Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 30: Sự Im Lặng Bất Diệt



Diệp Thần đưa lão bà đi dạo quanh phố phường. Không gian cũng quá vui nhộn đi.

Mộ Dung Tiên rất buồn bực a. Hạ thể còn đau nên không thể chạy nhảy đâu đây. Nhưng bù lại, Diệp Thần đưa nàng đi ăn rất nhiều món nàng thích ăn a.

“Lão công, ta mỏi chân quá a.” Mộ Dung Tiên vỗ vỗ chân nói. Nàng đi đứng không thuận tiện đi, mặc dù là phàm cảnh sơ kỳ nhưng là do không ngưng song tu mà lấy tới a.

Tu vi tăng nhanh mà thể chất không theo kịp nha. Hiện tại nàng cũng chỉ có dùng linh khí tấn công, tự vệ mà hết linh khí liền giống như người thường khoẻ mạnh hơn tý a.

Diệp Thần thấy thế liền bế nhấc nàng lên trên không.

“A, lão công ở đây rất nhiều người a.” Mộ Dung Tiên ngại ngùng.

“Tiểu lão bà, ngươi không cần lo lắng không ai nhìn thấy chúng ta” Diệp Thần cười nói. Đây là một cách vận dụng linh khí trong Long Phượng Thần Quyết. Bằng cách dùng linh khí bao vây bản thân mình, tạo áp lực với mọi người xung quanh khiến mình trở nên vô hình.

" Ân, lão công vậy sao ngươi không sớm dùng a, còn muốn ta đeo cái mặt nạ đâu. Mộ Dung Tiên tò mò hỏi.

“Lão bà, không phải lão công không muốn a, hiện tại linh áp ta chỉ có thể bao phủ khoảng ngắn a. Đã thế sử dụng cũng rất tiêu tốn linh khí, chỉ có thê dùng 1 giờ đâu.” Diệp Thần giải thích.

“Lão công nói đúng a” Mộ Dung Tiên gật đầu đồng ý. Sử dụng phép thuật rất hao tốn linh lực a. Nàng chủ yếu sử dụng phép thuật, mà không phải thể thuật nên nàng biết sự hao tốn của nó rất rõ đâu.

Đi đến một đoạn đường thì hai người nhìn thấy một cửa hàng nhạc cụ.

“Lão công ngươi xem có cửa hàng nhạc cụ đâu.” Mộ Dung Tiên nói. Trước đây nàng rất có năng khiếu âm nhạc a, nên đối với nhạc cụ rất ưa thích.

“Ân, chúng ta xem thử a.” Diệp Thần gật đầu nói. Nhạc cụ sao, cũng nên mua ít đi, ở nông thôn sinh hoạt thỉnh thoảng nhà rỗi mang ra đánh lão bà nghe vui tai. Hai người thoát khỏi ẩn thân bước vào quán.

“Chào quý khách a.” Ông chủ quán nhạc cụ chào hỏi.

“Các ngươi ở đây có nhiều nhạc cụ a” Diệp Thần nói.

“A! Đảm bảo tốt nhất a.” Chủ quán liền gật đầu với hai người.

"Lão công, chúng ta mua cây đàn dương cầm này nha, ta biết đánh đàn đâu.

“Ngươi biết đánh đàn sao.” Diệp Thần ngạc nhiên. Cô gái ngốc này cũng biết đánh đàn sao.

“Lão công ngươi quá khinh thường ta a, xem ta.” Mộ Dung Tiên ngồi xuống trước cây đàn dương cầm bắt đầu đánh. Đây là bài nhạc năm đó nàng thích nhất. Tiếng đàn nghe du dương vang vọng khắp gian phòng.

Diệp Thần có chút ngạc nhiên, nàng vậy mà sẽ a..

Bản nhạc cuối cùng cũng kết thúc đi, nhưng người trong tiệm mua nhạc cụ đều vỗ tay tán thưởng. Mộ Dung Tiên đắc ý nhìn Diệp Thần đi xuống bên cạnh hắn.

“Lão công ngươi thấy sao a, lão bà ngươi rất giỏi đi” Mộ Dung Tiên nói.

“Ân, lão bà ngươi quả thực đánh rất khá.” Diệp Thần nói. Đối với người khác có lẽ đánh rất giỏi đi, nhưng hắn là nhạc thần a. Bản nhạc vừa rồi đối với hắn chính là không hợp cách đi. Hắn nói rất khá chính là đánh giá quá cao nàng rồi.

“Ta biết ta rất giỏi” Mộ Dung Tiên tự khen mình.

“Chủ quán cấy đàn dương cầm này ta mua a, ngươi bán cho ta thêm chiếc sáo, tiêu, đàn tranh, mỗi cái một bộ đi, hết bao nhiêu quẹt thẻ đi.” Diệp Thần quay ra chủ quán nói.

“Ân không cần a, lão công không càn a, các loại nhạc cụ khác ta sẽ không” Mộ Dung Tiên ngăn lại.

“Lão bà, nhưng thứ này mua cho lão công dùng a.” Diệp Thần nói.

“A, lão công ngươi thực sự sẽ nhạc khí sao.” Mộ Dung Tiên hỏi. Lão công nàng chính là toàn tài sao.

“Ta sẽ a, chỉ là chưa chơi qua nhạc khí lần nào cả.” Diệp Thần thành thật nói.

Nhưng người nghe thấy mặt đều đen lại trừ Mộ Dung Tiên. Nàng đối với hắn, là tuyệt đối tin tưởng đâu. Ngươi cho mình là thiên tài sao chứ đánh bao giờ cũng dám kêu to a.

Diệp Thần cười cười, che mắt mọi người thu các nhạc khí vào không gian rồi đi đến cây đàn dương cầm gần đó.

“Lần này là lần đầu ta đánh đàn a. Thôi thì thần khúc của ta trở thành huyền thoại trong lòng các ngươi đi” Diệp Thần ngồi vào ghế đánh đàn tuyên bố.

“Hừ thùng rỗng kêu to a, mỹ nữ lão công ngươi ngoài soái ra chính là cái gì cũng không đi ha ha” Mọi người xung quanh đều cười ầm cho đến khi bản nhạc lên tiếng.

Không gian giống như cô đọng lại, tiếng đàn như cỏ mọc hoang dại, bất diệt tồn tại, tiếng cười không còn chỉ để lại im lặng khi thời gian trôi hững hờ.

Diệp Thần đánh xong bản nhạc của mình, quay người kéo lão bà vẫn đang ngẩn ngơ đứng đấy ra khỏi quán.

Không có tiếng vỗ tay vang lên nhưng chỉ vài phút sau, tất cả mọi thứ giống như bùng nổ, bản nhạc thực sự nghe quá nhập lòng người đi. Bọn hắn đều cảm nhận được trước đây nhạc bọn họ nghe bọn họ đánh so với tác phẩm này quả thực quá rác rưởi.

“A người đâu rồi” Khi mọi người thoát ra khỏi hồi ức của bản nhạc này thì ngươi cũng đã mất.

“Các ngươi có ai quay lại video không”

“Không a, thực sự quá đáng tiếc.”

" Máy quay của cửa tiệm có a, không biết có phải lần đầu đánh đàn không thực nghe quá tốt

“Thật sự có lỗi khi khinh rả tài năng của hắn a. Hắn thực sự thành công trong việc tạo ra huyền thoại a.”

Ngay lập tức, đoạn video được đăng tải lên mạng xã hội. Sau đó, bản nhạc lập tức tạo lên một thời đại mới trong nên âm nhạc. Hắn cũng trở thành truyền thuyết giới âm nhạc, nhưng không ai biết cặp vợ chồng họ là ai. Video quay nên không thể nhìn rõ mặt hai người này thực sự quá kì quái đi.

Rất nhiều nhạc sĩ nổi tiếng đã tìm đến đây với mong muốn diện kiến Diệp Thần. Có rất nhiều người mạo danh hắn nhưng rất nhanh bị vạch trần do tài năng không đủ thể hiện bản nhạc. Sự tồn tại bản nhạc đã được mọi người mệnh danh là “Sự im lặng bất diệt” và có lẽ sẽ không có tác phẩm nào có vượt qua.

Diệp Thần sau này biết được cũng cảm thấy điều dĩ nhiên. Đây là thần khúc a, là phạm vi mà con người có lẽ sẽ mãi không chạm đến được đi. Việc hắn là tác giả của bản nhạc cũng rất ít người được biết đến.