Đi thẳng về phía trước Diệp Thần liền nhìn thấy là đường cụt đi à. Hắn không khỏi muốn chửi cha lên đi a. Cái này Hoàng Dược Sư viết sách ra không phải là dùng để lừa đảo hắn đấy chứ à, Hố cha mình luôn à. Nhìn xung quanh một hồi Diệp Thần liền có chút nghĩ ngợi. Sau đó liền lập tức quay người lại lập tức tên từ hai bức tường băng bắn ra như mưa đi à. Cũng may hắn tốt võ công không liền thành nhìm con dễ thương a.
“Cái này đi đến không có bẫy lùi lại liền xuất hiện. Quả là đúng như trong sách viết. Cái này Đông Tà thật là láu cá a. Tường không phải là tường, vách không phải là vách. Đường đi cũng không phải là đường đi a. Nếu quay lại liền xuất hiện bẫy vậy chẳng nói bị dồn vào chân tường.” Diệp Thần liền lập tức ngó nghiêng xung quanh ẩn ra cái này tường liền lập tức mở ra đi à.
“Quả nhiên đi a.” Diệp Thần lập tức đi qua cánh cửa bắt đầu xem xét. Đây liền là nữ nhi phòng đi à. Còn có khá là nhiều sách nữa đi a. Mùi hương này...
“Dung Nhi, đây có lẽ là phòng của 4fL8PEC nàng a.” Diệp Thần đi xung quang môt lượt kéo ra rèm phòng liền tiến tới phòng ngủ của Hoàng Dung đi à.
Lúc này nàng chính là ngủ say như chết đi a.
“Ân, Dung Nhi ngươi là lợn sao. Ngủ cũng ngáy to như vậy à. Cả tướng ngủ cũng thật là xấu a.” Diệp Thần không khỏi bóp bóp nàng cái mũi nhỏ trêu trọc.
Đáng lẽ ra mọi khi nàng cũng không có như vậy đi. Chẳng qua đây là quá mệt mỏi đi à. Ai nói đêm qua nàng không ngủ bởi vì nàng bận đi a. Còn nhờ phúc ai đó nàng được leo cây à.
“Uhm... Đồ xấu xa. Không cho bắt nạt ta.” Hoàng Dung tựa như con mèo nhỏ khều khều mình cái mũi nói mớ.
“Nói mớ? Thật không biết nàng đang mơ cái gì. Có phải hay không là mơ thấy hắn đâu.” Diệp Thần nhìn Dung Nhi đang ngủ không khỏi trong đầu liền hiện lên vài cái ý tưởng đen tối đi à. Đây là trời cho cơ hội không ăn bây giờ còn ăn bao giờ đi a.
“Đừng trách ta a. Có trách liền trách ngươi là dê non béo trắng còn ta là sói ca cô độc a. Sói tới.” Diệp Thần liền cởi ra mình quần áo lập tức chui vào Hoàng Dung trong chăn đi à. Nhẹ nhàng mà từ từ giúp nàng cởi ra đồ ngủ đi a.
Hắn thề rằng hắn làm chuyện đều là chính đáng sự tình a. Ai nói cha nàng ghi trong sách y nói ngủ khỏa thân mới là có lợi cho cơ thể đâu. Rõ ràng là hắn đang giúp đỡ nàng phát triển tiến bộ. Với lại từ trước tới giờ giúp người là việc nên làm a. Hắn là nghe lời nàng cha, nghe lời trưởng bối đáng được tuyên dương.
Tội nghiệp Hoàng Dung gặp con sói nhà lành, lành vãi ra luôn. Tốc độ cởi quần áo cho người khác so với tự nàng cởi còn nhanh quả nhiên là nhất lưu a. Thần không biết quỷ không hay cứ thể một lớp áo, một lớp quần, một lớp yếm, một lớp theo một lớp từ trên cơ thể nàng biến mất mà không ai biết đi à. Ngay cả nàng cũng không có biết. Và rồi hai người liền trần như nhộng trong một cái chăn đi à. Đúng với kiểu khi hai ta về một nhà khép đôi mi cung một giường.
“Quả nhiên lúc lạnh không mặc quần áo ôm nhau mới là ấm nhất a.” Diệp Thần ánh mắt không khỏi dâm tà nghĩ.
Sau đó là câu chuyện đêm khuya tắt lửa tối đèn mó nhau a. Mó được chỗ nào thì mó, sờ được chỗ nào thì sờ à. Quả nhiên đúng như Diệp Thần nghĩ Dung Nhi vệ sinh rất sạch sẽ, người có mùi anh đào a. Đặc biết là không có rễ cây à. Chắc bị nàng đào gốc mất rồi chăng. Hai con thỏ trắng đúng như hắn nhìn thấy khi nàng mặc áo độ lớn đủ lớn.
“Uhm... Uhmm... Đừng như vậy... Uhm... Chỗ đó.” Hoàng Dung bị sờ xoạng trong mơ liền có chút gì đó không đàng hoàng đi à.
Diệp Thần liền hôn lên cổ nàng rồi dần dần trườn xuống bên dưới bắt đầu chơi trò ong hút mật tại nhụy hoa đi a. Từ xưa đến nay hắn võ mồm không chỉ lợi hại trong việc chửi người a. Còn lợi hại rất nhiều trong những việc khác nữa à. Việc gì thì còn tùy người nghĩ đến mà thôi. Với lại cộng với hắn kinh nghiệm khai thông đường ống cùng siêu nhân khoan lỗ quả thực là rất nhanh liền khiến Dung Nhi lên đến đỉnh núi Phan Xi Băng đi à.
“Đồ ngốc... Chỗ đó... Không được.” Hoàng Dung khẽ rên lên một tiếng kiều mị khiến lòng người xao xuyến đi a. Con tim em đang tan chảy rồi à.
Diệp Thần đang định làm cô bé ướt át xong liền muốn ngửa mặt dậy đi à. Lâu lâu không rửa mặt, không ngờ lần này rửa mặt thật sự có chút đặc biệt đi a. Hắn đang định trườn lên lúc liền bị Hoàng Dung ấn mặt vào nơi xưa cũ thân quen đi a. Lần này cả mùi lẫn vị đều được hắn ăn no đủ đi à.
“Đừng như vậy... Uhmm... A...” Hoàng Dung khẽ rên rỉ làm đau lòng người đi à.
“Thật không biết cái này quỷ nhỏ mơ thấy cái gì nữa à.” Diệp Thần tập chung mình chuyên môn thêm lần nữa liền không khỏi có chút tò mò. Giấc mơ của nàng không hề bình thường đi a. Chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết thiếu nữ mộng xuân sao à.
“Cuối cùng cũng thoát được đi à. Đến màn chính sự.” Diệp Thần đưa Hoàng Dung lên đến E vơ rét liền thoát được nàng bàn tay đi à. Nhưng không vội, mục tiêu hôm nay là đỉnh cao nhất của tối nay. Hắn cần lên dãy himalaya a.
“Nè, ngậm lấy đi nào.” Diệp Thần đưa đến Hoàng Dung cây kẹo mút sữa nói. Cái này cô nàng không phải mơ sao miệng cứ như vậy chẹp chẹp chắc thiếu sữa a. Hắn liền hi sinh một chút mình tư bản vậy à. Quả nhiên đưa đến nàng gần miệng nàng liền so với chủ nợ ăn không nhả xương còn nhanh đi à.
“Ấy ấy không được cắn đâu đấy.” Diệp Thần liền lo lắng nói. Có vẻ như hắn lo lắng hơi thừa thật à. Nàng giống như đứa trẻ thơ ngây trong sáng ăn kẹo mà thôi. Tác chỉ muốn hỏi, thơ ngây thật không đấy. Thơ ngây quá đi à. Cút đi viết tiết đi biết đóng cảnh này cho lão là sẽ mỏi lưng lắm không hả. Tác chửi cmn thanh niên số hưởng.
“Uhmm...” Hoàng Dung nhận lấy sữa tươi như đứa trẻ ngây thơ nhận được sữa mẹ nuốt vào đi à. Quả nhiên thơm ngon đến giọt cuối cùng đi a.
“Dung Nhi ngươi tiết kiệm kinh đi a.” Diệp Thần thấy nàng một giọt cũng không chừa nuốt vào không khỏi muốn giơ ngón tay đi à. Thậm chí xúc động muốn hỏi nàng xem vị của nó như thế nào a. Thơm ngon lắm hay sao mà nữ nhân nào cũng hắn có quan hệ cũng thích ăn à. Quan hệ tặng kẹo thôi anh em đừng nóng.
“Món ăn chính a.” Diệp Thần liền chuyển đến món ăn chính đi à, lập tức đi vào bên trong a. Chỗ nào nên đi cũng đi, nên khai cũng khai nên thông cũng thông. Chỉ là khai thông đường hầm trong u tối thôi a. Cũng có thể gọi là khai thác tiềm năng đi à.
“Á... Uhm... Đau quá...” Dung Nhi bị đau đến chảy nước mắt lập tức tỉnh dậy đi à. Đập vào mắt liền là Diệp Thần đi a.
“Ha ha, xin chào.” Diệp Thần liền mặt có chút dày mở miệng chào hỏi nói.
“Là mơ sao lại đau như vậy chứ?... Uhm... Giọng của mình...” Hoàng Dung không khỏi đau đớn nửa tỉnh nửa mê nói.
“Đúng, là mơ a. Là mơ.” Diệp Thần liền liên tục gật đầu nói. Hiện tại cứ để cho nàng như vậy nghĩ là mơ trước đợi gạo nấu thành cơm thì nàng có biết cũng không sao. Mà không ra cơm cũng ra cháo a.
“Thực là mơ sao nhưng ta cảm thấy thật... A... A... Uhm...” Hoàng Dung là cái người thông minh sao không nhanh chóng nghĩ ra có cái gì sai sai đâu à.
Nhưng trinh nữ làm sao có thể trách thoát bụi hoa già đời như Diệp Thần, bộ nhìn thấy cừu ăn sói bao giờ chưa hả. Nàng lập tức bị Diệp Thần tấn công tới tấp, hôn lên môi đến thần hồn điên đảo. Nào có cơ hội máu dồn lên não suy nghĩ đâu. Hiện tại có lẽ đều dồn xuống dưới thân chống cự con quái vật tiểu đệ của Diệp Thần đi à.
Cổ nhân nói không sai a, sung sướng và đau đớn có thể đến cùng một lúc a. Hoàng Dung đã được cảm nhận đi à. Một từ thôi tối nay còn rất dài, hương đêm còn bay xa. Tiếng động lạ còn lan truyền trong không không gian đi a.
Trong phòng chiếc giường cũ kỹ vang lên một tiếng động trời liền sập xuống đi a. Tình yêu quá mạnh mẽ đã được thể hiện, sự dung động của bốn chân giường và sự trần truồng của hai cá thể đi a.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Hoàng Dung cũng đã định hình lại đi à. Hắn vậy mà có thể trốn thoát đào hoa trận pháp còn lẻn trên giường nàng làm cái chuyện nên làm đều làm không lên làm đều đã làm đi a. Cũng còn tốt nàng không có hét lên a. Mà nói thực là không có lực mà hét đi à. Với lại nàng là nữ cường nhân việc này đối với nàng nhẹ tựa lông hồng a. Nhưng thú thực là nặng tựa thái sơn a. Hu hu làm sao đây hắn thấy hết trơn rồi.
“Dung Nhi, ngươi không sao chứ?” Diệp Thần thấy Hoàng Dung bị hắn chơi cho điên đảo đến cả động đều vô động không khỏi quan tâm hỏi.
“Ngươi tên bỉ ổi, ngụy quân tử. Loại chuyện này ngươi cũng có thể làm ra được đi à.” Hoàng Dung liền không khỏi trừng mắt nhìn hắn.
“Sai, ngươi nói sai a. Ta chưa từng quân tử thì lấy đâu ra chữ Ngụy?” Diệp Thần liền không khỏi nhíu mày nói.
“Ân, vẫn còn như vậy a. Không được phải dậy bảo lại không lẽ phép chút nào.” Diệp Thần liền lật nàng ra đi a, tiếp tục đi tới đi à.
“Ngươi muốn làm gì? Ta hết chịu được. Dừng lại.” Hoàng Dung liền từ chối nói.
“Hết chịu được, Dung Nhi ngươi học y, ngươi có chịu được hay không nên thành thật a.” Diệp Thần khinh thường nói. Nàng làm như hắn trẻ con dễ lừa gạt chắc. Hắn là bụi hoa già đời a. Nàng còn có thể hay không hắn không biết mới lạ.
Thế là một hiệp nữa lại đến. Hoàng Dung tơi tả nằm sang một bên đi à.
“Ngươi tên khốn nạn, lợi dụng ta lúc gặp khó khăn.” Hoàng Dung liền thần tàn ma dại nói. Hu hu, chỗ nhụy hoa nở như vậy đều không khép lại a. Nàng quả thật bị hắn chơi cho tàn đời gái, đây chẳng lẽ là tàn hoa bại liễu người ta vẫn nói sao à.
“Ân, vẫn không phục, lại đến.” Diệp Thần liền tiếp tục kéo lên nàng mông thi triển Lão Hán Đẩy Xe Bò đi à. Tiêu chí của nam nhân cứng, không phục chính là làm hắc hắc, ư
Hoàng Dung không kịp trăn trối đã bị hasagi chọc vô, cuối cùng hiệp tiếp theo lại đến đi à. Hoàng Dung hoàn toàn đi vào trạng thái dâm nữ đi a. Sau đó liền được thả xuống đi à. Đừng nói với nàng chuyện nằm ngửa, hiện tại chỉ cần động cũng đủ khiến nàng nhảy cảm đến sóng vỗ ào ạt ướt hết giường đi a.
“Thế nào gọi tướng công a. Ngoan nào, gọi a.” DIệp Thần liền đến gần tai nàng nói.
“Tướng công...” Hoàng Dung lập tức bị thuần phục ngoan ngoãn nghe theo đi à.
“Tốt, huấn luyện thành công.” Diệp Thần nhìn thấy mình thành quả không khỏi cảm khái một tiếng.
Hai người cứ như vậy trong trăn kẻ nắm người ôm đến sáng đi à. Diệp Thần kể lại cho nàng nghe hắn cuộc đời từ ký ức của hắn đang có. Hoàng Dung liền trở lên ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ đi à. Nàng cũng không giấu diếm thổ lộ mình tình cảm rồi mình giấc mơ bên trong xuất hiện hắn. Dù sao làm gạo nấu thành cơm còn giấu cái con khỉ a.
“Tướng công ngươi dạy Quá Nhi võ công là muốn hắn giúp ngươi chuyện gì sao. Dù sao hắn không phải là ngươi nhi tử ruột a.” Hoàng Dung liền thắc mắc hỏi. Ở thời này người ta chuyền võ công độc môn hầu như chỉ cho họ nhi tử ruột đi a.
“Ta nói ta chỉ ném một hòn đá vào biển lớn, hòn đá này thuộc về ai không quan trọng. Quan trọng là gợn sóng lúc đầu có thể biến thành trận bão cuồng phong lớn hay không?” Diệp Thần liền cười mở miệng đáp.
“Giúp hắn chuyện? Thứ hắn muốn đều là tự thích tự mình giành lấy. Không muốn nhờ đến người khác giúp đỡ.” Diệp Thần không khỏi nghĩ.
“Hiện tại ta là sư phụ nó. Ta liền dạy hắn học văn ngươi không mắng ta chứ, tướng công... Tướng công.’ Hoàng Dung lập tức kiều mỵ kêu năn nỉ.
“Được được, đều là tùy ngươi a. Hắn là đệ tử của ngươi không là của ta.” Diêp Thần liền tan chảy nói.
“Ngươi muốn làm gì a?” Hoàng Dung thấy Diệp Thần sờ nàng mông bóp một cái không khỏi đề phòng.
“Trời còn chứa sáng lắm hay là chúng ta lại đến à.” DIệp Thần không biết ngại liền nói. Ai bảo ngươi như vậy kiều mỵ khiêu khích ta à.
“Biến thái, đàn ông các người chỉ nghĩ đến chuyện đó.” Hoàng Dung không khỏi đỏ mặt mắng.
“Nhưng không phải là ngươi cũng muốn sao à?” Diệp Thần nhét mình ba ngón tay vào bên trong nàng cười nói. Vẫn chưa có khép lại a. Ba ngón tay vẫn chưa đủ mất lý trí vậy liền tăng lên cả bàn tay à.
“Uhm... Biến thái... Ai nói ta thích... Uhm... Á... Ngươi vậy mà... Tướng công muốn ta... Ta muốn ít cũng hai lần nữa à.” Hoàng Dung đỏ mặt đang muốn từ chối do Diệp Thần nhanh chí tăng thêm số lượng liền để nàng điên đảo đi à.
“Rất hân hạnh được phục vụ.” Diệp Thần lôi ra mình cánh tay liền thay thế vào chỗ chống tiểu huynh đệ. Một tăng hai tăng lại ba tăng, xem ra trời còn chưa có sáng. Mà sáng hay không tại thằng tác cả. Nói chung tác bị main cấm viết là đã sáng một thời gian chương sau sẽ nắng lên rực rỡ chiều lại mưa ngập gường đi à hắc hắc.