thả ta ra, ta muốn cho hắn một bài học dám vu oan ta.” Hoàng Thiên liền muốn xông đến liền bị mấy tên vệ sĩ giữ lại người đi à.

“Hoàng Thiên ngươi mau chóng dừng tay lại cho ta.” Một tiếng nói bỗng vang lên một người từ trên tầng mặc một bộ véc đen thanh tú liền bước xuống.

Hoàng Thiên nghe thấy vậy liền cắn răng lại căm hặn nhìn cái kia nam tử. Hắn đi xa như vậy tất cả là tại cái này người đi. Đúng vậy mọi chuyện hắn làm đều là tại tên khốn nạn này đi a.

“Xin lỗi, Diệp tiên sinh phiền ngươi cho gia gia ta khám bệnh. Ta là Hoàng Nhất Bảo, cũng là anh hắn, hiện tại ta thay ngươi nhận lỗi.” Hoàng Nhất Bảo liền chắp tay khom người xuống.

“Câm mồm ta không cần ngươi thay ta xin lỗi hắn.” Hoàng Thiên liền tức giận nói.

“Hoàng gia có hai cái người các ngươi thật sự thú vị đâu à.” Diệp Thần nhìn Hoàng Nhất Bảo cái tiểu bạch kiểm loại hình liền nhìn sang cái kia Hoàng Thiên đều cười lớn. Cái này Hoàng Nhất Bảo nhìn qua chính là cái yếu đuối tiểu thư sinh, mặt trắng nhỏ một dạng, nếu so với con gái còn đẹp đi.

“Ý ngươi là gì hả? Nói mau đi.” Hoàng Thiên lập tức hỏi.

“Hoàng Thiên không được vô lễ.” Hoàng Nhất Bảo liền nói. Sau đó liền cúi đầu thay Hoàng Thiên xin lỗi.

“Được đi, gia gia ngươi bệnh tình cũng không nghiêm trọng. Ta liền nói đến vụ án đi.” Diệp Thần từ tốn nói.

Hoàng Nhất Bảo cũng không có vội vàng, hắn cũng biết cầu người không thể gấp gáp. Hoàng Thiên sắc mặt liền khẽ biến.

“Ta nói ngươi Hoàng Thiên còn định giả vờ đến bao giờ đâu. Ta nói ngươi trong dòng máu ma cà rồng có phải không đối với ta rất thèm khát.” Diệp Thần liền bước đến gần Hoàng Thiên mỉm cười nói.

Những người xung quanh nghe xong lập tức biến sắc. Mộ Dung Thiên liền có chút há mồm.

“Xem ra ngươi đã biết đi. Vậy hôm nay tất cả sẽ phải chết. Ta nhất định sẽ uống cạn máu ngươi.” Hoàng Thiên biết mình không giấu được nữa liền nhe ra hai răng nanh nhọn hoắt. Một kình lực đánh bay hai tên vệ sỹ phóng tới phía trước.

Nhưng có một điều hắn không phải là đánh tới Diệp Thần trước mặt mà là vòng ra đằng sau đi. Người bị tấn công đến là Hoàng Nhất Bảo à.

truy cập http://truyencuatui.net/ để đọc truyện “Không được Bảo Nhi hắn không biết võ công.” Mấy cái lão già liền lo lắng hét lên.

Hoàng Nhất Bảo liền ngây người sợ hãi theo theo bản năng liền giơ hai tay lên đỡ lấy mặt liền sợ hãi. Chờ đợi quyền đánh về phía mình người.