Hai người trốn tại trong góc liền lập tức không dám ra ngoài đi à. Chính là sợ phiền phức đi a. Ai nói ăn ở cho tốt lắm vào cơ, giờ mới ra nông nỗi này đi à.
“Quá Nhi ngươi mau chóng lừa cái kia tiểu nương tương lai đi a. Hắn còn ở lại đối với ta rất là bất lợi đi a, mau lên đưa nàng đi chỗ khác.” Diệp Thần liền chỉ phía xa Quách Phù lập tức nói.
“Phụ thân ngươi nói là nếu mình giỏi việc gì tuyệt sẽ không làm miễn phí a.” Dương Quá liền giở thói lưu manh nói. Phụ thân suốt ngày ăn hiếp hắn, hiện tại có cơ hội hắn còn không trả thù sao à.
“Ngươi tính là muốn phản a. Quá Nhi ngươi phải biết nam tử hán đại trượng phu cầm lên được là bỏ xuống được, mà bỏ xuống được là cầm lên lại được.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Phụ thân à, biết làm sao a. Ta nói là ta vẫn chỉ là đứa bé a, vẫn chưa phải là đại trượng phu à.” Dương Quá lập tức mở miệng nói.
“Đúng còn chưa mọc lông đâu. Khi về ta nhớ đến mẫu thân ngươi biết ngươi đi kỹ viện thì không biết là sẽ như thế nào nhỉ.” Diệp Thần liền cười gằn nói.
“Được rồi, được rồi chỉ biết uy hiếp ta, đi liền là được chứ gì.” Dương Quá lập tức dựng ngược lên nói. Để mẫu thân hắn biết hắn không phải là ra đường ở chứ gì à.
“Muốn uy hiếp phụ thân không có cửa, cả cửa sổ cũng không có.” DIệp Thần không khỏi khinh bi nói.
“Cái tên nhà ngươi dạy con trai thật là tốt đi a.” Hoàng lão tà không khỏi cười trên người khác nỗi đau nói.
“Ân, rất tốt, ngươi xem lông chưa mọc đủ đã khiến Ngũ tuyệt một trong Đông Tà bị bệnh trĩ nặng luôn.” Diệp Thần không khỏi cười mở miệng nói.
“Ngươi nói cái gì hả? Còn nữa cháu gái ta ngươi muốn nàng làm ngươi tiểu nương tử không có cửa, cả ổ chó chui cũng không có đi à.” Hoàng lão tà lập tức mở miệng tức giận nói. Hoa cúc không khỏi có chút dát đi à. Cái này chắc chắn là do tên này dạy đi à. Đúng là cha nào con nấy cùng một cái thể loại người đi à.
“Hai người yên lặng Fw chút nào đừng có quấy nữa đi à. Cái này Quách Phù tỷ tỷ vẫn chưa có đi a.” Trình Anh lập tức mở miệng nói.
“Hừ, là hắn không chịu nhường ta. Rõ ràng là già đầu tóc bạc trắng còn không đứng đắn, chưa kể cả nhường ta một câu cũng không chịu. Tiểu Anh ta nói ngươi theo hắn coi trừng hắn một chút có ngày bị người ta đánh chết cũng không biết.” Diệp Thần không khỏi khinh bỉ nói.
“Tiểu Anh ngươi nghe sư phụ cái này nam nhân chính là không đáng tin, hắn chính là một tên biến thái cả kính già yêu trẻ cũng không biết đi a.” Hoàng Dược Sư không khỏi cậy già lên mặt nói.
“Tiểu Anh đừng tin hắn, hắn là ghen tỵ với ta a. Hoàng DƯợc Sư cả đời chỉ một vợ chính là ăn may lừa được đến đi à. Ta nghĩ hắn chính là không có hiểu nữ nhân a. Ta nói với lão già đẹp trai thì mới có nhiều đứa yêu a.” Diệp Thần không khỏi khinh bỉ nói.
//truyenyy.n et/ “Ngươi nói ai không hiểu nữ nhân, ta nói cho ngươi biết nữ nhân chỉ cần khen họ đẹp là họ liền vui đến đường nào đi à.” Hoàng Dược Sư lập tức mở miệng nói.
“Đúng là họ rất vui. Nhưng ta nói cho ngươi biết một điều ngươi khen phụ nữ đẹp một ngàn lần, họ đâu có tin, ngươi chê họ xấu một lần thôi họ nhớ mãi.” Diệp Thần liền giảng giải nói.
“Hai người các ngươi tự cãi nhau ta cái gì cũng không muốn nghe.” Trình Anh không biết thế nào can lập tức đi sang một bên đi à.
“Ngươi cho là ngươi mới sống được không bao lâu liền muốn so với ta hả.” Hoàng Dược Sư khinh thường nói.
“Vậy ta liền nói để xem ngươi có trả lời được không a.” Diệp Thần liền khích tiếng nói.
“Được ngươi hỏi đi.” Hoàng Dược Sư trúng kế nói.
“Đàn ông sinh ra là để đàn bà dựa dẫm.” Diệp Thần liền nói.
“Tất nhiên dựa không được thì phải dẫm rồi.” Hoàng Dược Sư liền gật gù nói.
“Đàn ông sinh ra đề đàn bà nhờ vả.” Diệp Thần lập tức mở miệng.
“Nhờ không được thì phải vả rồi.” Hoàng Dược Sư liền nói.
“Con gái sinh ra để con trai theo đuổi.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Ừ thì theo không được thì phải đuổi rồi. Mau nói câu hỏi đi chứ.” Hoàng DƯợc Sư cũng thừa nhận.
“Thế còn phụ nữ sinh ra để đàn ông ăn hiếp, ngươi nói xem là sao nào?” Diệp Thần liền đen tối nhìn cái này Hoàng Dược Sư nói.
“Thì ăn không được thì phải...” Hoàng Dược Sư thuận thế trả lời.
“Nhịn đi lão già, già rồi còn biến thái nữa. Với lại ngươi chỉ có thể ngắm còn thịt cái gì nữa, có ngày tù một gông nha.” Diệp Thần liền hắc hắc nói.
“Đươc rồi già mà ham đừng cãi nhau a. Ta nhường ngươi coi như ngươi thắng đầu óc ta trong sáng lành mạnh tuổi thơ của ta rất giữ dội ngươi đừng có làm hỏng nó nha.” Diệp Thần liền sợ hãi nói.
“Hôm nay ta liều mạng với ngươi.” Hoàng Dược Sư lập tức mở miệng nói.
“Hai người còn chờ bao giờ a. Dương Quá đưa đi Quác Phù rồi kìa.” Trình Anh lập tức mở miệng kết thúc cái này vô nghĩa trận chiến.
“Coi như ngươi may mắn đó.” Hoàng Dược Sư lập tức khinh bỉ chui ra phía trước. Phủi lại quần áo muốn rời đi thì tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Vừa tránh cái vỏ dừa gặp cái Vỏ chuối đi à.
“Dung Nhi lâu lắm không gặp a.” Hoàng Dược Sư liền cười như đám ma của hắn tổ chức vào ngày hai tám tháng hai bốn năm mới có một lần vậy à. Tiết kiệm chi phí tổ chức đến hắn cười cũng méo miệng luôn a.
“Phụ thân ngươi dạo này vẫn khỏe a. Mau theo chúng ta đi về đi à. Oái ngươi sao lại ở đây...” Hoàng Dung mở miệng nói không ngờ đến thẫn thờ đi à.
“Ân, xin chào thê tử ngươi là nhớ ta đến tìm ta sao à.” Diệp Thần liền tiến lên chỗ Hoàng Dung nói.
“Làm ơn tránh đường nàng là đến tìm trai trẻ không phải là trai già còn xấu.” Diệp Thần ẩn ra Hoàng Dược Sư đi đến phía trước khoác vai con gái của lão già đi à.
“Ngươi... Mau bỏ bàn tay giơ bẩn ấy ra.” Hoàng Dược Sư lập tức đánh tới phía Diệp Thần khiến hắn né tránh ra.
“Ta nói nàng đã là của ta ngươi làm sao vô lý như vậy a. Chính nàng đã điểm chỉ vào giấy bán thân này a. Ngươi thử đánh ta một phát có tin ta liền đánh mông nàng mười phát hả.” Diệp Thần vỗ mạnh vào mông Hoàng Dung cảm nhận độ đàn hồi lôi ra giấy bán thân nói.
“Ngươi dám động đến nữ nhi của. Dung Nhi ngươi... Ngươi vậy mà. Nói ngươi muốn bao nhiêu tiền mới chịu.” Hoàng Dược Sư liền có chút tức giận nhìn mình nữ nhi nói.
“Có những thứ không thể mua được bằng tiền đi a.” Diệp Thần liền cất đi giấy bán thân vào người trịnh trọng nói.
Hoàng Dung không khỏi mặt đỏ lên phiếm hồng có chút ngượng ngùng cùng với cảm kích. Hắn cũng là không đến nỗi tồi tệ đi a.
“Ngươi là không muốn buông ra. Vậy đừng có trách lão phu không khách khí. Dung Nhi mau tránh ra ta muốn đập cáo bản mặt bánh chuối của hắn lâu lắm rồi. Đừng có cản ta đi a.” Hoàng Dược Sư lập tức mở miệng nói.
“Ây ấy có gì từ từ nói. Ngươi còn đẩy một hồi liền khiến nàng cơ thể bị lệch là làm sao đây à. Nàng hiện giờ là ta tài sản a. Ngươi làm vậy ta lỗ chết mẹ không chết bà nội ta luôn thì sao à. Bưởi thì ai cũng có hai trái ngươi làm vậy khác gì biến nàng thành một cây hai trái khác biệt đi à.” Diệp Thần liền lập tức lo lắng nói.
“Ngươi tránh ra nếu không giết hắn ta liền lập tức tức chết cho coi đi à.” Hoàng Dược Sư lập tức sồn sồn lên nói.
“Phụ thân bình tĩnh, bình tình đi à.” Hoàng Dung lập tức cản lại cha nàng nói.
“Đừng a, sồn sồn như con chó sồn như vậy cắn người ta thì làm sao à. Ta nói ngươi đừng có nóng ý ta không phải như vậy a. Cái gì không mua được bằng tiền có thể mua được bằng rất nhiều tiền đi a. Chỉ cần cho ta một số thôi, rồi ngươi còn điều gì trăn trối thì trăn trối nốt đi à.” Diệp Thần liền tự nhiên nói.
“Cha ta nghĩ ngươi chém hắn được rồi đi à. Đánh nhẹ một chút đừng để hắn sống là được.” Hoàng Dung mắt dật dật nói.
“Dung Nhi ta nghĩ có thể thương lượng a. Mười lạng được không à.” Hoàng Dược Sư bủn xỉn nói. Thực chất hắn là biết đánh không có lại đi a. Ngu gì đi tự rước lấy nhục a. Với lại già rồi thể diện rất quan trọng à. Ngoài ra đánh nhau lỡ đánh trúng mặt sau này sao đi tán được mấy bà già ở xòm bèo nữa à.
“Mười lượng, ngươi cho rằng là đi mua áo sao à.” Diệp Thần khỉnh bỉ nói.
“Ta nói Dung Nhi nàng không biết may vá đi à.” Hoàng Dược Sư liền mở miệng nói.
“Nàng là trinh nữ a.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Dung Nhi không biết cầm kỳ thư họa. Đi theo ta bao lâu nửa bản lĩnh cũng không học được à.” Hoàng Dược Sư liền nói xấu.
“Nàng là trinh nữ a.” Diệp Thần liền cười nói.
“Con gái ta ta hiểu nàng đi ngủ chính là ngáy rất to, còn cả nghiến răng nữa. Còn chưa kể là nàng từ nhỏ đến lớn bị ta chiều hư a.” Hoàng DƯợc Sư liền kỳ kè mặc cả nói.
“Nàng là trinh nữ a.” Diệp Thần nhún vai tự nhiên nói. Hắn đâu có mướn giúp việc đâu, hắn là tìm lão bà đi a.
“Hai người các ngươi đủ đi ta không phải là món hàng để các ngươi trao đổi.” Hoàng Dung tức giận đỏ bừng mặt chạy mắt tăm hơi đi à.
“Còn không phải cũng tại nhà ngươi.” Hoàng DƯợc Sư liền mở miệng nói.
“Hai cái nam nhân các ngươi đều là đồ ngốc cả.” Trình Anh một bên nhìn không khỏi liền chạy đi chỗ khác.
“Phụ nữ thật sự là khó hiểu đi à.” Diệp Thần và Hoàng DƯợc Sư không khỏi cùng một lúc thở dài nói. Đó là lý do tại sao bọn họ không phải là người vô gia cư nhưng lại không muốn về nhà a. Mà thà làm người vô định cư đi à.