Hai người Diệp Thần cùng với cả Phùng Hằng liền cùng nhau đi đến bên trên nhà bếp bên trong. Có vẻ như người làm trên Đào Hoa Đảo là rất ít đi à. Thế nên dường như có thể nói là không có đi, nếu không hai người dắt theo Phùng Hằng không biết võ công liền rất dễ bị người khác phát hiện ra đi à.
“Diệp ca ca ta đói.” Phùng Hằng liền uể oải nói. Nàng thực muốn ăn a.
“Được rồi, ăn ta đi a. Ta hi sinh cho ngươi ăn nhẹ nhàng một chút.” Diệp Thần liền kéo nhẹ mình áo ra nằm lên đất khiêu khích nàng nói.
“Ta mới không thèm ăn ngươi.” Phùng Hằng liền mặc kệ Diệp Thần ôm mình cái bụng đói. Thật không biết tại sao hắn còn đùa được đi à.
“Ân, mùi hương này thực sự là rất thơm đi a.” Phùng Hằng mũi thính lập tức bắt được mùi thơm bụng lại bắt đầu kêu lên. Nhìn bên cạnh Diệp Thần che miệng cười không khỏi mặt đều đỏ lên. Nàng cũng không muốn như vậy a. Tại cơn đói chứ bộ có phải nàng muốn thế đâu.
“Được rồi, chúng ta liền đi tới nhà bếp tốt. Ta trộm ít đồ ăn ra cho ngươi ăn a. Dù sao ta cũng sẽ thấy đói.” Diệp Thần liền nhìn cái này ham ăn tiểu nha đầu liền mở miệng nói. Đại chiến thâu đêm suốt sáng với Hoàng Dung hắn cũng chưa có đồ bỏ bụng đi à.
“Tốt, ngươi cẩn thận một chút.” Phùng Hằng liền gật đầu đứng nép vào một góc nhìn chờ đợi.
“Được ngươi liền yên tâm. Tin tưởng ta.” Diệp Thần vô vai nàng liền bắt đầu thi triển khinh công lẻn vào đến gần bếp đi à.
Tại trong bếp lúc này Dung Nhi liền đang làm cơm cho cả nhà ăn đi a. Tại Đào Hoa Đảo này nấu ăn cho gia đình liền là nàng trách nghiệm à. Còn lại dọn dẹp đều sẽ có nha hoàn, mấy cô nhi được cha nhận về nuôi làm thay đi a.
“Hóa ra là Dung Nhi đang nấu ăn thật quá tốt. Không ngờ nàng còn có cái này biệt tài. Mua một cái nữ nhân tặng một cái đầu bếp đi kèm quá lời rồi.” Diệp Thần nhòm vào bên trong thấy Dung Nhi đang làm bếp không khỏi khẽ cười bước vào từ đằng sau lưng ôm lấy eo nàng đi à.
“Là ai?” Hoàng Dung đang cầm dao lập tức quay ngược lại đưa tay ra chém một nhát. Nếu là người bình thường e rằng đã ăn dao mà lên bàn thờ núp sau nải chuối ngắm gà khỏa thân rồi. Còn tốt Diệp Thần nhanh nhẹn dùng lấy hai ngón tay đỡ được cái này con dao kẹp lại.
“Dung Nhi ngươi không phải là muốn mưu sát tướng công đó chứ.” Diệp Thần không khỏi toát mồ hôi nói. Tuyệt đối không được động đến phụ nữ khi họ đang làm bếp bằng dao a. Quả thực là quá nguy hiểm rồi à.
“Xin lỗi a, tại lúc nãy phản ứng tự nhiên nhỡ tay đi à. Xem ra kiếm pháp của ta còn kém rất nhiều không chém chúng được ngươi.” Hoàng Dung nhìn thấy Diệp Thần liền bình tĩnh lại cười vui vẻ nhìn hắn nói.
“Sao ta chẳng thấy có chút nào xin lỗi thiện ý vậy à.” Diệp Thần không khỏi cười khổ nói. Cái này cô nàng chính là coi việc chém hắn không quan trọng sao a. Hắn cũng đâu phải là bia để nàng chém chơi đâu hả.
“Thì tướng công ngươi cũng đâu có bị chém chúng đâu mà. Đàn ông không nên ki bo tính toán với nữ nhân a. Với lại cũng đâu phải là ta cố ý đâu à.” Hoàng Dung liền bĩu môi nói. Quách Tĩnh trước cũng chơi kiểu này còn bị nàng chém một nhát suýt thì thành thái giám đâu à.
“Được coi như ngươi tốt. Tối đến liền cho ngươi cầu cứu.” Diệp Thần liền ngậm ngùi quân từ trả thù vào đêm không muộn a. Hắn nhìn sang cái này đống đồ ăn tham lam nhìn.
“Tướng công ngươi có hay không muốn ăn cái gì a. Ta giúp ngươi làm coi như là chuộc lỗi.” Hoàng Dung liền nhìn hắn có vẻ đói bụng liền mở miệng nói.
“Ân, vậy ta liền không khách khí a.” DIệp Thần liền lập tức để ý đĩa bánh bao thơm ngát liền nhấc lên đĩa bánh bao đầy ắp này muốn rời đi.
“Đợi đã a. Tướng công ngươi chẳng lẽ định lấy hết sao à.” Hoàng Dung liền mở miệng nhìn hắn nói. Cái tên này thực sự ăn được nhiều như vậy bánh bao sao trời.
“Không có việc gì, đồ ăn nương tử nấu là ngon nhất. Nếu tướng công không ăn hết không phải thật có lỗi sao à.” Diệp Thần liền nhìn nàng cười nói lập tức hôn nhẹ lên má nàng. Nhân lúc Hoàng Dung thẫn thờ sờ má mình liền chạy mất tiêu đi a.
“Đáng ghét lại lừa gạt ta nữa.” Hoàng Dung liền nhanh chóng tỉnh lại đá cái chân nói. Xong liền chuẩn bị đồ ăn mang lên đi à. Nhưng khi nàng quay người ra thì thức ăn đĩa nàng bầy sẵn trên bàn liền không cánh mà bay đi a.
Hoàng Dung liền tức giận muốn hét lên xong liền kìm chế lại bắt đầu nấu lại từ đầu đi à. Đồ đáng chết vậy mà dám nhân lúc nàng không để ý cuỗm sạch đồ ăn đem đi a. Vậy mà nàng còn tưởng hắn chỉ lấy mỗi bánh bao không à.
Diệp Thần liền nhanh chóng bê mấy đĩa đồ ăn hai tay bốn đĩa một đĩa đặt trên đầu hai đĩa đặt trên vai trên miệng còn ngậm hai đôi đũa nhanh chóng chạy ra ngoài đi à. Hắn cũng không có nói chỉ ăn bánh bao a. Là nàng tưởng bở thôi.
“Diệp ca ca ngươi trở lại a. Oa thật là nhiều đồ ăn.” Phùng Hằng liền nhìn đồ ăn liền không cần DIệp ca ca nói.
“Ngươi là mong ta hay mong đồ ăn đâu.” Diệp Thần liền cười khổ nói. Bắt đầu đem mấy cái đĩa đồ ăn hạ xuống nhìn Phùng Hằng cái này nhảy vào ăn uống nói.
“Cái này ngươi có thực sự là nữ nhân không a. Ăn từ từ một chút không ai với ngươi dành đâu mà.” DIệp Thần đứng một bên ăn bánh bao nhìn nàng nhanh chóng chén sạch mấy đĩa không khỏi mỉm cười nói. Xem ra hắn vừa trúng thưởng một cái mỹ nữ tặng kèm một con heo a. Sớm muộn hắn cũng bị nàng ăn cho sạt nghiệp đi à.
“Oa, thật no a.” Phùng Hằng xoa xoa cái bụng no tròn của mình không khỏi thở một hơi nói.
“Tiểu Hằng, Mau đứng dạy nào có người đến chúng ta mau rời đi a.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Không được DIệp ca ca ta không đi nổi nữa.” Phùng Hằng liền no đến nỗi chân đều không có nhấc lên được mơ miệng đáng thương nhìn hắn nói.
“Đáng đời, ai bảo ngươi ăn nhiều lắm vào đi a.” Diệp Thần không khỏi buồn cười nhìn nàng nói.
“Diệp ca ca ngươi còn cười nữa, bụng ta đều đau đâu.” Phùng Hằng không khỏi mở miệng căm tức nói.
“Hả, đau bụng thì đi vệ sinh a.” Diệp Thần đưa nàng chút giấy nói.
“Không phải như vậy.” Phùng Hằng liền mở miệng nói.
“Ngươi đến ngày sao à.” DIệp Thần quan tâm hỏi.
“Không có. Với lại DIệp ca ca ngươi thực xấu xa.” Phùng Hằng liền đỏ mặt nói.
“Không phải tuyệt đối không.” PHùng Hằng liền lập tức tức giận nói.
Diệp Thần vội vàng phi tang bát đĩa liền ôm lấy Phùng Hằng nhảy nhanh chóng lên cây ngồi đi à. Lúc này liền có ba đứa trẻ đi qua.
“Nhanh lên Đại Võ Tiểu Võ hôm nay mẹ ta vào bếp nấu một chầu mời mọi người đi a. Hôm qua để người hầu nấu ăn đều không có chút mùi vị nào. Đợi một lát các ngươi liền có số ăn à.” Quách Phù thì liên tục khoe khoang mình nương tài nghệ nấu ăn nói.
“Vậy liền nhất định muốn đa tạ sư phụ a. Phù Nhi nói nhất định sẽ không sai à.” Đại Võ nhân cơ hội lấy lòng nói.
“Đúng vậy a, thật không ngờ Hoàng Dung sư phụ lại vừa xinh đẹp còn biết nấu ăn nữa à. Quách Phù muội muội nhất định sẽ sau này như Hoàng Dung sư phụ tài giỏi a. Mai sau ta cũng phải cưới người như vậy a.” Tiểu Võ cũng không có chịu thua nhìn sang phía bên Quách Phù nói.
“Được rồi hai người các ngươi đều đi theo ta chuẩn bị ăn cơm đi a.” Quách Phù liền đỏ mặt nói. Cầm Kỳ Thi Họa nàng dường như một cái đều không có biết đi à. Nấu ăn đừng có nói đến, nói đến càng thêm buồn a. Nếu có liền là biết thổi tiêu đi a. Mà cũng chỉ duy nhất một khúc do nương bắt nàng học mấy năm trời đi à.
Diệp Thần cùng với Phùng Hằng ăn uống no lê liền lập tức rời đi cái này. Vốn là muốn đến hầm băng bên trong nhưng do Phùng Hằng sợ lạnh lên liền để hắn đưa nàng đi chơi lung tung khoảng một canh giờ đi a.
“Tiểu Hằng thật không ngờ cái này Đào Hoa Trận pháp ngươi cũng có thể phá được đi a.” Diệp Thần nhìn Phùng Hằng phá ra Đào Hoa Trận pháp không khỏi vui vẻ.
“Chỉ là một cái Đào Hoa Trận pháp mà thôi sao có thể làm ảnh hưởng đến ta a.” Phùng Hằng được khen liền lập tức vui vẻ nói.
“Vậy ngươi biết rất nhiều về trận pháp sao à.” Diệp Thần nhìn nàng mở miệng hỏi.
“Đúng a, không chỉ trận pháp ta còn sẽ cầm kỳ thi họa, còn biết nấu ăn nữa. Với lại ta còn có thể nhìn một lần có thể thuộc lòng đi à. Võ công trong thiên hạ ta thuộc cũng không có ít.” Phùng Hằng khoe mõe nói.
“Vậy ta chẳng phải là muốn vớ được bảo vật, là tài nữ đi a.” Diệp Thần liền lập tức ngạc nhiên nói. Phùng Hằng nói ra chính là một cái từ điển sống đi a.
“Ta vốn là bảo vật. Diệp ca ca ngươi chẳng phải là muốn học tập y thuật, trận pháp, cùng cầm kỳ thư họa sao. Để ta đến dạy ngươi a. Giờ Diệp ca ca đổi thành ta Diệp đệ tử đi a. Đồ đệ ngoan đến gọi ta một tiếng sư phụ đi nào.” Phùng Hằng nhìn hắn cười vui vẻ nói.
“Ai nói ta sẽ bái ngươi làm sư phụ a. Chẳng phải chỉ cần lấy ngươi về nhà liền có thể thoải mái dạy cho ta sao à. Như vậy Diệp ca ca cũng không cần bái ngươi vi sư a.” DIệp Thần liền lập tức sờ lên nàng mặt bóp bóp cái. Không hiểu sao hắn rất thích bóp má nàng đi à.
“Ta không gả Diệp ca ca ngươi làm thế nào cưới ta a... Uhm... Đừng mà... Uhm...” Phùng Hằng liền xoa xoa mình hai má lập tức bị Diệp Thần ép đến bờ tường hôn lên đi à. Đây là lần đầu nàng thấy cơ thể mình nóng lên đi a. Từ lúc đi ra hầm băng đến giờ nàng đều cảm thấy lạnh đi a nhưng giờ liền cảm thấy nogs cực nóng đi à.
“Đi thôi.” Diệp Thần nhả ra nàng môi bá đạo bế lên cái này cô nàng vỗ nhẹ một cái vào mông nói.
“ĐI đâu, ngươi muốn đưa ta đi đâu. Ngươi muốn làm gì?” Phùng Hằng liền lo lắng nói.
“Tại sao cô gái nào đều hỏi ta muốn làm gì a. Chẳng phải đều rất rõ ràng sao à. Gạo nấu thành cơm ta thử xem sau này ngươi không theo ta liền đi theo ai.” Diệp Thần nhìn nàng cười nói. Bàn tay miết nhẹ cảm nhận sự êm ái từ nàng cơ thể đi a.
“Không được a.” Phùng Hằng liền liên tục lắc đầu nhưng cũng muộn liền bị Diệp Thần lôi vào phòng Hoàng Dung đóng cánh cửa lại đi à.
“Tiểu Hằng ngươi chạy không thoát khỏi ta. Ngươi quả thực cầm kỳ thi họa, cũng thật là đảm đang nhưng ta cũng muốn xem ngươi có dâm đãng như vậy không a.” Diệp Thần liền cười lớn nói. Tội nghiệp Phùng Hằng bị cái này Diệp Thần ném lên giường quần áo lập tức mỗi nơi một chiếc đi a. Tên này có skill lột đồ bá nhất team đi à.
“Đừng a, Diệp ca ca có gì từ từ thương lượng đến.” Phùng Hằng mở miệng nói nhưng không tránh thoát được số phận bị Diệp Thần mạnh mẽ đẩy đến. Người ta nói có thực mới vực được đạo đi a. Lúc nãy nàng ăn no rồi bây giờ liền để hắn ăn no nàng đi à.
Phùng Hằng cơ thể run lên khẽ đau đớn lan tỏa toàn thân của nàng đi à. Diệp Thần thực liền có chút ngạc nhiên đi a. Vậy mà là xử nữ, cái này cô gái liền là xử nữ đi a. Thật sự là vớ bở dưa lê đi à. Tác giải thích một chút vì khi bị tên áo đen bí ẩn hồi sinh lên thân thể được cải tạo phục hồi lại đi a. Cút đang đoạn gay cấn mau viết tiếp đi.
“Ngươi đối với nữ nhân luôn thô bạo vậy sao à. Phùng Hằng trách móc đau đớn nói. Cái đồ quái vật sao lại lớn như vậy liền tiến vào trong nàng a.
“Ngươi không biết sao nữ nhân rất thích thô a, càng thô càng dài lại càng bạo thì càng thích.” Diệp Thần hắc hắc cười nhìn nàng lập tức tăng tốc tấn công dồn dập đi à. Hắn phải cho nàng biết cừu không nên nhờn với sói. Bị ăn thịt là điều không thể trách.
“Ngươi cái đồ đáng chết bắt nạt ta... Đừng di chuyển đồ ngốc... Diệp ca ca ngươi là tên ngốc... Uhmm... A... Không biết thương hoa tiếc ngọc... Uhm...” Phùng Hằng nhin cái này mặt mũi đáng ghét nam tử đang nhìn nàng đau đớn mà cười trên nỗi đau của người khác không khỏi tức giận.
“Thật sao à. Nhiều như vậy nước thực không biết ngươi có phải hay không em gái mưa a.” Diệp Thần liền dừng lại di chuyển hôn lên môi nàng cười nói.
“Sao lại ngừng lại vậy?” Phùng Hằng đang trong cơn phiêu dạt liền không khỏi mắng.
“Tại sao a, ngươi không phải nói ta không thương hoa tiếc ngọc sao à. Nếu muốn như vậy cầu xin ta đi a.” Diệp Thần liền bắt nạt nàng nói. Cái này tiểu cô nương thực khiến người ta muốn bắt nạt nàng đi à.
“Diệp ca ca ngươi là cái đồ ngốc. Ta muốn ngươi mau cho ta... Đồ ngốc...” Phùng Hằng liên cắn răng mở miệng nói. Đồ xấu xa dám để cho nàng nói ra nhưng câu dâm đãng như vậy a.
“Sẽ như ý ngươi muốn.” Diệp Thần liền làm theo nàng yêu cầu lập tức tấn công tới đi à. Khác với các cô gái khác ở Phùng Hành bên trong hắn cảm thấy ru4sM8v sự lạnh sau đó lại nóng hoàn toàn khác với cái khác nữ nhân a. Dù không biết nàng vì sao sống lại nhưng hắn thích nàng đi a.
Hai người quấn lấy nhau trong cơn say tình đi à. Phùng Hằng bị hắn chơi đùa cho xẹp lép người đi à.
“Xem ngươi về sau không gả cho ta còn có thể gả cho ai a.” Diệp Thần liền nhìn nàng mở miệng cười nói.
“Diệp ca ca ngươi là đồ xấu xa ta nhất định không muốn gả cho ngươi. Sớm muộn bị ngươi chơi chết đi à. Có ngày cả cúc cũng không còn... Hu hu...” Phùng Hằng không biết đã bao nhiêu lần bọn họ tách làm hai lại hợp làm một tức giận nói.
“Vậy sao à.” Diệp Thần kéo lại nàng cười nói. Nàng vừa gợi cho hắn ý tưởng a.
“Ngươi muốn làm cái gì đi a.” Phùng Hằng liền sợ hãi nói.
“Ta chuẩn bị bạo ngươi hoa cúc a.” Diệp Thần thành thật nói. Hôm nay hắn nhất định muốn ăn sạch sẽ nàng không chừa một mẩu luôn.
“Đừng mà... Không... Á...” Phùng Hằng liền hét lên một tiếng sau đó hoa cúc liền cứ thể bị bạo đi a. Tội nghiệp cô nàng một phút lỡ lời mà giờ này khổ thế này đây. Hoa không còn thì đã đành hiện tại cúc cũng bị người ta bạo. Quả thực là khổ a.
Tại chỗ phòng ăn lúc này. Mọi người nhìn bát mỳ trên bàn không khỏi đen mặt lại. Ai cũng nghĩ hôm nay được bữa ngon đâu à.
“Ân, hôm nay mọi người ăn thanh đạm một chút tốt cho sức khỏe a.” Hoàng Dung liền không khỏi áy náy cười khổ nói.
“Rõ ràng là giận ta chuyện sáng nay hic.” Quách Tĩnh liền không khỏi nhìn mình bát mỳ không khỏi thương tâm nghĩ.
Đại Võ Tiểu Võ nhìn nhau xong nhìn cái này bat mỳ không khỏi mặt đen lại. Họ tập võ xong đều là nhanh đói a. Ăn như vậy thực không thấm vào đâu à.
Dương Quá chẳng nói chẳng dằng lập tức đưa lên miệng ăn nhanh rồi đứng lên rời khỏi đi à. Hắn với nghĩa phụ đã ăn hoa quả no a. Thêm bát mỳ đã quá đủ với hắn đi à. Dù sao học văn không có tốn sức nhiều.
“Nương hôm nay ta thấy ngươi nấu rất nhiều món a. Sẽ không phải là đùa chúng ta chứ à.” Quách Phù hôm nay nổ quá lớn vê mẫu thân nấu ăn tài liền không khỏi đỏ mặt nói.
“Có sao à? Sao ta không nhớ đi a.” Hoàng Dung lúng túng mở miệng nói. Hôm nay nàng muốn nấu lại nhưng không có kịp a. Nên chỉ làm chút mỳ đi à.
“Được rồi, Phù Nhi đừng làm khó ngươi nương. Nàng vẫn còn mệt, ngươi không muốn thêm phiền cho nàng. Đợi nương ngươi khỏe lại sẽ có thể cho các ngươi nấu ăn.” Đại sư phụ Kha Trấn Ác liền mở miệng nói. Hắn chỉ cần có tửu làm bạn là được ăn gì quan trọng hay sao a.
“Tối nay nhất định cho các ngươi ăn ngon a. Mọi người dùng bữa tốt.” Hoàng Dung liền cười gật đầu nói. Đợi tối đến nhất định muốn cùng hắn tính sổ sách à. Ôi nàng cũng thật đói a, lại chỉ có bát mỳ hic.
Ăn uống xong xuôi ai về chỗ nấy, Hoàng Dung liền qua xem Dương Quá thành quả học tập a. Cũng may nàng không có về phòng nếu không liền bắt gặp Diệp Thần cùng với nàng mẫu thân đã mất bao năm trên giường chơi bài hát Em Gái Mưa đi à, không biết có hù cho sợ chết không a. Cùng một nơi cùng một chiếc giường cùng một người. Hai mẹ con cùng bị hắn biến thành phụ nữ.