Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 325: Thần Điêu-tốt Hơn Ngươi Đừng Trở Về



Diệp Thần đi đến phía trước cái tiểu cô nhóc xoay vòng quanh nàng xem xét một hồi a. Trong đầu không khỏi liền có cảm giác như sắp điên lên đến nơi. Quả nhiên là gặp tận mắt vẫn là khó lòng kiềm chế được bản thân mình.

“Ta nói này nhóc con.” Diệp Thần liền giữ chặt lấy hai bả vai của Quách Tương nhìn thẳng nói.

“Ta không phải nhóc con. Ngươi đừng nắm chặt như vậy, ta sẽ đau.” Quách Tương lập tức cảm thấy không thoải mái mở miệng nói. Đôi mắt tinh khiết nhìn thẳng đến Diệp Thần nói.

“Được, ta không làm đau ngươi, hiện tại ngươi trả lời ta một câu hỏi được chứ? Nhất định muốn thành thật.” Diệp Thần liền nghiêm túc mở miệng nói.

“Không thành vấn đề.” Quách Tương gật đầu tỏ vẻ không có sao nói.

“Cha mẹ ngươi là ai? Tên là gì? Ngươi có phải đến từ Đào Hoa Đảo hay không?” Diệp Thần nhìn cái này tiểu cô nương bắt đầu hỏi nói.

“Cha của ta chính là đại danh đỉnh đỉnh Quách Tĩnh đại hiệp a, còn nương của ta nàng là bang chủ Cái Bang Hoàng Dung nữ hiệp. Mà sao ngươi biết ta từ Đào Hoa Đao đến Tương Dương thành vậy? Chẳng lẽ ngươi theo dõi ta? Này, ngươi sao vậy?” Quách Tương liền mở miệng nói. Diệp Thần lập tức như bị đứng hình lại a. Vậy mà thực sự xảy ra a.

“Ta không có sao, chẳng qua có chút mất tập chung mà thôi. Ngươi năm nay mấy tuổi?” Diệp Thần liền dò hỏi nói.

“Ta năm nay tám tuổi a.” Quách Tương thành thật trả lời nói.

“Tám tuổi vậy mà tám tuổi.” Diệp Thần ngửa mặt lên trời thở dài một cái lẩm bẩm. Ánh mắt không khỏi tràn đầy thất vọng a.

“Vị ca ca này ngươi sao vậy? Đầu óc có vấn đề sao?” Quách Tương nhìn cái này xuất khí ngời ngời người không khỏi mở miệng hỏi. Hắn vậy mà đầu óc có vấn đề, thật sự đáng tiếc a.

“Ngươi không sợ ta hại ngươi sao, còn như vậy tiến tới.” Diệp Thần nhìn cái này tiểu cô nương liền mở miệng hỏi.

“Ta không có cần phải sợ, mẹ ta nói người muốn hại ta thì sẽ sớm ra tay rồi. Ngươi rõ ràng không có muốn hại đến ta.” Quách Tương liền làm một cái bộ dạng mê trai nói.

“Ngươi rất thông minh, rất giống nàng.” Diệp Thần không khỏi cười lắc đầu nói. Dù sao nàng cũng là trẻ con, có tội gì chứ nào.

“Giống ai chứ?” Quách Tương không khỏi tò mò nói.

“Một người ta đã từng quen mà thôi.” Diệp Thần khoác vai không thoải mái nói.

Thấy vậy Quách Tương cũng chỉ có gật đầu mà không có nói cái gì a. Nàng là người thông mình, không có ngu ngốc mà không nhìn ra được hắn là đang không muốn nói chuyện a.

“Mấy bức thơ này, ta để nó tại kỹ viện? Ngươi đến kỹ viện chơi qua sao?” Diệp Thần nhìn mấy bức thơ của mình mở miệng hỏi. Xem ra cái cô nhóc này cũng là cái tiểu lưu manh người a.

“Vị ca ca này ngươi tuyệt đối đừng nói với mẫu thân cùng phụ thân của ta, rằng ta đến đó chơi a. Nếu không họ nhất định sẽ đánh ta mất.” Quách TƯơng liền gật gù tạo manh dáng vẻ cầu xin Diệp Thần a.

“Tiểu hồ ly.” Diệp Thần sờ nhẹ nàng tinh xảo cái mũi thẳng cười nói.

“Ca ca ngươi đã sáng tác ra máy bức thơ này sao?” Quách Tương hâm mộ lên tiếng nói.

“Làm sao ngươi biết?” Diệp Thần có chút ngạc nhiên nói.

“THì ngươi nói đặt tại Thanh Lâu a, ngoài ta ra rất ít người biết bức thơ này đâu.” Quách Tương liền cam hứng lên nói.

“Ta có nói qua sao? Ta nói nhóc con. Nương của ngươi, nàng đi đâu rồi a?” Diệp Thần nhìn đến Quách Tương lên tiếng nói.

“Nương của ta? Nàng đi ra ngoài từ sớm, sắp tới đại hội võ lâm, tuyển ra cái bang tân bang chủ mới. Nàng rất là bận bịu. Có khi là nghỉ ngơi tại bên đó luôn a. Cũng không có về nhà qua.” Quách Tương lên tiếng nói.

“Vậy ta đi trước khi nào rảnh lại đến tìm ngươi.” Diệp Thần quay người muốn đi lập tức bị một cái bàn tay nhỏ nhắn giữ lại a.

“Đại ca ca ta còn chưa có biết tên của ngươi?” Quách TƯơng liền lên tiếng nói.

“Tên của ta? Ta tên Diệp Thần.” Diệp Thần tự giới thiệu nói.

“Diệp ca ca ngươi nhất định phải đến thăm ta a. Nếu không ta sẽ đi tìm ngươi.” Quách Tương liền đỏ mắt lên nói.

Diệp Thần cũng chỉ cười một cái quay đầu đi ra ngoài a. Tiểu cô nương ở cổ đại quả nhiên là trưởng thành sớm, thảo nào mười tuổi đã có xuất giá làm vợ người ta rồi a.

Rời khỏi Quách phủ, Diệp Thần lập tức nhanh chóng tìm đến đại hội võ lâm bên trong phòng nghỉ của Hoàng Dung đợi sẵn bên trong chờ đợi a. Hiện tại nàng còn đang bận việc, còn ở chỗ đông người, có một số chuyện không thích hợp người ngoài.

Kẽo, kẹt... Cánh cửa vang lên có một cái nữ tử đi vào, sau đó liền đóng lại cửa. Cả người đều đầy mệt mỏi a.

“Vẫn là như xưa a, nhưng sao lòng người bây giờ khác rồi.” Diệp Thần nhìn dung mạo thách thức thời gian của nàng không khỏi lên tiếng nói.

“Thật là một ngày mệt mỏi a.” Hoàng Dung ngồi xuống ghế, bắt đầu rót một chén trà sau đó đưa lên miệng nhẹ nhàng uống một ngụm a. Trong lòng đều có chút không thoải mái a. Cái tên khốn nạn này, vậy mà đến bây giờ đều chưa tới qua tìm đến nàng a. Đang lúc nàng đang mệt mỏi, mắt đều muốn nhắm lại ngủ một giấc, có một cái bàn tay, nhẹ nhàng đưa từ phía sau lưng của nàng lắm nay bắt đầu nhẹ nhàng nặn bóp a.

“Thoải mái sao?” Diệp Thần nhìn Hoàng Dung lên tiếng nói.

“Oái...” Hoàng Dung lập tức giật mình nhảy sang một bên a. Sau khi nhìn thấy Diệp Thần, lập tức buông lỏng cơ thể a. Ánh mắt không khỏi đỏ lên, không có nói một lời nào nhìn đến hắn a.

“Ta đã trở về. Ngươi có gì muốn giải thích sao?” Diệp Thần liền nhìn đến Hoàng Dung nói.

“Giải thích cái gì a?” Hoàng Dung không khỏi đau đầu hỏi.

“Ngươi có biết ta trở về đến tận đây, chỉ muốn ngươi một lời giải thích không hả? Nói đi tại sao lại có thể phản bội lại ta?” Diệp Thần nhìn Hoàng Dung liền trách móc nói. Hắn không nghĩ đến nàng có thể đối xử với hắn như thế này.

“Ngươi đến tận đây, chỉ muốn một lời xin lỗi sao hả? Ngươi trở lại gặp ta sau bao nhiêu năm để ta phải chờ đợi chỉ là muốn một lời giải thích hả? Ngươi cho rằng ngươi là ai mà để ta đợi mười năm, để ta không đươc phép phản bội lại ngươi hả? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Nếu cần lời giải thích đến vậy thì ngươi đi đi, ở chỗ của ta không có.” Hoàng Dung nước mắt đều rơi xuống nhìn Diệp Thần oán trách nói. Nàng cũng không biết hắn cần cái gì lời giải thích, nhưng cứ nghĩ đến lúc hắn trở về, mười năm qua không lúc nào nàng không tưởng tượng nhưng sự thật lúc hắn trở lại lại như thế này đâu.

“Ta không có ý như vậy. Ta... Nhưng ngươi chẳng lẽ không muốn giải thích những gì mình đã làm sao?” Diệp Thần cắn răng nhìn Hoàng Dung thương xót nói.

“Ta có gì phải giải thích chứ? Mọi thứ ta làm đều là theo ý của ta. Không liên quan đến ngươi, ngươi nghĩ ngươi là gì của ta mà ta lại phải giải thích cho ngươi.” Hoàng Dung lau đi mình nước mắt ngoan cố nói.

“Ngươi nói phải lắm, ngươi nói đúng lắm. Chúng ta chẳng là gì của nhau cả, tại sao ta lại ngu đến nỗi trở lại đây chứ.” Diệp Thần liền ức chế nói. Người khác nói hắn không tin, hắn muốn nghe đích thân nàng nói, nàng giải thích a. Hắn luôn cho rằng có uẩn khúc, nhưng hắn lại chẳng nhận được câu trả lời giải thích nào cả. Hắn đúng là ngu ngốc khi đến đây mà.

“Ngươi đúng là đồ ngốc, đãng lẽ ngay từ đầu ngươi không nên về đây. Như thế tốt hơn cho cả hai ta.” Hoàng Dung tức giận nhìn Diệp Thần nói, chẳng lẽ để nhìn thấy nàng sẽ khiến hắn khó chịu vậy sao? Vậy thì tốt hơn đừng về a. Như vậy tim nàng cũng sẽ không có đau.

“Vậy ta chúc ngươi Quách phu nhân hạnh phúc. Ta cũng sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa, ngươi cứ yên tâm đi. Từ nay ngươi cứ làm Quách phu nhân, quách nữ hiệp của ngươi. CÒn ta thì làm tiểu luuw manh của ta.” Diệp Thần liền mở miệng tuyệt tình nói. Hiện tại, hắn muốn đi giết Quách TĨnh a. Sau đó để cho ngươi thành Quách quả phụ.

“Ngươi vừa gọi ta là gì? Gọi lại lần nữa cho ta.” Hoàng Dung tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thần mở miệng nói.

“Sao chẳng lẽ, ngươi nghe không có rõ sao hả? Hay là muốn để cho ta cố gắng ghi nhớ lại thân phận của ngươi.” Diệp Thần nhìn Hoàng Dung ánh mắt lạnh băng đầy thất vọng nói.

“Ta...” Hoàng Dung không khỏi im lặng a. Nàng không hề có ý như vậy, cơ thể nàng không khỏi run lên một cái a. Ánh mắt của hắn, tuyệt tình, trong đó đã thiếu hẳn đi sự ấm áp mọi khi a. Trong ánh mắt đó dường như đang loại bỏ nàng ra khỏi cuộc sống vậy.