Toàn Chân giáo bị Hoắc đô mang quân lên đánh tới cửa. Mọi người đều nhanh gặp chóng chuẩn bị ứng địch đối phó ở dưới chân núi. Vì Doãn Trí Bình phải chăm chỉ tập luyện Quỳ Hoa Bảo ĐIển nên là Triệu Trí Kính được nên nắm quyền chỉ huy Toàn Chân đệ tử đi bảo vệ dưới chân núi đi à. Tại gần chân núi Toàn Chân giáo lúc này đây hai người Quách Tĩnh cùng với Dương Quá liền đi đến nơi.
“Quá Nhi chúng ta sắp tới nơi rồi, phía trước trên cao kia chính là Toàn Chân giáo.” Quách Tĩnh chỉ lên phía trước cười nói.
“Cuối cùng cũng đến rồi. Mệt chết ta.” Dương Quá nhìn phía trước Trung Nam Sơn bên trên Toàn Chân giáo không khỏi thở mệt nhọc.
“Quá Nhi, mau lên đi. Ngươi muốn học võ công tốt để xông pha giang hồ làm ra đại sự nghiệp nhất định là phải chăm chỉ rèn luyện võ công, tuyệt đối không có đường tắt. Nếu không sẽ xa vào ma đạo.” Quách TĨnh liền nhắc nhở động viên nói.
“Quách Bá bá, theo ta thấy võ công không phân biệt tà ác. Càng không phải không có đường tắt, phụ thân ta hắn nói đã là võ công thì đều có thể tốc thành, cái gì ma đạo tà đạo vốn chẳng quan trọng, quan trọng người sử dụng nó.” DƯơng Quá liền lập tức từ chối mở miệng nói.
“Ngươi đừng học theo hắn, ngươi xem hắn mà xem làm người một chút đức cũng không có, vậy có võ công cao để làm gì.” Quách TĨnh liền không khỏi phỉ nhổ nói. Cướp ta Dung Nhi thì thôi, đem con gái ta cũng cấp cướp nốt quả thực là quá đáng.
Dương Quá chỉ quay đi mặt một nơi cũng không nói gì theo, Đạo bất đồng bất vô tương ngôn a.
“Quá Nhi ngươi phải biết ta làm thế là tốt cho ngươi, ngươi phải biết chỉ có người nỗ lực kiên trì thì có thể đạt được vị trí cao nhất.” Quách Tĩnh liền mở miệng nói.
“Thật vậy sao, Nếu chỉ cần nỗ lực kiên trì thì có thể đạt được vị trí cao nhất, vậy theo ngươi nghĩ trên thế giới này có bao nhiêu người đứng nhất?” Diệp Thần liền từ một bên đi ra nhíu mày nhìn Quách TĨnh nói.
“Là ngươi, sao ngươi lại ở đây?” Quách TĨnh nhìn hắn không khỏi xạm mặt lại nói.
“Ta tại sao ở đây không quan trọng. Loài người nghĩ hiệp rởm như các ngươi ta khinh, mời tránh xa ta một chút kẻo lây bệnh cho ta mất.” Diệp Thần nhìn cái này Quách TĨnh mở miệng nói.
“Ngươi nói ai là đại hiệp rởm. Ta không biết có bao nhiêu người đứng nhất, nhưng chắc chắn họ sẽ trở nên thành công.” Quách TĨnh liền nói.
“Thật sao, các ngươi chỉ nói cố gắng sẽ thành công nhưng không nói họ dùng thủ đoạn thế nào để thành công. Các ngươi trong miệng luôn nói võ công không có đường tắt để đi nhưng không nói chính các ngươi cũng luôn tìm đường tắt trong võ học. Quách Tĩnh ngươi một thân CỬu Âm CHân Kinh đường tắt võ công còn nói là không đi đường tắt, đừng nói ra người ta cười cho đó.” Diệp Thần không khỏi khinh thường cái này người nói. Để mình đi trộm lại cấm mèo ăn mỡ.
“Quách Bá Bá võ công của Toàn Chân giáo với võ công của người ai lợi hại hơn.” DƯơng Quá liền mở miệng hỏi.
“Cái này...” Quách Tĩnh không biết nên trả lời thế nào. Nếu nói thật thì hắn lợi hại hơn a, dù sao Toàn Chân giáo Vương Trùng Dương đã sớm chết rồi đi.
“Ế ế, người tuyệt đối đừng gạt con nhé. Nếu không sau này lớn lên con sẽ học theo người biết nói dối.” Dương Quá liền láu cá nói.
“Quá Nhi, thực ra Võ Công Toàn CHân là chính giáo a. Võ công của ta rất nhiêu liền học ở đây.” Quách TĨnh mở miệng nói. Dù sao thì Cửu Âm Chân Kinh lẫn tâm pháp nội công hắn là từ đây học được.
“Vậy phụ thân ngươi cùng với cả Toàn Chân giáo này ai mạnh hơn.” Dương Quá liền nhìn Diệp Thần hỏi.
“Tất nhiên là... Ta không biết. Nhưng có điều ta khẳng định giết bọn họ dễ hơn ta tưởng.” Diệp Thần nhún nhẹ vai thành thật nói. Đệ tử triển vọng nhất của năm ngôi sao sáng Doãn Trí Bình chẳng phải không qua hắn một cước nhẹ liền búng máu sao.
Còn mấy cái Toàn Chân thất tử gì thì ném đi. Dù sao võ công Toàn Chân Giáo bên trong hắn đều biết, thậm chí còn có Ngọc Nữ Tố Tâm Kiếm pháp chuyên gia vì Toàn Chân võ học khắc chế.
“Vậy người chắc chắn là rất lợi hại rồi. Ta muốn theo người học võ.” Dương Quá liền chạy đến bên DIệp Thần lấy lòng nói.
“Hồ đồ.” Quách Tĩnh liền tức giận đập tay vào mọt cái bia đá Toàn Chân giáo khiến nó đổ sụp xuống. Hắn là không dám đối với Diệp Thần ra tay a. Dương Quá nhìn vậy liền không khỏi run như cầy sấy đi à.
Diệp Thần thì nhìn Quách Tĩnh đầy khinh bỉ, giận cá chém thớt có gì là hảo hán, có bản lĩnh phóng ngựa đến tìm hắn.
“Quá Nhi chúng ta đi, đừng đôi co với loại người này.” Quách Tĩnh liền kéo đi Dương Quá nói. Dương Quá không mấy đồng tình đi tiếp nhưng cũng đành lủi thủi theo sau
“Các ngươi tốt nhất không cần lên núi, hiện tại trên núi đang có đánh nhau. Các ngươi lên đó chỉ càng thêm rắc rối.” Diệp Thần không khỏi nhún vai hảo ý nhắc nhở nói.
“Không cần ngươi quản, Toàn Chân giáo sẽ không vô ý đối với chúng ta ra tay. Huống chi Toàn Chân giáo gặp nạn, ta sao có thể như ngươi khoanh tay đứng nhìn.” Quách TĨnh nghĩa hiệp nói.
“Dâm tặc, dám đến gây sự tại Toàn Chân giáo chúng ta, các ngươi ba người chính là chán sống rồi.” Triệu Trí Kính mang theo vài người lập tức đi ra chia kiếm vào phía của Quách Tĩnh nói.
“Quách Bá bá, hắn chửi người là dâm tặc kìa.” Dương Quá nhìn cái đám nhốn nháo Toàn Chân giáo không khỏi khinh thường nói.
“Xem ra Quách Tĩnh hắn nhận xét về ngươi thật là đúng a. Xem ra đây chính là ngươi nói chính phái phân rõ thiện ác.” Diệp Thần liền mở miệng châm chọc nói. Hắn nhớ khi đến CỔ Mộ chính là như vậy chính phái chuẩn a, Tiểu Long Nữ rất chi nhỏ nhẹ nói chuyện a.
“Các vị đạo trưởng nhầm rồi ta không đến để gây chuyện.” Quách Tĩnh không khỏi đen mặt lại. Thật mất mặt a, hắn cho các ngươi toàn Chân giáo làm mặt các ngươi lại như vậy khiến ta mất mặt à.
“Vậy tại sao ngươi dám hủy thạch bài của giáo ta.” Triệu Trí Kính liền mở miệng trách móc.
“Thật xin lỗi, lúc đó ta chỉ vô tình tức giận. Thực không cố ý.” Quách Tĩnh cố ý xin lỗi nói. Dù sao hắn thực sự hủy người ta thạch bài a.
“Dâm tặc, ngươi dám làm liền lại không dám nhận. Mọi người mau chém hắn.” Triệu Trí Kính lập tức xông lên đi à.
“Các vị nhầm rồi, ta lần này là đến bái kiến trưởng môn chân nhân.” Quách Tĩnh liền lễ giáo nói. Xong vẫn là phải ra tay đánh nhau đi à.
“Xem ra ngươi nên tiếp chuyện người chính giáo hiểu chuyện của ngươi a. Ta cùng Quá Nhi đi trước.” Diệp Thần cầm lấy áo của Dương Quá liền lập tức thi triển khinh công chạy lên núi đi à.
“Chết tiệt.” Quách TĨnh không khỏi chửi một tiếng lập tức đánh ngã mấy người chạy lên núi đi à.
Đám người Triệu Chí Kính bị đánh ngã lập tức ngồi dậy đuổi theo lên núi, thông báo cho các cái khác đệ tử muốn lập tức bày trận a.
“Diệp Thần tặc tử thả ra Dương Quá đừng làm hại nó.” Quách Tĩnh nóng nảy nói.
“Quách Bá BÁ hắn là ta phụ thân sẽ không làm hại ta.” DƯơng Quá liền mở miệng nói.
“Đúng vậy, ta sẽ không làm hại đến nó. Ngươi trước tiên nên lo cho ngươi trước thì tốt hơn.” DIệp Thần chỉ phía trước mở miệng nói.
“Ngươi cài đồ tặc tử lại dám cuồng ngạo đánh ta Toàn Chân Giáo đệ tử còn xông lên trên giáo. Quả thực là muốn chết.” Triệu Trí Kính lập tức tức giận nói. Vừa rồi bị đánh ngã quả thực mất mặt a. Lần này nhiều người như vậy bày trận pháp hắn muốn xem kẻ địch này chạy đâu a.
“Các vị thực sự hiểu nhầm a. Ta không phải là tấn công toàn chân giáo người. Các ngươi là nhầm lẫn, tại hạ Quách Tĩnh tại Đào Hoa Đảo đến đây muốn gặp trưởng giáo chân nhân.” Quách TĨnh liền lập tức ôm quyền khách khí nói.
“Cái đồ tặc tử nhà các ngươi, còn không phải mấy tên đang xông lên núi kia một ruột muốn chiếm chúng ta Toàn Chân giáo môn, không có cửa. Quách đại hiệp tên tuổi chỉ bằng ngươi cái tiểu tặc cũng dám bôi nhọ. Mọi người xông lên nhằm vào hắn.” Triệu Trí Kính hùng hồn nói. Hắn là nhằm vào Quách Tĩnh là có thù a, còn hai người kia tùy tiện để mấy tên khác ra tay là được rồi.
“Kim Cang Bắc Đẩu Trận lên.” Triệu Trí Kính vừa nói lập tức mọi người rút ra kiếm đánh tới.
“Ngươi nhanh chóng sử lý, chúng ta lại đi trước a.” Diệp Thần nhanh chóng bắt lấy Dương Quá lần nữa lên núi.
“Chết tiệt lại bị hắn chơi.” Quách Tĩnh liền lập tức xông vào phá trận. Nhưng Kim Cang Bắc Đẩu Trận cũng không hề dễ đối phó chút nào a. Có lẽ mất một chút thời gian.
“Phụ thân ngươi xem kia chẳng phải là người đánh lên núi sao. Cái đám đạo sĩ này đánh nhầm người lại để cho họ rút quân đối với Quách Bá Bá ra tay tạo cơ hội cho địch tiến lên quả ngu ngốc.” Dương Quá nhìn trên đường Hoắc đô liền khinh thường Toàn Chân giáo nói.
“Có vẻ như tên lãnh đạo đám người này là một cái ngu ngốc người.” Diệp Thần nhớ lại Triệu Trí Kính truyền tin không khỏi khinh thường nói.
Hai người nhanh chóng vào đến đại điện của Toàn Chân giáo nơi thất tử đang tại bên trong chuẩn bị ứng phó kế hoạch dù sao võ công cóp giỏi cũng không thể đánh nhiều người a.
“Hai người các ngươi là ai? Tại sao đến ta sư môn.” Chưởng Giáo chân nhân Khưu Xứ Cơ lập tức đề phòng nói. Ra lệnh cho đệ tử thu kiếm. Hắn cảm thấy người đến không ác ý, dù sao ai đi đánh nhau gây sự lại mang theo trẻ con theo làm cái gì.
“Tại hạ tên Diệp Thần, lần này chính là đến đây dạo chơi a. Còn nữa, cái tên này Quá Nhi liền là Dung Nhi tại Đào Hoa Đảo muốn đem hắn vào đây gửi gắm cho các ngươi nuôi hộ. Nhớ chăm béo một chút.” Diệp Thần liền bình tĩnh bạch bào bay phấp phơ nói.
“Các ngươi cho rằng đây là nhà trẻ sao?” Mấy đạo sĩ lập tức tức giận nói. Toàn Chân Thất Tử đa số đều tức giận lập tức bị Chưởng Giáo cho ngăn lại.
“Xin hỏi đạo hĩu là Dung Nhi có quan hệ sao. Quách Tĩnh vậy tại sao không có đến a.” Chưởng Giáo liền mở miệng hỏi.
“Hắn liền rất nhanh sẽ lên núi nhưng trước tiên có một người sẽ lên núi trước.” DIệp Thần liền mở miệng cười nói.
“Ai?” Thất Tử lập tức cảm nhận được sát khí cùng nghe được bên ngoài chém giết liền đi ra ngoài.
Hoắc Đô người cùng với Toàn Chân giáo nhìn nhau đối chọi phát ra nội lực cùng với hô hào thể hiện khí thế.
“Các ngươi có ai biết tiếng Mông Cổ không vậy?” Chưởng Giáo nhìn mình các sư huynh đệ Thất Tử liền mở miệng hỏi.
Mấy cái này liền liên tục lắc đầu. Đây là mù ngoại ngữ a.
“Các ngươi nhìn đều mỏi mắt sao, để ta thử xem.” Diệp Thần thấy hai bên như vậy liền nói với chưởng giáo đi lên phía trước.
“Vậy cảm ơn ngươi.” Chưởng Giáo mặc dù không biết người này thân phận liền cũng cảm kích nói.
“Không khách sáo.” Diệp Thần đi đến phía trước Hoắc đô nhìn hắn.
“Coicumidi honchicuta.” Diệp Thần mở miệng liền nói. Thực chất hắn cũng không biết hắn nói cái gì nữa.
“Cumisida coichicuta.” Hoắc Đô liền lúng túng. Quái hắn học tiếng Trung Nguyên bộ có cái này từ à.
“Cumitochi Semcutadi Tohoncumi.” Diệp Thần liền nhún vai nói.
“Cumitochi Cutatohon.” Hoắc đô liền mở miệng.
“Duacumita Haitasocu.” Diệp Thần cũng không có chịu thua.
Hai bên sau khi trao đổi văn hóa ngôn ngữ lập tức quay về hai bên đội.
“Đệ đệ hắn nói cái gì vậy.” Tên sư huynh Đạt Nhĩ Ba liền ngu ngốc hỏi.
“Hắn nói hắn sợ chúng ta, muốn hắn sợ chúng ta, muốn... À ờ... Đệ ra nói tiếp.” Hoắc Đô lúng túng nói. Hắn phang bừa chứ biết gì đâu.
“Hắn nói cái gì vậy a.” Mấy tên Toàn Chân giáo liền bám lấy Diệp Thần hỏi.
“Hắn nói hắn muốn đánh chúng ta... Đợi ta nói thêm xem thế nào.” Diệp Thần phán bừa nói liền tiếp tục đi ra.
“À, ờ... Nồi Thủng Bát Thủng, Quần Không Thủng.” Hoắc Đô ngại mất mặt đường đường hắn đại tài về Trung Nguyên ngôn ngữ giờ lại không nói được là mất mặt a.
“Được rồi, ngừng sủa nói tiếng người chút coi.” Diệp Thần không khỏi mỏi miệng nói.
“Câu này ta hiểu này.” Hoắc Đô lập tức vui mừng nói.
“Ngươi biết tiếng Trung Nguyên vậy tốt.” Diệp Thần quay về phía sau.
“Hú hồn tưởng học lộn tiếng.” Hoắc Đô cũng quay về phía sau.
“Hắn nói cái gì vậy.” Chưởng giáo Khưu Xứ Cơ liền hỏi.
“Hắn bảo hắn biết tiếng Trung Nguyên các ngươi tự qua nói chuyện a.” Diệp Thần bỏ mặc nói.
“Sao không nói sớm. E hèm, các ngươi đến đây là có chuyện gì.” Chưởng Giáo Chân Nhân lập tức mở miệng nói.
“Lần này tại hạ đến đây là muốn nhờ Toàn Chân giáo đi theo phò trợ chúng ta đại quân mông cổ, ta đảm bảo sẽ đối vơi các ngươi không tệ bạc thậm chí về sau có thể trường tồn. Còn chuyện thứ hai liền là ta ngưỡng mộ Cổ Mộ phái Tiểu Long Nữ sắc đẹp muốn đi tìm nàng.” Hoắc ĐÔ liền mở miệng nói.
“Hai chuyện này, cái nào chuyện đều không thể.” Chưởng Giáo Chân Nhân liền từ chối.
“Đệ đệ hắn nói cái gi vậy.” Đạt Ba Nhĩ liền mở miệng hỏi.
“Không có gì chỉ là đánh thôi.” Hoắc Đô dữ tợn nói. Hai bên lập tức xông vào giao chiến ác liệt đi à.
“Tất cả dừng tay cho ta.” Lập tức từ trên trời giáng xuống một đòn Phi Long Tại Thiên xuống dưới ngăn lại mọi người đánh nhau.
“Tĩnh Nhi ngươi tới thật tốt quá.” Chưởng Giáo Khưu Xứ Cơ lập tức vui mừng nói. Có Quách Tĩnh tại tên Hoắc Đô này sẽ biết khó mà lui đi a.
Quách Tĩnh lên sàn biểu diễn a. Hắn ánh mắt không khỏi căm thù nhìn về phía Diệp Thần xong rất nhanh chuyển hướng đến Hoắc Đô trên người. Đại cục làm trọng a. Lúc này phía sau Triệu Trí Kính cũng mang người chạy tới đi à.