Dương Quá sau khi tĩnh dưỡng một lúc, cái mông cũng ngừng chảy máu. Nhưng biết làm sao khi hoa cúc tàn úa, làm sao nó có thể một lần nữa sống lại a. Xong chữa lợn lành thành lớn què từ thằng trĩ ngon thành thằng bị bệnh trĩ lâu năm tiền sử chung thân không có ngày hồi phục đi à. Còn chưa tính hiện tại chỗ nào trên người hắn đều có chấm đỏ nhìn như bệnh giang mai ý lộn là bệnh lậu à không là ban đỏ mới đúng.
“Quá Nhi ngươi yên tâm, phụ thân cũng nghĩa phụ Nam Ngư Chin Xu Pủn của ngươi đã nghĩ ra cách giúp ngươi đả thông kinh mạch a. Ngươi yên tâm lần này không dùng đến kim nữa.” Diệp Thần liền an ủi Dương Quá vừa bị mình vô tình lạc lối nói.
“Đúng vậy a, lúc này chúng ta nghĩ là dùng kim châm kích thích ngươi các kinh mạch thể nội mới cho ngươi châm cứu nhằm chuyển dịch nó về đan điền nhưng hiện tại sẽ dùng ngoại tác động a. Sẽ không như vậy nữa à. Dù sao người ngươi ngoài tiểu huynh đệ chính là không còn chỗ nào châm nữa đi à.” Âu Dương Phong xoa xoa đầu Dương Quá đang thân tàn ma dại trên ghế nói.
“Phụ thân ngươi làm cái gì thì làm. Hiện tại ta cũng chẳng còn gì để mất nữa rồi à.” Dương Quá uể oải nói. Hắn bị châm như vậy ít nhất cũng phải có phần quà an ủi mang vê a. Hắn không cam tâm đi à. Nhưng một lúc sau hắn đã hối hận đi a. Bị kịch cuộc đời nằm ở chỗ chúng ta già đi quá nhanh trong khi sự khôn ngoan lại đến quá trễ đi à.
“Con trai ngoan đợi ta nghĩa phụ lập tức chuyển nội công từ kinh mạch ngươi về đến trong đan điền đi à.” Âu Dương Phong lập tức đi một lúc quay trở lại cầm theo một cái búa gỗ đi à.
“Cái này để làm gì a.” Dương Quá không khỏi giật mình nói. Sẽ không định đem nó ra đập hắn đấy chứ.
“Con trai yên tâm, khi đập vào nội lực sẽ bảo vệ ngươi cơ thể chỉ là cảm thấy đau một chút mà thôi.” Âu Dương Phong lập tức mở miệng nói.
“Nam ngươi điên rồi, sao lại có thể dùng nó được.” Diệp Thần lập tức lo lắng ngăn lại nói.
“Diệp Thần chẳng lẽ dùng cái khác sao, mã tấu thì không có nhưng chó thì có một con có hay không dùng?” Âu Dương Phong liền mở miệng hỏi.
“Để tối ăn thịt chó Đại VIệt đi. BIết đâu con chó cắn DƯơng Quá, Dương Quá lại cắn con chó thì sao. Bệnh dại không biết lây sang con chó thì chết.” Diệp Thần lập tức lo lắng nghiêm trọng nói.
“Phụ thân ngươi đừng đùa nữa rốt cuộc mau cứu ta a. Bảo nghĩa phụ bỏ xuống cái này búa nếu không là nguy hiểm lắm đó. Ta quỵt tiền bảo hiểm mấy năm rồi không có chi trả đâu.” Dương Quá lập tức đen mặt lại nói. Tình cha con không bằng nồi giả cầy nấu mắm tôm a.
“Nam ngươi không nên dùng cái này cây búa a.” Diệp Thần liền mở miệng ngăn cản nói.
“Phụ thân mau cứu ta, lần này ngươi không cứu ta thật sự chết thật đó.” Dương Quá lập tức nghẹn ngào nói không lên lời, quả nhiên tình cha ấm áp như vầng thái dương a.
“Nam ngươi phải dùng cái này búa chứ à. Nhỡ như nó không chết chúng ta liền lỗ nặng tiền đưa nó đi tìm đại phu đâu, còn chết rồi ít ra còn lời nắm sôi mang về a.” DIệp Thần liền mở miệng cầm lấy hắn cái búa to của mình tạo từ băng không nhiều vừa lúc hơn búa của Âu Dương Phong mang tới ba hay bốn lần thôi.
“Móa con còn chưa mua bảo hiểm. Ngừng lại ngay đi a.” Dương Quá liền lập tức nổi da gà nói. Nghĩa phụ là muốn hắn chết sao à.
“Thực sự là Diệp Thần ngươi quả nhiên chu đáo. Yên tâm đi con trai ngoan tây phương cực lạc hân hạnh tài trợ chương trình này.” Âu DƯơng Phong liền xoa xoa tay cầm chiếc búa sẵn sàng dùng hết sức vạng đi à.
“Ý người nói là nếu không làm được thì sẽ là ra nghĩa địa chơi với ma đó hả.” Dương Quá không khỏi có chút méo miệng nói.
“Chính cờ mờ nó xác luôn rồi. Yên tâm con trai tuy không có bảo hiểm nhưng ta đã liên hệ với bọn buôn bán nội tạng cùng hiến xác rồi.” Diệp Thần liền vỗ về con trai cầm lên cái búa của mình cười đểu nhìn Quá Nhi bé bỏng ngây thơ.
“Móa, đừng mà. Chu mi nha, có ai không cứu với.” Dương Quá lập tức kêu thất thanh lên đi à. Những cú nện dáng vào người liên tục đi a.
Bên ngoài phía xa chỗ Quách Tĩnh đang tập võ mọi người chỉ có thể cầu cho thằng bé qua được cái này công đoạn đi à. Hoàng Dung thật là đáng sợ đi a.
“Nam lấy ta cái ghế, cái búa này gẫy rồi.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Cũng được dùng tạm đi a.” Diệp Thần liền lập tức cầm lấy tiếp tục công việc của mình một cách hăng say đi à.
Sau bao nhiêu phen bạo hành ý lộn là giúp đỡ công sức của hai người, Dương Quá cuối cùng cũng có thể dồn được nội công vào lại đan điền đi à. Không những thế còn luyện được kim cương bất hoạt thần công của thiếu lâm tự tuyệt học đi à. À mà cho tác hỏi tý thế méo nào mà thằng này vẫn sống vậy nó là họ hàng với siêu nhân quần sịp à.
“Đó ta nói mà chỉ cần đánh một chút, mấy cái nội lực nó sẽ sợ mà chui vào ngươi đan điền đi a.” Diệp Thần liền mở miệng cười nói. Lâu lâu mới đánh người thật thoải mái đi à.
“Phụ thân, nghĩa phụ hai người thật là tốt đi a. Ta yêu CHẾT hai người các ngươi quá à.” DƯơng Quá không khỏi nghiến răng nói. Vừa rồi hắn còn tưởng như mình sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa đâu à.
“Đừng nóng, nóng nảy là ỉa chảy ra ngay.” Diệp Thần không khỏi mở miệng cười nói. Sau đó nhắm mắt ơ thờ hắn không muốn lạc vào trong cái chuyện này. Ba mươi sáu kế bên trong chuồn là thượng sách đi a.
“Chết ta vừa mới nhớ ra, Hà Lôi Công có thể giúp cho nội công từ các huyệt đạo trở lại trong đan điền a. Oái Diệp Thần người chạy đâu rồi. Con trai ngoan mặt con sao vậy buồn đi vệ sinh sao. Không được a, ta đi lấy giúp ngươi ít giấy.” Âu DƯơng Phong lập tức bừng tỉnh nói. Để lại Dương Quá hoa cúc úa tàn, bức tranh vén màn nhìn bóng ai xa ngút ngàn bằng khuôn mặt đáng thương đi à.
Đây là tức nước vỡ bờ nhưng lực bất tòng tâm a. Hắn chỉ là con ông cháu cha. Nhưng hai người này còn là hắn ông nội luôn, muốn cắn mà không cắn được đi à. Nhịn vào vậy. Nhìn bên cạnh có khúc gỗ Dương Quá cầm lên tự đập vào người mình khẽ kêu lên á ki mo chi. Hắn phát hiện ra mình bị bệnh M (bạo hắc hắc) nặng a. Có lẽ là bị phụ thân làm cho như vậy à.
Diệp Thần chuồn nhanh chuồn chóng lập tức đi về trong phòng của Hoàng Dung đang nằm ngủ đi à. Lúc này Dung Nhi cùng Tiểu Hằng vẫn là ôm nhau ngủ trên giường đi a.
Diệp Thần lập tức chui vào trong chăn ra nằm giữa hai người đi à. Hoàng Dung bị ẩn lơ mơ mở mắt ra nhìn thấy Diệp Thần lại mỉm cười nhắm lại mình đôi mắt. Tiểu Hằng thì vẫn là ngủ say như chết đi a, dù sao ngủ bao nhiêu năm đã thành thói quen đi. Dù trời có sập xuống cũng không ca re.
“Chao tướng công, ngươi mau nằm dịch vào bên trong a. Ta muốn ngủ thêm một chút nữa hiện tại ta thực sự rất là mệt.” Hoàng Dung uể oải nói.
“Không được a, hiện tại giường rất chật à.” DIệp Thần liền lúng túng cười nói. Bỗng nhiên nằm đằng sau DIệp Thần ngáp lấy một cái đi à, Tiểu Hằng liềnđưa tay ra ôm lấy Diệp Thần chẳng may động chúng Hoàng Dung cái bộ ngực.
“Ngươi đừng đùa nữa. Hôm nay thực sự không có được a.” Hoàng Dung tưởng Diệp Thần tay trong chăn loạn sờ liền kéo ra Tiểu Hằng tay đi à.
Diệp Thần liền không khỏi cười khổ không phải là hắn làm được không hả. Hoàng Dung lập tức xán người lại ôm lấy Diệp Thần liền bỗng có chút giật mình đi à.
“Hình như có người ở trên giường thì phải.” Hoàng Dung cả người mệt mỏi liền lập tức suy nghĩ. Chẳng lẽ mệt quá sinh ảo giác sao người có thể có bốn cánh tay đùa.
“Là ngươi mệt quá thôi. Không tin ngươi đếm thử xem vẫn bốn cái chân chứ bao nhiêu.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Quả thật là bốn cái chân.” Hoàng Dung cua chân qua đằng sau Diệp Thần đếm đủ bốn cái chân liền gật đầu xà vào hắn lòng ngủ tiếp đi à. Nhưng cuối cùng hình như có cái gì đó sai sai a. Bốn cái chân vậy chân của mình là sáu cái vậy hai cái chân còn lại là của ai a.
Hoàng Dung lập tức bật dậy tung chăn ra đi à.
“Ha ha, Dung Nhi ngươi tỉnh.” Diệp Thần lúng túng nhìn nàng giống như bị bắt gian tại trận vậy à.
Hoàng Dung lập tức như một nỗi giận không tên trong lòng liền bốc lên. Dù biết hắn có nhiều nữ nhân nhưng cũng không nên làm thế a. Thảo nào lúc gặp tại hoa viên lại có mùi nữ nhân khác, trên giường còn có hai vết máu. Thật không biết hắn cùng cái nào nô tỳ trên nàng giường làm cái này bại hoại truyện đi a.
“Oái, có cái chuyện gì vậy a. Phá giấc ngủ của ta... Hic...” Phùng Hằng cũng tỉnh giấc bắt đầu ngáp một cái sau đó nhìn Hoàng Dung cũng không biết nói gì.
Hoàng Dung nhìn cái này Phùng Hằng một giây trôi qua, sau đó lại hai giây tiếp đến đưa tay lên véo má, cảm thấy đau đau lập tức lăn đùng ra đất bất tỉnh nhân sự. Vừa rồi mọi chuyện vượt quá nàng sức chịu đựng a. Mẫu thân nàng đã chết lại nằm trên giường cùng nàng nam nhân làm cái này chuyện, phi lý, phi khoa học. Đây chắc chắn là mơ a, ta ngất.
“Nàng sao vậy à? Nàng là ai a?” Phùng Hằng lập tức liền nhìn Hoàng Dung liền thấy có vài phần giống mình không khỏi bóp bóp nàng cái má.
“Đừng nghịch nữa, có lẽ là nàng biết ngươi.” Diệp Thần lập tức bế lên Hoàng Dung đắp nàng cái chăn rồi cùng TIểu Hằng chui vô ngủ tiếp đi à.
“Nàng thực sự biết ta thân phận sao à? Còn nữa ta là vợ lớn nàng muốn làm tiểu thiếp.” Phùng Hằng mặc cả nói.
“Được rồi, khi nào nàng tỉnh lại lại nói.” Diệp Thần ổn định lại Tiểu hằng nói.
“Nhưng mà ta... Uhm...” Phùng Hằng liền định mở miệng liền bị khóa môi lại đi à.
“Cứ phải để cứng mới được à.” Diệp Thần lập tức đè ra nàng lần nữa lên nàng đi à. Bên cạnh liền là Hoàng Dung đang nằm đi a. Phùng Hằng lập tức liền có chút xấu hổ khi bị người khác nhìn đi à. Hai mẹ con cùng một giường a.
“Không phải nhịn ngươi có thể thoải mái kêu lên a.” Diệp Thần thấy nàng khẽ che miệng tránh phát ra tiếng động liền không khỏi cảm thương nói.
Hoàng Dung cũng là vừa tỉnh nhìn chằm chằm hai người cái này kỳ lạ tư thế đi à.
“Uhm... Biến thái nó lại to ra.” Phùng Hằng cảm thấy lập tức điên lên nói. Bị nhìn khiến hắn còn hứng thú hơn, đồ bệnh hoạn biến thái.
Hoàng Dung lập tức sốc lăn ra ngất tiếp. Diệp Thần cũng chỉ nhún vai, không phải tại hắn a, ai nói trên bảo dưới không nghe. Phùng Hằng đang muốn nói gì lập tức bị tiến công lên đi à. Mặc kệ sau khi Dung Nhi tỉnh lại sẽ thế nào nhưng cứ cày cấy xong rồi tính đi a.