Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 292: Thần Điêu-mất Đi Cảm Giác Vốn Có Và Đang Cần Lấy Lại



Mười năm trôi qua, có quá nhiều điều khó hiểu. Sau khi tổng hợp lại đã tóm tắt được như sau. Việc Hàn Tiểu Oanh cùng Mai Nhược Hoa tại Trình Dao Già chỗ ở, liền là sau khi Hàn Tiểu Oanh may mắn sống sót khi Thất Quái năm người đã chết, liền cùng Mai Nhược Hoa cái này người mù sau khi được Hoàng Dược Sư chữa khỏi đôi mắt liền lập tức rời khỏi Đào Hoa Đảo không tham gia giang hồ. Giang hồ cũng liền tung tin hai người họ đã chết a.

Sau đó, gặp được Trình Dao Già nàng là một cái thương buôn hay còn là nữ cường nhân a. Một mình cai quản các tiệm cầm đồ cùng đầu tư. Hai người liền được Hàn Tiểu Oanh mời ở lại, vì họ cũng tính là có quan hệ quen biết a. Nên từ đó ba người hội cùng một chỗ giúp đỡ lẫn nhau. Mà tác chen vô tý, các nhân vật nữ Xạ Điêu sẽ hội tụ đầy đủ nha.

Ba người vào trong thành, cái thứ nhất liền muốn tìm một cửa tiệm quần áo a. Ba người tại bên ngoài đánh dã chiến ba ngày giờ người không mùi tình yêu cũng là mùi bùn đất a. Nữ nhân là sao có thể chịu được a. Chắc chỉ có Diệp Thần vẫn tỉnh bơ bị ba người lôi đi a. Hắn có thể thề với trời, đưa các nàng đi mua đồ chính là so với chịu cực hình còn khổ a. Đến cả Thần Điêu cũng sợ hãi phải tự động bỏ bạn chuồn một mình a.

“Tướng công, ngươi mau lên đi a.” Hàn Tiểu Oanh lém lỉnh nói.

“Ba người các ngươi thì tốt a. Bắt ta mặc nữ nhi quần áo, còn bắt ta nhanh, nhìn xem xung quanh nam nhân đều nhìn ta đâu.” Diệp Thần không khỏi tức giận nói. Nếu không phải ba người các ngươi nói tối nay để ta chơi thế nào thì chơi thế đó. Hắn thà chết cũng không muốn đem nữ trang mặc ra đường a. Bọn nam nhân nhìn hắn, không khỏi khiến hắn nổi da gà a.

“Ai bảo là Diệp tỷ của chúng ta như vậy xinh đẹp đâu, khiến người ta thích chứ.” Mai Nhược Hoa không khỏi trêu trọc nói.

“Không cho ngươi gọi ta Diệp tỷ, nếu không tối đến ta liền ăn ngươi đầu tiên.” Diệp Thần liếc xéo Mai Nhược Hoa nói. Cái này cô nàng có thật là quá khứ giết người không chớp mắt Mai Siêu Phong không a.

“Tốt a, không gọi Diệp tỷ gọi Diệp tỷ tỷ tốt.” Mai Nhược Hoa trêu trọc nói. Mấy ngày hôm nay cho ngươi bắt nạt ta a. Hiện tại bổn tiểu thư là muốn trả thù.

“Tiểu Hoa ngươi là đang đùa với lửa đó.” Diệp Thần nghiến răng nói. Ôi còn đâu sự men lỳ đàn ông của tôi a.

“Tướng công, ngươi mặc nữ nhi đồ so với nam nhân đồ rất hợp a. Ta nghi ngươi chỉ mặc nữ nhi đồ tốt. Mà ngươi hai cái trái này là gì vậy tướng công.” Trình Dao Già cũng tán thành sờ Diệp Thần hai cái con thỏ lớn mở miệng nói. Hắn mặc đồ so với các nàng còn có thể nói là xinh đẹp a.

“Cái này ngươi hỏi Tiểu Oanh nghe thử nàng nói a.” Diệp Thần lườm đến Hàn Tiểu Oanh nói. Là nàng bảo ta đeo vào hai cái bánh bao a. Còn nói chỉ cần hắn đeo vô tối đến cúc nàng liền cho hắn bạo. Được tối nay hắn nhất định để nàng trở lên sống không bằng chết a.

“Có phải rất mềm không hả. Ta phải cực khổ lắm mới mua được hai cái vừa mềm vừa tròn đó.” Hàn Tiểu Oanh không khỏi vinh dự nói.

“Chúng ta mau đi tìm quán trọ nào đó thuê đi a.” Diệp Thần liền mở miệng nói. Hiện tại hắn chỉ muốn tìm một chỗ nào đó thay ngay cái bộ nữ trang này ra a. Hắn sợ còn đi tiếp, các nàng liền đưa hắn đi tiệm trang sức cùng tiệm son phấn a. Lúc đấy quả thực là khổ sở a.

“Bốn vị mỹ nữ. Các ngươi là đi đâu a. Có hay không hứng thú đi chơi với chúng ta một chút đi à.” Bốn người đang định rời khỏi thì bắt gặp một đám lưu manh đâu à. Ai nói là Diệp Thần như vậy thu hút tầm nhìn a. Chính là mỹ nữ tiên thiên a.

“Cút, chó khôn chớ cản đường.” Diệp Thần lạnh lùng nói. Mỹ nữ? Ngươi cho rằng ngươi đang đứng trước mặt ai hả.

“Thật là lạnh a, nhưng bổn đại gia thích. Anh em mỗi người chọn một cô nương hôm nay chúng ta muốn động phòng a.” Tên cầm đầu mở miệng nói.

“Đợi đã a, các vị đại gia ta nói là chúng ta hôm nay đều là đến kỳ a. Hay là để nàng đi theo các ngươi à.” Hàn Tiểu Oanh liền đẩy ra Diệp Thần mở miệng nói.

“Đúng a, chúng ta đều là đang đến a. Không làm chuyện đó được à. Tiết lộ với các ngươi một bí mật a, nàng còn là xử nữ đây. Đúng không a Diệp tỷ tỷ.” Mai Nhược Hoa liền hùa theo nói.

“Diệp tỷ tỷ ngươi chịu khó một chút a.” Trình Dao Già không khỏi cười khổ nói.

“Ba người các ngươi thật sự là tốt a. Tối đến nhất định cho các ngươi hảo hảo đối đãi.” Diệp Thần không khỏi đen mặt lại nói. Hắn là nam nhân a, nam nhân cùng nam nhân có cái rắm dùng.

“Vậy được rồi a, ngươi liền đi theo chúng ta đi à.” Tên cầm đầu đám lưu manh không khỏi mở miệng nói. Hắn là nhìn ba người trong tay kiếm cũng không có dám cứng quá a. Dù nhiều người nhưng không có vũ khí vẫn là thiệt thòi. Hiện tại lấy được một cái cô nương còn là xinh đẹp nhất bên trong liền đủ rồi.

“Các ngươi về phòng trọ trước, ta đi cùng chúng một lúc.” Diệp Thần liền cười như không cười nhìn ba người nói, sau quay người đi theo đám lưu manh. Dù sao thì hắn cũng cần người để xả cơn giận này a.

“Oa cái mông thật căng a.” Thấy Diệp Thần đi đến phía trước, tên cầm đầu không khỏi đưa tay xuống Diệp Thần mông bóp một cái a. Đám lưu manh đều cười lớn đi à. Diệp Thần cũng dừng bước lại à. Vốn định đưa mấy tên này đến chỗ không người rồi ra tay giết tránh nhiều phiền phức nhưng xem ra không được rồi à.

“Xong, hắn nổi giận.” Ba nữ trợn mắt nhìn tên cầm đầu hành động không khỏi khâm phục hắn sự to gan. Nhưng sự to gan này có lẽ phải trả giá bằng mạng không trừng à.

“Mười vạn năm sau kể từ bây giờ, các ngươi sẽ nhớ kỹ cái tên của ta. Vì nó là cái tên cuối cùng các ngươi nghe được trong cuộc đời này. Tên của lão tử Diệp Thần.” Diệp Thần lạnh băng mở miệng nói. Cánh tay lập tức đưa một cú đấm vào bụng tên vừa sờ mình cái mông. Khốn nạn mông lão tử cũng để cho các người sờ, bộ không biết bao nhiêu vị mỹ nữ còn phải xếp hàng hả.

“Dám đánh đại ca. Anh em lên dậy bảo nàng.” Thấy tên đại ca bị đạp ói ra bay về phía sau. Mấy tên đệ đi theo lập tức tức giận xông lên phía Diệp Thần. Lập tức bị hắn một đạp bay về phía sau đi à.

“Đừng đến đây, ngươi là yêu nữ... Đừng đến đây...” Mấy tên lưu manh lập tức sợ hãi nói.

“Đừng nghĩ lời nói của tao là nói đùa, ta đứng đây không phải để cùng bọn mày chơi mà để đập bọn mày ói ra cơm a. Với lại còn điều gì cần trăn chối sao?” Diệp Thần lạnh lùng đi đến mở miệng nói.

“Tướng công đừng, vẫn là thôi đi. Đừng chọc phiền phức, giết người sẽ bị truy nã a.” Trình Dao Già thấy xung quanh người bu lại lập tức đi đến ôm lây Diệp Thần cánh tay nhắc nhở.

“Bỏ đi a. Dù sao bọn chúng cũng không đáng chết đánh một trận là đủ.” Hàn Tiểu Oanh tất nhiên không tán thành giết người vô phép nói.

Diệp Thần vẫn im lặng không nói gì a. Chỉ bước tiếp về phía trước, như một tử hình buông lời phán xét. Án tử đã định người phải chết ắt không thể sống a.

Mai Nhược Hoa im lặng, vì nàng biết hiện tại hắn là thực sự tức giận đi à. Trò đùa của các nàng có lẽ hơi quá rồi đi a. Hắn im lặng là đơn giản không muốn tức giận với các nàng a và hiện tại hắn cần nơi phát tiết a.

“Tướng công, ngươi... Ta xin lỗi. Đừng như vậy.” Hàn Tiểu Oanh lập tức mở miệng cầm lấy tay hắn lắc đầu nói. Trình Dao Già cũng giữ lại Diệp Thần nhìn đám côn đồ liếc mắt ý bảo bọn họ chạy mau a. Mai Nhược Hoa cũng đi ra giúp đỡ ngăn hắn lại.

“Muốn chạy? Không dễ.” Diệp Thần làm sao để chúng chạy, lập tức bắn ra Nhất Dương Chỉ vào chân bọn côn đồ khiến chúng không thể chạy trốn đi à. Mấy tên này lập tức lết đi đi à.

“Các ngươi về trước, ta làm xong một số việc sẽ về.” Diệp Thần lạnh lùng đi về phía trước mở miệng nói. Ba nữ đứng đằng sau lên tiếng gọi nhưng hắn vẫn là không quay đầu a. Con người luôn có giới hạn, bọn khốn nạn đó vừa chọc đến hắn cực hạn a. Vậy nên một tên cũng không thể sống sót.

Tam nữ đứng đằng sau không khỏi thất lạc đi à. Họ vừa phát hiện khi yêu thật lòng một ai đó, bạn sẽ hiểu sự im lặng của người ta có sức tàn phá như thế nào trong tim họ a. Có lẽ lần này họ nhất định muốn xin lỗi cẩn thận a. Dù sao đối với nam nhân họ có thể vì mình mà bỏ ra rất nhiều thứ kể cả bỏ đi lòng tự trọng nhưng không có nghĩa là họ không biết giận a.

Tại con hẻm bên trong lúc này tên cầm đầu đã bị Diệp Thần ném vào góc đi à. Những tên đệ đi theo đều đã bị giết chết a. Trong thành đang lập tức trở lên náo loạn vì vụ giết người giữa ban ngày a.

“Làm ơn tha cho ta, ta còn mẹ già, con nhỏ, làm ơn. Cứ coi ta như là con chó, mà tha cho ta a.” Tên cầm đầu lập tức quỳ xuống lạy lộc nói.

“Đừng xỉ nhục loại chó thế. Nếu không Chó... Cũng phải bật cười vì nhiều người sống không bằng nó đấy. Dù là chó cũng sẽ nghe tiếng gọi nơi hoang dã, cho dù là con chó ghẻ nhưng chỉ cần còn răng lanh nó sẽ tiếp tục tranh đấu như một thằng khờ. Mày lấy cái gì mà so sánh với nó hả?” Diệp Thần một cân đạp tên cầm đầu vào góc tường mở miệng nói. Nhìn thì như một cước nhưng đây chính là Tân Kỹ Năng Liên Hoàn Cước 108 Cước a.

“Ngươi ma quỷ... Ta làm ma cũng không tha cho ngươi.” Têm cầm đầu lập tức ói ra máu sợ hãi nói.

“Đừng trách tao ác, cũng đừng hỏi vì sao tao khác. Chỉ là tao đang mất đi cảm giác vốn có và đang cần lấy lại mà thôi. Ngươi cho rằng người đang đứng trước mặt ngươi là ai hả? Dù là ma quỷ hay thần phật muốn bám theo tao cũng phải đặt chỗ và xin phép trước. Nhưng ngươi nói đúng ngươi sẽ trở thành ma hiện tại và ngay lúc này” Diệp Thần lạnh lùng mở miệng nói. Cũng bắt đầu ra tay a.

Khi hắn thích một người sẽ khiến hắn yếu đi a, dần dần hắn đã quên mất cảm giác giết người rồi a, khi các nữ nhân của hắn vừa rồi xin hắn, hắn đã mềm lòng và muốn dừng tay, đó là báo hiệu của sự yếu đuối và hắn không cho phép nó xảy ra. Nếu không hắn sẽ chẳng bảo vệ được gì cả. Nói chính xác thanh gươm không chiến đấu sẽ mòn, hắn muốn lấy lại cảm giác đó. Cảm giác khi điều khiển bàn cờ trong tay.

Một tiếng vọng vang lên, một lát sau khi Diệp Thần rời đi. Mọi người đã đến nơi, tên cầm đầu bị chết một cách thật đáng sợ a. Xương cốt bị trấn gẫy rồi lại nối lại rất nhiều lần, đau đớn đến hắn chết đi a.