Màn đêm cũng buông xuống trên những ngóc nghách của thế giới. Diệp Thần hiện tại trong thành trở thành nhân vật nổi tiếng bị truy nã. Biệt hiệu hái hoa tặc a. Hắn chỉ có thể cùng với cả cái này Trình Dao Già tiểu thư tại bên ngoài rừng qua đêm thôi. Thần Điêu liền đi kiếm đồ ăn mang về a.
“Mười năm, cứ như vậy đi qua a.” Diệp Thần cầm cây gậy điều chỉnh củi lửa không khỏi thở dài đi à. Đúng là cố nhân thán xuân thu sao quá vội, tiền nhân hận thời gian tóc bạc phai a.
Trình Dao Già thức dậy liền đi đến một bên nơi Diệp Thần đang nhóm lửa đâu. Dù sao thì trời buổi tối rất lạnh, hiện tại đã có gió thu rồi.
“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi a. Ta còn tưởng cần phải hô hấp nhân tạo giúp ngươi đâu.” Diệp Thần liền mở miệng trêu trọc nàng nói.
“Ngươi dám... Hiện tại ngươi hỏi ta được rồi chứ. Ta còn muốn về nhà đâu.” Trình Dao Già không khỏi đỏ mặt nói.
“Ngươi sẽ không nói dối ta chứ?” Diệp Thần nghi ngờ hỏi.
“Ta cần thiết gì phải nói dối ngươi chứ. Không tin ngươi hỏi một chút.” Trình Dao Già mở miệng khẳng định nói.
“Vậy ngươi năm nay bao nhiêu tuổi. Số đo ba vòng. Thích mặc nội y màu gì. Còn nữa, nhà ngươi còn người chị em nào không?” Diệp Thần quan trọng hỏi.
“Ta năm nay đã ba mươi năm gì đó, còn số đo ba vòng... Khốn nạn ngươi lừa ta.” Trình Dao Già theo bản năng trả lời xong lại cảm thấy điều gì đó sai sai.
“Ta không có lừa ngươi, với lại ngươi khẳng định ngươi ba năm tuổi?” Diệp Thần nhìn từ trên xuống dưới cơ thể Trình Dao Già không khỏi nghi ngờ. Cái này rõ ràng phải là mười tám tuổi thiếu nữ a. Chẳng lẽ đây là vẻ đẹp phang cả thời gian sao?
“Ta thực đã ba mươi năm tuổi. Còn tại sao trẻ như vậy? Ta cũng không biết a. Hình như là khi lớn đến độ tuổi này đều sẽ không có thay đổi. Mấy tỷ muội ở quán trọ mỹ nữ cùng đều như vậy à. Với lại tuổi tác của nữ nhân là bí mật, ngươi vẫn là hỏi cái khác đi.” Trình Dao Già liền thuận tiện trả lời.
“Hóa ra là cái lão xử nữ a.” Diệp Thần không khỏi che miệng cười thầm.
đọc truyện cùng❊ht tp://truyenyy.net/ “Ngươi nói cái gì hả? Nếu không hỏi vậy ta liền đi.” Trình Dao Già lập tức tức giận nói. Nữ nhân ghét nhất người ta chê họ béo, già, xấu a.
“Được, đừng nóng không đùa ta liền hỏi là được. Chỉ là muốn ngươi cho ta biết quán trọ mỹ nữ đi đường nào. Nhân tiện cho ta hỏi một chút mười năm qua đã có chuyện gì xảy ra trên giang hồ.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Đơn giản như vậy?” Trình Dao Già nghi ngờ hỏi. Như vậy đơn giản ngươi cần thiết bắt bản cô nương hay không hả.
“Nếu ngươi muốn phức tạp cũng được. Tối đến ngươi cùng ta làm một hồi. Lúc đó ngươi liền lập tức hỏi ta sao lại mạnh mẽ vậy được không.” Diệp Thần đầu óc đen tối nói.
“Ngươi có nghĩ cùng đừng nghĩ.” Trình Dao Già trừng mắt nhìn hắn một cái.
Hai người ngồi một hồi, kẻ nói, kẻ nghe. Chẳng mấy chốc, mọi việc đã tóm gọn trong đầu của DIệp Thần a. Trong mười năm qua, Dương Quá vì hiếp dâm đại sư huynh lên bị đuổi đi, các lão bà mình liền thu lưu hắn lại. Sau đó vì Dương Quá phát hiện Doãn Chí Bình là nam nhân lên Doãn Chí Bình đã rời đi a. Sau đó liền lưu truyền một cái giai thoại về hai người này a.
Còn tốt, Trình Dao Già vốn là buôn bán tin tức. Cái này tin tức trên giang hồ vốn là không thể nghe đến đi à. Còn có, Lục Vô Song đã rời đi quán trọ vì trộm Lý Mạc Sầu ngũ độc thần chưởng a. Quả nhiên là hai người này hận thù vẫn chưa có hết đi à.
“Toàn bộ chuyện ngươi cần biết, cũng đã biết. Vậy ta đi được rồi chứ?” Trình Dao Già dò hỏi.
“Tất nhiên là đi... Không được. Ngươi là ta bắt về làm áp trại phu nhân. Thả ngươi đi ta chẳng phải là lỗ lớn sao?” Diệp Thần không khỏi mở miệng nói.
“Ngươi... Không giữ lời hứa. Ngươi có phải đàn ông không hả?” Trình Dao Già tức giận thở phì phò nói. TỐn mất bổn cô nương một đống nước miếng a.
“Ta có phải đàn ông hay không, ngươi thử một chút không phải là sáng tỏ sao?” Diệp Thần đi đến cạnh nàng ép nàng xuống đất nói.
“Ngươi... Uhm... Ngươi dám... Hôn lão nương. Ta muốn giết ngươi... Uhm...” Trình Dao Già bị Diệp Thần đột kích bất ngờ lập tức trợn mắt nói.
“Đồ ngốc, khi hôn cần phải nhắm mắt lại.” Diệp Thần thả ra môi nàng nói.
“Ta... Mới không cần ngươi dạy... Uhm... Ngươi... Uhm...” Trình Dao Già lần nữa bị tấn công. Chẳng lẽ thật sự hắn muốn đẩy đến nàng sao a. Đợi đã hắn đang luồn lưỡi vào bên trong. Không được, cắn chết ngươi.
“Hừ, thật sự là cầm tinh con cẩu a. Thực biết cắn người.” Diệp Thần bị cắn liền thu lại mình lưỡi lười biếng nhìn nàng nói. Vừa rồi có chút đau đó.
“Ta chính là biết cắn người. Ngươi nếu không thả ta ra, có tin hay không ta cắn chết ngươi.” Trình Dao Già liền nhe răng đe dọa.
“Yên tâm, ta vừa hay co Đả Cầu Bổng tại, còn hội Đả Cẩu Bổng pháp, không tin đánh không chết ngươi.” Diệp Thần mờ ám nói.
“Đả Cẩu Bổng?” Trình Dao Già mờ mịt không hiểu nhưng nhớ đến Diệp Thần chiều nay hành động tự nhiên không khỏi đỏ mặt lên. Tên xấu xa này là cố tình cho nàng biết, để nàng biết điều a.
“Quác... Quác...” Lúc này bỗng nhiên Thần Điêu xuất hiện nhìn hai người mắt dán mắt kêu.
“Đã về a. Trước tiên ăn chút thịt đi. Dù sao hôm nay cũng chưa có ăn cái gì vào bụng.” Diệp Thần đi đến phía trước nướng thịt nói.
Trình Dao Già không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi nàng có cảm giác, ngày hôm nay mình sẽ bị người ta đẩy a. Thật tốt, con chim điêu này, nó vừa mới cứu nàng đi a.
“Ngươi làm cái gì vậy chứ?” Trình Dao Già nhìn thấy Diệp Thần nướng thịt còn rắc vài chút bột trắng lên mấy miếng thịt liền hỏi. Tên này sẽ không hạ dược chứ.
“Thêm chút gia vị mà thôi.” Diệp THần liền thoải mái nói.
“Thật không vậy?” Trình Dao Già nghi ngờ.
“Nè, cho. Mau ăn đi, nếu không ăn. Ta ăn hết đó.” Diệp Thần đưa một miếng thịt đến trước miệng của Trình Dao Già nói.
“Ta mới không ăn đồ ăn của ngươi. Ai biết có cái gì không sạch sẽ đâu.” Trình Dao Già không khỏi đề phòng nói. Hắn vừa rồi có táy máy a. Thậm chí liền không dấu diếm trước mặt nàng dùng à.
“Yên tâm, ta không đến hèn hạ dùng thuốc mê với ngươi.” Diệp Thần mở miệng khinh thường nói.
Trình Dao Già vẫn nghi ngờ không có ăn nhìn Diệp Thần có vẻ không tin tưởng. Tên này thật sự không hạ dược?
“Chẳng lẽ nhân phẩm của ta kém đến vậy sao? À mà quên có đâu mà kém” Diệp Thần không khỏi nhướng mày. Sau đó đưa lên miệng cắn một cái miếng thịt ăn sau đó ném cho Trình Dao Già.
“Ngươi ăn được thì ta cũng ăn.” Trình Dao Già thấy Diệp Thần ăn một lúc không có vấn đề gì liền lập tức lấy thịt đến ăn. Dù sao nàng cũng là thấy đói a.
“Thế nào thịt ngon chứ. Ta nướng thịt là nhất đó.” Diệp Thần liền không khỏi mở miệng khoe khoang.
“Thật sự rất tốt... Với lại xin lỗi vừa rồi hiểu lầm ngươi.” Trình Dao Già áy náy nói.
“Không sao, lần sau đừng so ta với bọn hái hoa tặc như vậy chứ. Bọn hạ cấp đó chỉ dùng thuốc mê với xuân dược hạ cấp mà thôi. Vừa rồi ta cho chính là thuốc tình yêu a.” Diệp Thần liền thoải mái mở miệng nói.
“Thuốc... Tình... Yêu...” Trình Dao Già nghe ba chữ này lập tức muốn móc họng nôn ra. Đây là giang hồ tương truyền ai uống thuốc này sẽ yêu người đầu tiên nhìn thấy a. Thật không biết có thật hay không nhưng cái tên khốn nạn dám đối với nàng hạ dược à.
“Ngươi đồ dâm tặc, thật là nhìn nhầm ngươi. Dám cho ta hạ thuốc.” Trình Dao Già nôn hết ra xong lập tức đối với Diệp Thần trừng mắt.
“Ngươi cần gì phải phản ứng ác vậy chứ. Ta chỉ đùa thôi mà. Trên đời ta chỉ nghe xuân dược, cùng với cả thuốc mê, thuốc tình yêu làm sao có được. Ngươi thật khờ à.” Diệp Thần nhún vai nói. Cảm xúc con người bộ ngươi tưởng dễ khống chế thế sao.
“Đùa? Vậy miếng thịt này?” Trình Dao Già không khỏi trợn mắt nhìn Diệp Thần.
“Đúng a, không có dược.” DIệp Thần lần nữa tỉnh bơ nói.
“Ngươi khốn nạn, không nói sớm hại ta nôn hết ra. Ngươi biết cực khổ nắm không hả.” Trình Dao Già lập tức muốn ngất đi nói. Miếng ăn vào bụng còn phải nôn ra a.
“Là ngươi tự muốn nôn cũng không phải ta bắt ngươi nôn a.” Diệp Thần liền nhún vai nói.
“Dừng ngay động tác này lại. Còn nữa, vừa rồi ngươi rắc là cái gì?” Trình Dao Già nghi ngờ hỏi.
“Là thuốc trị thương cho Tiểu Điêu Tử, mấy hôm trước hắn bị sét đánh, thương thế vẫn còn.” Diệp Thần mở miệng nói. Dù sao Thần Điêu cũng không có như hắn biến thái thể chất đi à.
“Được rồi, mau cho ta tới một phần nữa.” Trình Dao Già bụng trống rỗng nói.
“Hết rồi a, hay ta chịu thiệt thòi đê cho ngươi ăn. Đảm bảo bao ăn no.” Diệp Thần làm bộ mong manh yếu đuối một dạng nói.
“Ta mới không thèm ăn. Đợi đã ngươi muốn làm gì hả?” Trình Dao Già không khỏi nhổ nước bọt nói. Bỗng nhiên Diệp Thần lập tức điểm lấy nàng huyệt đạo.
“Ngươi muốn làm cái gì? Mau giải huyệt cho ta.” Trình Dao Già lập tức sợ hãi nói. Cái tên này không phải là muốn. Không được a.
“Im lặng một chút, có người sắp tới. Có vẻ như đến cứu ngươi a. Ta làm vậy tránh ngươi chạy trốn.” Diệp Thần đặt nàng sang một bên nói.
“Xem ra chúng ta là bị phát hiện a.” Từ trong bụi lập tức đi ra hai người nữ nhân mở miệng nói.
“Tiểu Oánh tỷ tỷ, Nhược Hoa tỷ tỷ. Hai ngươi mau cứu ta a.” Trình Dao Già lập tức thấy cứu binh cầu cứu.
“Thật không ngờ ngươi lại bị một nữ nhân bắt cóc a.” Mai Nhược Hoa không khỏi thở dài nói.
“Tiểu Dao ta lập tức cứu ngươi.” Hàn Tiểu Oanh rút ra mình kiếm nói.
“Đợi đã a, đính chính chút. Ta là nam nhân à.” Diệp Thần nhướng màu cởi quần ra khoe nói.
“Ngươi cái đồ biến thái, có phải ngươi chỗ nào đều có thể cởi hả?” Trình Dao Già thấy cảnh tượng Diệp Thần lầy lội lập tức mở miệng nói. Hai nàng bằng hữu của nàng đều là xử nữ thân a, thấy cảnh này không thấy kích thích mới là lạ.
“Người ta nói đẹp thì phải khoe ra a, xấu thì ta giấu đi à. Với lại thế này mới là trần chụi với thiên nhiên a. Với lại như vậy giúp cho các ngươi bổ mắt miễn phí à.” Diệp Thần không khỏi cười lớn nói.
“Ngươi cái tiểu tặc, ta muốn chém ngươi.” Hàn Tiểu Oánh lập tức giận đến cầm kiếm đều run nói. Trần chụi thì có nhưng bổ mắt thì không thấy đâu.
“Tiểu tặc ngươi còn để ta thấy cái đó một lần nữa ta nhất định bóp chết nó.” Mai Nhược Hoa lúng túng lập tức sát khí đều ta hết.
Hai người lập tức xông lên đi à.
“Đợi đã đánh nhau cũng phải cho ta mặc quần chứ.” Diệp Thần không khỏi cuống quýt nói.
“Chịu chết đi.” Mai NHược Hoa dùng Cửu Âm Bạch Cốt Trào đánh tới nói.
Nhưng chỉ vài phút sau.
“Ngươi tên khốn nạn, mau thả ba chúng ta ra.” Hàn Tiểu Oanh bị điểm huyệt nói.
“Bị ngươi bắt được, muốn chém muốn giết đều tùy ngươi.” Mai Nhược Hoa liền lạnh lùng nói.
“Ngươi mau thả hai người họ đi, ngươi làm gì ta cũng được.” Trình Dao Già thấy hai người nhanh như vậy bị Diệp Thần hạ gục không khỏi ngạc nhiên xong khéo léo cầu xin nói.
“Yên tâm, ta không làm gì các ngươi. Chẳng qua là có chút buồn chán thôi. Với lại ba vị mỹ nữ có hay không muốn làm ta nương tử a. Dù sao thì ta cùng Tiểu Dao cũng đã rồi a.” Diệp Thần sờ sờ mặt hai nàng cười nói.
“Ngươi nói láo, ta cùng ngươi đã làm cái gì chứ.” Trình Dao Già trợn mắt nói.
“Được thôi. Ba chúng ta đều có thể gả cho ngươi.” Mai Nhược Hoa không do dự thay ba người trả lời nói.
“Nhược Hoa tỷ chuyện này...” Hàn Tiểu Oanh mặt đều đỏ lên nói.
“Chẳng lẽ ngươi muốn sống cô độc rồi lại chết cũng cô độc. Với lại, dù ngươi có đồng ý hay không hắn đều sẽ bỏ qua sao?” Mai Nhược Hoa liền mở miệng nói.
“Ngươi nói rất đúng. Chỉ cần là nữ nhân xinh đẹp, ta nhìn thuận mắt ta đều sẽ muốn các nàng. Vậy nên ba người các ngươi một cái ta đều sẽ không bỏ qua.” Diệp Thần thành thật nói. Vẻ mặt cũng trở lên nghiêm túc băng lãnh.
“Ngươi... Dâm tặc.” Hàn Tiểu Oanh chỉ biết nói như vậy.
“Diệp Thần coi như ta xin ngươi, tha cho họ. Ngươi làm gì ta đều được.” Trình Dao Già liền cầu xin nói. Đây là nàng lần đầu bắt gặp hắn nghiêm túc như vậy a.
“Phi, Tiểu Dao ngươi đừng sợ, chúng ta tuyệt đối không làm nữ nhân của ngươi.” Hàn Tiểu Oanh liền khinh thường nói.
“Đối với nữ nhân mà ta yêu thích ta luôn đưa ra cho họ hai lựa chọn. Trở thành nữ nhân của ta và đến bên ta. Hoặc là ta sẽ đích thân đưa nàng vào mộ. Các ngươi xinh đẹp như vậy, ta không muốn tiễn các ngươi một đoạn đường a.” Diệp Thần lạnh lùng mở miệng nói.
“Ngươi...” Hàn Tiểu Oanh muốn phản đối lập tức liền bị Mai Nhược Hoa mắng.
“Tiểu Oanh ngươi im miệng, được chúng ta đồng ý.” Mai Nhược Hoa gật đầu đồng ý. Nàng tham gia giang hồ nhiều năm đối với cái này việc làm sao không rõ ràng. Diệp Thần hắn là đang nghiêm túc. Chỉ cần một câu trả lời sai, hắn nhất định không ngại giết đi các nàng a.
“Được ngươi đồng ý nhưng còn có hai người bọn họ.” Diệp Thần vui vẻ nói.
“Ta... Đồng ý.” Hàn Tiểu Oanh bị Mai Nhược Hoa nhìn lập tức gật đầu nói.
“Ta không có ý kiến, như các nàng.” Trình Dao Già không phản đối. Dù sao thì nàng biết Diệp Thần hắn không có nói chơi a. Tham gia thương trường bao năm nàng còn không biết sao.
“Tốt, như vậy từ nay ta liền gọi các ngươi Tiểu Dao, Tiểu Oanh, Tiểu Hoa là tốt nhất.” Diệp Thần khôi phục mình vẻ bình thường vui vẻ nói.
“Vậy còn không mau cho chúng ta giải huyệt.” Hàn Tiểu Oanh nóng vội nói. Chỉ cần hắn giải huyệt cho nàng, nàng có thể lập tức xuất kiếm chém hắn a.
“Tốt.” Diệp Thần lập tức giải huyệt cho ba người. Hàn Tiểu Oanh lập tức ra tay đến liền bị Diệp Thần dùng hai ngón tay chặn lại kiếm. Hai người còn lại nhìn vậy đều trố mắt.
“Tiểu Oanh ngu ngốc. Diệp Thần nàng không cố...” Mai Nhược Hoa là cao thủ nàng làm sao không biết Diệp Thần vừa rồi ra tay thế nào mạnh a. Đều là tiểu Oanh nàng quá nóng tính à.
“Không sao, các ngươi là ta nữ nhân. Dù làm gì đều sẽ được tha thứ. Nhưng nếu như để ta biết các ngươi muốn phản bội lại ta tình cảm. Ta đảm bảo với các ngươi, sẽ không tiếc bất cứ giá nào, tự tay tiễn các ngươi xuống mộ.” Diệp Thần kéo Hàn Tiểu Oanh vào trong lồng ngực của mình nói.
Ba nữ không hẹn cùng một lúc im lặng. Bọn nàng đều biết Diệp Thần là không có nói chơi với các nàng a. Hắn có thể bỏ qua các nàng mọi thứ chỉ duy nhất việc phản bội lại hắn a.
“Ngươi đối với nữ nhân như vậy, sẽ chẳng có người thích ngươi thật lòng a. Ngươi có thể có cơ thể ta nhưng trái tim ta đừng mơ.” Hàn Tiểu Oanh không khỏi mở miệng nói.
“Tiểu Oanh...” Mai Nhược Hoa kéo nàng áo.
“Thật sao nhưng ta có cảm giác ngươi sẽ thật sự thích ta a. Phải biết nữ nhân khi đối với nam nhân tò mò sẽ là lúc nàng động tâm a.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Ta còn lâu mới thích ngươi.” Hàn Tiểu Oanh lập tức khinh bỉ nói.
“Được, cứ thử thì biết. Nhưng ta nói trước hiếu kỳ hại chết mèo đó.” Diệp Thần nhún vai không quan tâm nói. Từ trước đến giờ hắn đều là cưỡng ép nữ nhân đến bên hắn, bởi vì hắn có thể nắm chắc có thể chinh phục nàng a. Nếu không hắn sẽ không tốn thời gian đi chinh phục.
“Diệp Thần vừa rồi ngươi làm sao có thể...” Mai Nhược Hoa liền mở miệng hỏi.
“Đánh bại các ngươi sao?” Diệp Thần nhướng mày nói.
Mai Nhược Hoa gật đầu, đây là lần đầu tiên nàng thảm hại như vậy a.
“Năng lúc phá hoại có thể xứng đáng đệ nhất, chiến thuật cũng không tệ. Nhưng nói chính xác thì chính vì tốt quá nên chiêu thức đều dễ dàng đoán được.” Diệp Thần liền mở miệng nói, hắn sau khi chiến tam kiếm thì liền hoàn toàn khinh thường các chiêu thức động tác bên ngoài a. Hoàn toàn bỏ qua các động tác đi à. Giống như Thiên Ngoại Phi Thiên của Diệp Cô Thành vô địch vô chiêu phiêu miểu mây gió a.
“Vậy còn ngươi sao lại mạnh mẽ đến vậy?” Trình Dao Già cũng hiếu kỳ.
“A cái này... Chủ yếu là do luyện tập đầy đủ đấy mà. Đến một lúc nào đó khi có đủ động lúc hoặc có người mà các ngươi hết lòng muốn bảo vệ thì... Sẽ tự nhiên mạnh lên thôi.” Diệp Thần liền bịa ra nói. Ây da chẳng lẽ giờ nói hắn cũng không biết lúc tỉnh dạy thì nó thế rồi à. Như vậy có phải đối với các nàng đả kích lắm không a.
“Nói thì hay lắm. Võ công có tốt thì sao chứ. Đều là người xấu. Thật không biết ngươi muốn sống thế nào.” Hàn Tiểu Oanh châm chọc nói. Dù sao nàng trước là Thất quái bên trong người a.
“Ta là kẻ xấu, đúng vậy. Nhưng nếu không có bóng tối thì làm sao cần đến ánh sáng soi sáng cơ chứ. Với lại ánh sáng chỉ vùng lên rồi vụt tắt. Còn bóng tối nó luôn tồn tại, ở mọi nơi, mọi ngóc nghách. Cô tịch mà thanh cao.
Không thua gió, không ngán bão, không từ đao gươm, không sợ thiên thạch, không ngại ma đưa lối, quỷ dẫn đường, đó là con đường ta muốn đi. Thay vì chạy theo thiên hạ, hãy để thiên hạ chạy theo mình. Thiên hạ đều ngã duy ta không ngã, duy ngã độc tôn.” Diệp Thần liền khẳng định mở miệng nói. Hắn muốn tự mình đủ sức mạnh để nắm giữ vận mệnh của mình.
Ba nữ bỗng nhiên tim đập mạnh. Bọn họ thực động lòng a. Người nam nhân này thật giống như trong giấc mơ nam tử áo trắng của họ Quân Lâm Thiên Hạ. Không hẹn ba người lại cùng nghĩ chẳng lẽ thực sự tìm được rồi sao. Con tim đã chết bỗng nhiên lại đập vì một người xa lạ mà thân quen.