Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 319: Thần Điêu-hồng Thất Công Muốn Làm Con Chó



Ba người một điêu đi tìm một hang động để ở qua đêm đi a. Dương Quá đi cùng với cả Hồng Thất Công ra ngoài để lấy đồ ăn đi về đi a. Mặt của Dương Quá thì tái mét a. Còn mặt của Hồng Lão Thất Công lộ rõ vẻ tham ăn a. Trên tay còn cầm một con gà trên thân bám đầy tuyết a.

“Hôm nay trúng lớn a, có mon ngon bổ rẻ nữa nè.” Lão ăn mày liền liếm mép nói.

“Phụ thân món ăn hôm nay chúng ta vẫn là ăn lương khô đi a.” Dương Quá khuyên can nói.

“Thât là không biết thưởng thức mỹ vị nhân gian a. Đây là đặc sản đó biết không hả. Rết ở Hoa Sơn là Băng Rết, rất hiếm hoi. Đúng là có đồ không biết dung, có phúc không biết hưởng.” Hồng Lão Thất Công khinh bỉ một cái nói. Hắn còn đang ngại chia đây a.

“Hôm nay định ăn rết sao hả? Quá Nhi nếu ngươi không ăn được rết vậy thì ăn gà đi a. Ăn xong rồi tối nên bàn thờ núp sau nải chuối ngắm gà khỏa thân luôn một thể a.” Diệp Thần hảo ý nói.

“Xem ra ngươi cũng là biết món này a. Con gà này hiện tại đã bị nhiễm độc rết, ăn vào chỉ có đừng chết mà thôi.” Hồng Lão Thất Công như kiếm được người trong nghề nói.

“Tất nhiên là biết rồi, chẳng qua là chưa từng ăn qua mà thôi. Thật không nghĩ hôm nay được thưởng thức a. Con gà này hiện tại toàn thân là độc, ăn vào không chết mới là lạ đó. Với lại không ngờ Cúc Thâm Nho ngươi lại có thể làm ra món ăn này.” Diệp Thần liền gật gù nói. Trong sách y học của tên Hoàng Dược Sư cũng đã nói qua, hắn đương nhiên biết rồi.

“Chưa từng thưởng thức hay không có gan ăn a. Món ăn này không dành cho những tên ẻo lả.” Hồng Lão Ăn Mày liền lên tiếng thách thức nói.

“Con người còn có thể ăn thịt lẫn nhau vậy ăn mấy con rết đã là sao chứ hả? Huống chi cũng chỉ là ăn rết mà thôi. Không đến nỗi phải làm quá lên như vậy.” Diệp Thần không khỏi khinh thường nói.

“Nói hay lắm, vậy hôm nay chúng ta cùng ăn a. Nhưng món ăn này không biết tiểu huynh đệ có muốn ăn hay không?” Hồng Lão Ăn Mày liền nhìn sang phía Dương Quá nói.

“Có gì không dám chứ? Chẳng qua chỉ là mấy con rết thôi a. Dương Quá ta sống ở đời có cái gì chưa ăn qua chứ. Còn có thứ gì khó ăn hơn mật rắn sao?” Dương Quá liền không khỏi động đến lòng tự trọng của cung xử nữ nói.

“Cứt ngươi cũng ăn qua sao, ngạc nhiên thật đấy.” Diệp Thần giả bộ ngạc nhiên nói.

“Tiểu huynh đệ, ta làm ăn mày bao nhiêu năm chưa từng thấy người ăn mày xuất xắc như ngươi, còn nghèo như vậy. Cả cứt cũng ăn được, bội phục, bội phục.” Hồng Lão Tiền Bối liền true trọc nói.

“Ta không có ăn cứt bao giờ.” Dương Quá đính chính nói.

“Yên tâm, từ trước đến nay mỗi người đều có một bí mật mà mình muốn che giấu và một đoạn quá khứ không muốn nhắc đến, bọn ta sẽ không nói với ai đâu, chỉ có lưu hành nội bộ thôi.” Diệp Thần liền mở miệng nói. Ngươi nói với một minh ta thôi. Và ta sẽ nói cho cả thế giới a.

“Đúng vậy, ta đảm bảo. Ta cũng chỉ có lưu hành nội bộ Cái Bang a.” Hồng Lão Thất Công liền mở miệng nói.

Dương Quá liền đen mặt lại a, ai không biết Cái Bang sô lượng đông đảo a, còn là nơi mua bán thông tin nữa. Chẳng phải về sau liền để người ta gọi hắn Đại Hiệp Bốc Cứt Ăn Vã sao.

Còn phụ thân nói cho các a di chuyên buôn dưa lê của hắn biết thì khác gì nói cho toàn thể đồng bào hãy lắng nghe tôi đi cho nó nhanh.

Sau một hồi làm việc, Hồng Lão Già còn có biệt hiệu Cúc Thâm Nho đã hoàn thành xong món rết rán dầu đi a. Còn hỏi chảo lẫn dầu ăn đồ làm bếp ở đâu ra thì là bọn họ “Mượn” vô thời hạn của người dân ở dưới núi a.

Thần Điêu ăn vài con rết liên tục ăn thì bị đuổi ra ngoài a. Ai nói nó lớn như vậy còn tham ăn, để cho nó ăn, họ ăn cái gì a. Cạc tuyết mà ăn a.

“Món ăn này quả nhiên là ngon a.” Dương Quá liền không khỏi lên tiếng nói.

“Tất nhiên rồi a, nói đến thiên hạ đệ nhất ẩm thực ai dám nói hơn được ta a.” Hồng Lão liền không khỏi cười lớn thổi phồng a.

“Cũng tạm được, không bằng nương tử của ta nấu. Nhưng không sao, dù sao đôi khi làm vài bữa ăn thanh đạm cũng là mỹ vị nhân gian a.” Diệp Thần ăn vài con rết liền mở miệng nói.

“Nương tử của ngươi là ai hả? Dám nói tên ra sao? Lão già ta trên đời này có món ăn ngon gì không ăn qua, có món gì không biết làm cơ chứ.” Lão ăn mày liền lập tức bị động đến lòng tự tôn của người đầu bếp nói.

“Ngươi muốn biết lắm sao?” Diệp Thần liền mở miệng hỏi.

“Hỏi thừa, tất nhiên là muốn biết rồi.” Hồng Lão Ăn mày liền liên tục gật đầu nói.

“Ngươi càng muốn biết, lão tử càng không nói cho ngươi biết a.” Diệp Thần liền mở miệng nói.

“Ngươi...” Hồng Lão Thất Công liền tức giận chỉ tay.

“Hai người đừng có tiếp tục gây lộn a. Có việc gì thì từ từ nói a.” Dương Quá liền chen ngang nói.

“Ngươi đừng có cản ta, ngày hôm nay ta nhất định phải trả mối nhục như con trùng trục này. Ngươi có biết con trùng trục là con gì không hả?” Hồng lão tiền bối bám lấy tay Dương Quá mở miệng nói.

“Là con gà H 5 N 1 thôi cần gì để trong lòng a.” Dương Quá khuyên can.

“Nhưng nếu như ta không trả thù về sau ai còn nể mặt lão già ta. Với tinh thần đầu bếp ta không thể đầu hàng a. Nếu không về sau định ăn quẩy với uống trà đá à.” Hồng Thất Công lớn tiếng nói.

“Thơm thật.” Diệp Thần làm như không thấy gì lấy trong người ra một hũ rượu a. Bắt đầu uống một cái a.

Hồng Thất Công nhìn thấy cảnh này chính là ực một miếng a. Mùi hương rượu này không phải là nữ nhi hồng thượng hạng sao a. Tên này vậy mà có được a.

“Tiểu huynh đệ, có thể hay không cho ta nếm thử a.” Hồng Lão Thất Công từ cứng thành mềm nói. Dương Quá cũng trợn mắt a.

“Muốn uống sao? Vậy ngươi biết nó lai lịch ư?” Diệp Thần liền mở miệng nhìn Hồng Thất Công hỏi.

“Tất nhiên là biết, Quán Trọ Mỹ Nữ, ủ rượu mà ra a. Mỗi ngày chỉ bán mười vò, không bán hơn, cũng không bán kém. Ta cũng chỉ uống được qua một lần đi à.” Hồng Lão Thất Công liền không khỏi nuốt nước bọt nói. Nếu không phải là hắn từng dạy qua Mục Niệm Từ võ công, nàng liền không phá quy định cho hắn một vò a.

“Xem ra ngươi cũng rất biết hàng a. Nhưng vừa nãy ai vừa chửi ta a.” Diệp Thần liền làm ngơ nói.

“Tên nào mà chửi ngươi, ta liều mạng với hắn liền à.” Hồng Lão Thất Công lớn tiếng tức giận nói.

“Được rồi, thật không nói ngươi. Uống đi a. Dù sao chỗ ta cũng còn nhiều.” Diệp Thần gật gù nói. Hắn cũng được tính là ông chủ quán trọ, một vò rượu cũng không tính nhiều tiền a.

“Vậy thì thật cảm ơn a.” Hồng Lão Thất Công liền uống liền a. Sau đó liền chia cho Dương Quá một chút a. Ở chỗ trời lạnh như thế này uống chút rượu nóng chính là ấm người khoan khoái không gì bằng a.

“Ta nói Thất Công Tiền Bối tại sao ngươi lại tên là Hồng Thất Công mà không lấy cái tên Cúc Thâm Nho a.” Dương Quá liền không khỏi ngà ngà say nói. Hắn ở Cổ Mộ nhiều, chưa nhậu nhiều a, tất nhiên là đối với tửu đề kháng không có cao.

“Tại sao à, câu chuyện kể ra thì rất dài dòng a. Nhớ đến năm đó là một cái đoạn quá khứ đen tối a. Ta coi các ngươi là người quen nên mới kể cho các ngươi nghe đó.” Hồng Lão Già cũng không có giấu diếm nói. Dù sao ở đây mấy ngày không có người khiến hắn buồn tẻ a.

“Tốt, ngươi nói một chút nghe thử xem.” Diệp Thần cũng gật đầu nói.

“Ngươi nhìn ba ngón tay của ta đã mất, chỉ còn lại bẩy ngón nhưng đó không phải lý do chính người ta gọi ta Hồng Thất Công a. Nhớ năm đó một thời huy hoàng của ta a.

Lúc thời ta còn trả lúc đó, ta có tuyên ngôn sống như thế này, Thà làm ăn cướp hơn làm ăn mày a.” Hồng Lão Thất Công hồi tưởng lại tuổi thơ dữ dội của mình nói.

“Vậy ngươi trộm cắp bị bắt được sao? Rồi chặt tay.” Dương Quá liền mở miệng hỏi.

“Không có, ta võ công lúc đó không tính là thấp, làm sao dễ dàng bị người ta bắt như vậy chứ.” Hồng Lão Thất Công lắc đầu nói.

“Có cái rắm thì mau thả.” Diệp Thần liền dục nói.

“Ba ngón tay bị mất này là năm đó, ta giác ngộ làm người a. Làm lại nhân sinh, ta thề rằng thà ăn mày còn hơn ăn cướp a. Sáng ta lết, chiều ta lết đi xin ăn. Lết đến muốn rụng cả chân luôn. Lúc đó còn có mấy con chó nó chạy tới tưởng đồng bọn, nó mới xông lại tấn công ta. Chúng nó người đông thế mạnh, à không là chó đông thế mạnh, ta dung Đả Cẩu Bổng đánh bọn chúng. Sau trận chiến đó, ta bị thiệt hại ba ngón tay a. Vào lúc đó ta mới hối hận, thà cứ làm ăn cướp còn hơn làm ăn mày a. Nhưng giờ thì hối hận cũng muộn mất ba ngón tay ta làm sao đi ăn trộm đây.” Hồng Lão Thất Công đau lòng nói.

“Ngu thì chết tội tình gì mà kêu.” Diệp Thần khinh thường nói.

“Các ngươi còn trẻ đừng quyết định sai lầm như ta a. Nếu ngày xưa cứ làm ăn cướp thì bây giờ có lẽ ta có thể cưới được vợ rồi, chứ không phải cứ cô đơn đến già a. Cũng bởi vì chữ nghèo mà đến bây giờ ta vẫn chưa có ghệ. Nhớ lại ngày xưa mẹ ta nói đúng thật. Các ngươi biết mẹ ta nói gì hay không hả?” Hồng Lão Thất Công liền mở miệng nói.

“Mẹ của ngươi chứ có phải mẹ của ta đâu, nói cái gì ai mà biết. Là lời chăn chối trước khi chết à.” Diệp Thần liền mở miệng nói.

“Đúng vậy a, trước khi lâm chung mẹ ta nói xấu như mày ai thèm yêu. Lúc đó ta mới to mồm gào lên, lớn lên con mà yêu ai con làm con chó chứ không làm con người. Ai bảo bà trước khi chết còn để lại lời như vậy, thà để lại hũ vàng cho ta có phải tốt không.” Hồng Lão Thất Công đau lòng nói.

“Vậy bây giờ ngươi như thế nào?” Diệp Thần nhìn Hồng Lão Thất Công nói.

“Bây giờ ta đã già đến khụ như thế này, nhưng mà ước mơ làm con chó một lần trong đời. Mà khó vờ cờ lờ. Vậy nên ta quyết tâm sẽ vượt qua cảnh nghèo này. Ta muốn trở thành một giám đốc kiếm nhiều tiền mỗi ngày, gái phải bu lườm lượm, tria phải bu đầy đường cho dân chúng lé mắt chơi.” Hồng Lão Thất Công liền mở miệng đầy lý tưởng nói.

“Bây giờ ngươi không phải đã được toại nguyện rồi sao? Giám đốc hội ăn mày tên Cái bang còn gì?” Diệp Thần liền mở miệng nói.

“Nhưng tiền lần nào về cũng bị ăn chặn a., bọn hắn từ trên xuống dưới lết một ngày hai mươi bốn tiếng. Rồi bỏ hết mười sáu tiếng đi nhậu. Bảy tiếng đi ăn đi ngủ đi nghỉ, tiền khi về còn bị cắt xém hết. Làm ăn không chút nào trung thực.” Hồng Lão Thất Công liền mở miệng nói.

“Tại sao ngươi biết họ không trung thực hay vậy?” Dương Quá mở miệng nói.

“Ta cải trang hành tẩu tại các quán rượu, mỗi lần đến đó đều thấy bọn chúng.” Hồng Lão Thất Công liền mở miệng nói.

“Ngươi là đến đó nhậu thì đúng hơn đó.” Diệp Thần không khỏi khinh bỉ nói.

“Vậy ngươi sao không thử lết giống họ đi, nghe nói đi xin ăn cũng cực lắm, dù sao anh em cái bang lê lết kiếm tiền ăn tết cũng phải cho họ nghỉ ngơi chứ. Chúng không kiếm tiền thì mình kiếm a.” Dương Quá liền mở miệng nói.

“Ngươi nghĩ ta không lết sao, bọn chúng là đám ông thợ còn ta là ông chúa a. Bọn chúng lết chỉ lết như đám thợ, còn ta lết chúa có ai thấy. Ta lết nhiệt tình trên mấy cây cầu, tay phải cầm đả cẩu bổng tay trái cầm bịch đậu phộng. Đôi khi có mấy con Lu chạy tới lại bị tưởng là đồng nghiệp, ta phải dùng đả cẩu bổng đánh tụi nó.

Các ngươi nghĩ bộ ta không cố gắng, bọn chúng cực khổ hơn ta hả? Còn nữa, chưa kể bọn chúng có biết năm đó để leo lên chức giám đốc ăn mày này ta đã phải bỏ ra bao nhiêu tiền đút lót tên cũ không hả? Bao hắn đi chơi gái đến mình còn không có mà chơi nữa là. Sau này lên làm giám đốc ăn mày mới biết, thà làm con chó còn hơn làm ăn mày.” Hồng Thất Công liền lớn tiếng nói.

“Vậy cũng đành thôi. Ai bảo ngươi không có não. Bị nó dắt mũi mà không biết.” Diệp Thần nhún vai nói.

“Bọn chúng đúng là ngu ngốc, làm ăn mà không thật thà. Biết khi nào mới có ghệ. Mà không có ghệ biết khi nào mới có vợ. Mà không có vợ biết khi nào mới được làm con chó. Mà không được làm con chó biết khi nào mới có con, mà đàn ông mà không có con, biết khi nào mới có cháu, đàn ông mà không có cháu biết khi nào mới làm ông nội. Đàn ông mà không làm ông nội...” Hồng Lão Bang Chủ liền cay cú nói.

“Dừng cái này ta biết nè, không làm ông nội thì biết đến khi nào mới có bà nội chứ gì. Dài dòng quá đó.” Diệp Thần liền dừng lại nói.

“Làm ăn mày cũng khổ lắm đó a. Hồi đó, ta đâu được như bây giờ. Mà lúc được như bây giờ thì đồ lại không dùng được. Trên bảo dưới không nghe a.” Hồng Thất Công đau khổ nói.

“Nắm đó, trong bang có rất nhiều người thích ta, xong cũng có rất nhiều người ghét ta. Đặc biệt tên phó bang chủ nắm đó, cũng phản đối ta lên làm tân nhiệm. Bao gái lão không chịu đi, Nhất định đòi hun tét môi ta a. Nam tử hán đại trượng phu thế nào mà để cho tên khác nó hun. Ta mới quyết định trao đổi a. Trong bang có rất nhiều mỏ còn zin lắm, có ngon ta để cho hắn đè ra mà hôn a. Sau khi tân nhiệm liền bị anh em trong bang ghét dữ lắm.” Hồng Thất Công liền mở miệng nói.

“” Thủ đoạn kinh như vậy luôn đó hả? Ông chơi lầy vậy luôn a. Mẹ ông trước khi chết lầy vậy, ông cũng lầu vậy sao Cúc Thâm Nho. Rồi ta hiểu rồi, đây gọi là zen di truyền học a.” Diệp Thần không khỏi mở miệng nói.

Gió thổi dữ dội a có lẽ chuẩn bị bão tuyết đi à, lúc này bỗng nhiên từ bên ngoài xuất hiện ra bóng người đang đi đến a.