Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 347: Nghịch lý thời gian (347)



Rời khỏi phòng của Tuyết Cơ, DIệp Thần lập tức mang theo Diệp Ly Ly chạy đến phía sau núi trộm lấy một cái bộ đồ nam tử mặc vào a.

“Thật tốt, mặc đồ nam nhân thực sự là dễ chịu hơn rất nhiều a.” Diệp Thần sờ sờ mình bộ quần áo không khỏi liền cảm thấy thành tựu đâu. Mặc cả ngày nữ nhân quần áo, hắn còn nghi mình là tên biến thái nữa đâu.

“Tiểu Ly Ly làm sao vậy? Mau tỉnh lại đi a.” Diệp Thần cười nhìn cái này tiện nghi nữ nhi, đưa tay lên phất phất trước mắt nàng đâu.

“Phụ thân, ngươi thật là soái a. Ta vốn nghĩ phụ thân ngươi nhìn xinh đẹp ai nghĩ rằng, cũng có thể soái như vậy đâu.” DIệp Ly Ly ánh mắt tràn đầy trái tim, hiện rõ vẻ mê trai nói.

“Tiểu yêu nữ, không nên nói nam nhân xinh đẹp. Như vậy sẽ khiến người ta khó chịu.” Diệp Thần không khỏi không cười nổi nói. Nam nhân xinh đẹp, cái này có thể tùy tiện gọi sao.

“Ân, nữ nhi biết.” Diệp Ly Ly liền mở miệng gật đầu ghi nhớ nói.

“Mau đi thôi, nơi này không tiện ở lâu.” Diệp Thần lắc đầu, đặt Tiểu Ly Ly lên mình bả vai liền muốn rời đi khỏi đây. Hiện tại hắn thực không biết, hắn là nuôi tiểu Ly Ly làm tiểu tình nhân hay là con gái nhỏ nữa đâu.

“Ba ba sao vậy? Tại sao còn không đi a.” Diệp Ly Ly nhìn Diệp Thần không có vội rời đi liền thắc mắc lên tiếng hỏi.

“Người này nhìn thật quen mắt a. Hình như ta đã gặp ở đâu rồi thì phải?” Diệp Thần nhìn đến gần đó một cái nam tử trung niên không khỏi nhíu mày một cái a.

“Nhi tử không lên làm như vậy, chúng ta là nô bộc, phải có nô bộc ý thức. Ngươi làm như vậy, không khác nào là muốn tìm đường chết.” Cái này nam nhân trung niên đang lôi kéo một cái trẻ tuổi thiếu niên a. Nhìn qua cũng có thể thấy được họ là cha con đâu.

“Phụ thân, ngươi mau buông ta ra. Tuyết Linh nàng được lựa chọn làm thánh nữ. Ta tuyệt đối không thể để cơ hội này cứ thế bay đi.” Cái này nam tử như điên vì tình kiên quyết N8LHi không nghe lời nói.

“Mộ Dung Hạ, ta nói cho ngươi biết. Tuyết Sơn phái có công thu dưỡng lão tử. Nếu như ngươi dám làm chuyện có lỗi với môn phái, ta lập tức từ ngươi.” Cái này người nam nhân trung niên lập tức tức giận mở miệng nói. Nam nhân tại Tuyết sơn phái đều là cô nhi (Phát hiện vật phẩm LỤM) được thu nhận, từ nhỏ lớn lên tại đây. Chuyên chăm lo cho các đệ tử trong môn phái a.

“Phụ thân, thứ cho nhi tử bất hiếu.” Mộ Dung Hạ lập tức quỳ xuống dập đầu sau đó liền chạy ra bên ngoài a.

“Nghịch tử, còn không mau đứng lại. Đừng có tiếp tục gây họa. Tuyết Linh là muội muội của chưởng mộn, ngươi tên gì, ngay cả khuôn mặt đều không có biết. Ngươi cần gì muốn khổ vậy chứ?” Mộ Dung lão gia tử lập tức mở miệng ngăn cản nói. Nhưng Mộ Dung Hạ dường như không có nghe thấy cứ thế cầm theo một cái bình đi ra ngoài a.

“Thì ra là Mộ Dung lão già. Thảo nào nhìn quen như vậy đâu.” Diệp Thần không khỏi đứng nghe lén gật gù nói. Hắn cũng không có hiện thân ý nghĩ.Tại hiện giờ hắn khá là đau đầu.

Giả xử như là Tuyết Linh không là Thánh Nữ vậy tương lai lão bà hắn Mộ Dung Tiên và Mộ Dung Thiên sẽ ra sao đây. Còn chưa kể nói, hai nàng ở tương lai đều là Thuần Âm Chi Thể chất. Mà tính đến cũng phải ít bốn năm nữa mới là lúc Thuần Âm Chi Thể có cơ hội xuất sinh a. Vậy nên Tuyết Linh không nghi ngờ gì là Thánh Nữ cả. Nhưng để nữ nhân mình cùng kẻ khác sinh con, hắn làm sao có thể làm đâu.

“Hệ thống, có cách gì gỡ rối sao?” Diệp Thần liền mở miệng hỏi. Hệ thống luôn luôn có cách thức giúp hắn đi. Dù sao ngón tay vàng vẫn là toàn năng. Hiện tại hắn rất khó đưa ra quyết đinh, bởi con đường mà hắn bước đi, có thể là sợi dây quyết định phân li a.

Keng… Không ai biết được tương lai nắm giữ điều gì, quá khứ quyết định điều chi. Đó là lý do tại sao tiềm năng của nó là vô hạn. Bổn hệ thống không thể đưa ra một tương lai chính xác được.

“Cuối cùng thì vẫn là không có cách nào cả.” Diệp Thần không khỏi thở dài nghĩ. Nghịch lý thời gian cái nào đúng là chúa hack não đồng đội mà. Tế bào não của hắn sắp sửa không đủ dùng mất rồi.

Keng… hệ thống là toàn năng, cách đương nhiên sẽ có cách. Nhưng điều quan trọng là ký chủ phải ngoan, mà ngoan thì đừng có đòi hỏi.

“Móa, thực sự có cách sao? Nói ra nghe thử coi.” Diệp Thần lập tức hào hứng nói. Hắn không có tính toán với hệ thống đi. Dù sao nó cũng không có là bao nhiêu trí năng cả.

Keng… cần Linh Tệ để phân tích kế hoạch, giá cả tùy theo ký chủ muốn đưa ra phần trăm xác xuất thành công.

“Một trăm phẩn trăm. Bao nhiêu Linh Tệ ngươi cứ việc lấy.” Diệp Thần hào phóng nói. Mặc dù hệ thống có bị lỗi số Linh Tệ hắn đang có không thể xem được nhưng tại trước khi xuyên Linh Tệ không thiếu, mà lúc tại Thần Điêu thế giới hắn giết người cũng không có ít đi. Hình như còn có mấy lần quay số nữa thì phải, đều đem ra đổi, còn sợ không đủ sao. Với lại cái này việc hắn tuyệt đối không cho phép xảy ra sai lầm.

Keng… Linh Tệ tiêu phí, cộng thêm ưu đãi cho ký chủ… tự động làm trọn linh tệ… một nửa linh tệ đã được tiêu phí… có hỏi hay không lấy hóa đơn?

“Một… nửa? Móa, ngươi đi ăn cướp sao? Có một cái câu hỏi liền tiêu ta một nửa linh tệ so với hắc điếm còn hắc. Ngươi chắc chắn là cái hắc hệ thống.” Diệp Thần liền muốn chửi cha mẹ hệ thống lên a. Đây là Linh Tệ a, tuy nói Linh Tệ trước đó đối với hắn là rất đáng tiền, nhưng với hiện tại quả thực là không đáng giá. Nhưng đùng phát mất nhiều như vậy, bụng hắn có chút đau.

Keng… ký chủ não bò… ngươi nghĩ phân tích nghịch lý thời gian dễ lắm chắc. Còn muốn trăm phần trăm thành công… có chơi có chịu, tiền trao cháo múc, tiền nào của lấy…

“Được, không cùng ngươi tính toán, mau chóng đem phương pháp xuất ra cho ta.” Diệp Thần liền mở miệng gật đầu đầu hàng nói.

Keng… sau khi phân tích… rút ra kết quả... tương lai lão bà ký chủ Mộ Dung Tiên cùng với Mộ Dung Thiên không phải là con của Mộ Dung Hạ…

“Cái quái gì kết quả vậy chứ? Nói tiếng người, chi tiết một chút.” Diệp Thần liền muốn đập cái này hệ thống nói. Chẳng lẽ là Mộ Dung Hạ bị lừa sao?

Keng… bổn hệ thống là hệ thống không phải con người, tiếng người sẽ không.

“Được rồi, hệ thống đại ca. Ngươi nói chi tiết một chút a.” Diệp Thần liền mở miệng nói. Ngươi nói ta ngoan, được lão tử nhịn ngoan một lần cho ngươi xem.

Keng… Băng Linh Cầu chỉ có thể sinh sản ra một cái nữ nhân thân thể. Việc này giống như nhân bản vô tính vậy. Sau khi phân tích kết quả, chỉ cần ký chủ đem máu của Tuyết Linh cùng Tuyết Cơ để vào Băng Linh Cầu là được. Sau khi đưa ra chính xác kết quả, việc ký chủ bị đưa về quá khứ là xác định từ trước. Mộ Dung Tiên và Mộ Dung Thiên là vì tại ký chủ mà từ một người biến thành hai người. Nên trí thông minh của họ mới không đủ dùng.

“Móa… đơn giản vậy liền đời ta nửa tài sản.” Diệp Thần không khỏi ngạc nhiên đi a. Tuy hệ thống giải thích nghịch lý hắn không hiểu lắm. Chỉ có thể thâu tóm lại là mang máu hai nữ nhân đi nhân bản vô tính mà thôi. Mà việc hai lão bà của hắn sinh ra ở tương lai là do hắn trở về quá khứ gây náo loạn. Như vậy cũng không có sao, đỡ hơn là để cho Linh nhi cùng với tên Mộ Dung Hạ kia chứ. Với lại hiện tại hắn cũng đã biết rõ ràng Tiên Nhi ngốc là do di truyền của ai, còn Thiên Thiên nữ hiệp tinh thần cộng với muội khống là từ ai truyền lại.

Keng… ký chủ không cần nghi vấn về hệ thống giá cả. Dân chơi nạp tiền và dân chơi cày vốn không cùng đẳng cấp.

“Bình đẳng ở đâu đây…” Diệp Thần không khỏi than trời.

Keng… bình đẳng là một khái niệm giả dối. thứ sai lầm không phải hệ thống mà là thế giới này.

“Ba ba vậy hiện tại phải đi lấy Tuyết Cơ ma ma tinh huyết sao?” Cửu Vĩ Hồ Diệp Ly Ly lắng nghe nói.

“Đúng vậy a. Mau trở lại đi.” Diệp Thần gật đầu lập tức bay lên trên trời. Trước khi Mộ Dung Hạ đổi bình máu hắn phải đổi trước.

“Không cần thiết lằng nhằng như vậy đâu ba ba. Ngươi xem dùng cái này được không?” Diệp LY Ly từ trong miệng nhả ra một giọt tinh huyết đưa tới a.

“Đây là?” Diệp Thần nghi ngờ nhìn Ly LY.

“Là xử nữ chi huyết a. Hồ tộc có thể kết tinh lại xử nữ lần đầu tiên huyết đem về để cho mình tu luyện đi. Hôm qua lúc phụ thân cùng với ma ma kích liệt. Ly Ly liền đem cái này giọt máu từ trên kết tinh ra.” Diệp Ly LY thành thật nói.

“Thật quá tốt rồi. Đuổi theo Mộ Dung Hạ cho hắn thay bình máu khác là được rồi.” Diệp Thần lập tức xoa đầu khen ngợi tiểu hồ ly liền rất nhanh đuổi theo Mộ Dung Hạ a.

“Quả thật là thông minh đi. Có thể lợi dụng dược thiện điều chỉnh đi vào dược phòng, không có một tia tu vi lại có thể lọt qua tầng tầng lớp lớp các đệ tử. Thảo nào tương lai có thể lãnh đạo một tập đoàn. ” Diệp Thần có một tia tán thưởng nghĩ. Mộ Dung Hạ tuy nói không phải là cha ruột của Mộ Dung Tiên và Thiên Thiên, mà còn lại là hắn tình địch. Nhưng không sao, tên này có thể để hắn nữ nhân sinh hoạt trong xung túc là được rồi.

“Thời Không Thiên Đạo.” Diệp Thần mở miệng nói một tiếng. Một cái đồng hồ liền lập tức hiện ra đằng sau lưng của hắn a. Không gian trên thế giới cũng lập tức ngừng lại, bên ngoài tuyết không có rơi xuống cứ như vậy bay trên không, không có một ai có thể hoạt động. Diệp Thần đi tói phía trước Mộ Dung Hạ vừa mới thay thế bình máu đổi thành một cái khác lọ. Sau đó liền quay người rời đi a.

Giám sát xong xuôi mọi việc. Mộ Dung Hạ rời khỏi. Diệp Thần không khỏi gật gù a. Mọi thứ đều ổn thỏa cả. Mộ Dung Tiên Cùng Thiên Thiên tương lai giao cho Mộ Dung gia chăm sóc a. Nếu để họ biết, cả ba cái nữ nhi họ nuôi đều không phải là Mộ Dung giọt máu không biết sẽ đắc sắc thế nào đâu. Nhưng tất nhiên điều này để tương lai lại nói đi. Hiện tại hắn còn một vấn đề hại não hơn ở đây nữa.

Theo như lời lão gia tử nói. Mộ Dung Ngọc là Diệp Thần cùng Tuyết Linh nhi nữ, nếu hắn đã ở đây… vậy thì chẳng phải nói là Ngọc Nhi là… hắn nữ nhi sao. Vậy ở tương lai hắn cùng với con gái ruột của mình…. @@ đừng đùa chứ. Không vui chút nào cả.

“Ba ba ngươi làm gì mà thất thần vậy chứ?” Tuyết Linh lên tiếng hỏi.

“Không có gì cả. Chắc ta lo xa quá thôi.” Diệp Thần liền thoải mái nói. Ngọc Nhi sinh so với với cả Tiên Nhi cùng Thiên Thiên chậm mất ba hay bốn năm gì đó. Lúc đó chẳng lẽ hắn vẫn còn ở đây. Nhưng theo lão gia tử nói, thì không lý nào lại vậy cả. Bởi Diệp Thần biến mất sớm hơn dự tính rất nhiều đi. Ngoài ra Linh Nhi không có khả năng mang thai mà sống sót theo lời lão gia tử nói, bị Tuyết Sơn phái tìm đến. Chuyện này quả thực rất nhức não.

Diệp Thần quay trở về lúc liền lập tức suýt ngã khi bắt gặp cái này Linh Nhi tại trên mái nhà khóc lóc không rõ nguyên do a. Chẳng lẽ ai bắt nạt nàng đâu. Nhưng nàng là muội muội chưởng môn, ai dám âm nàng chứ.

“Linh Nhi, ngươi sao vậy? Tại sao lại khóc?” Diệp Thần nhảy lên mái nhà đưa tay đặt lên vai của nàng quan tâm hỏi.

“Tiểu Diệp, ngươi… về rồi… hu hu… mau cứu Linh Nhi… Linh Nhi sắp bị nắng chết rồi.” Tuyết Linh lập tức nhìn thấy Diệp Thần khóc lóc nói.

“Bị nắng chết? Vậy chúng ta đi xuống đi. Linh Nhi mau xuống đây.” Diệp Thần liền nhảy xuống đất đợi Tuyết Linh nói.

“Tiểu Diệp… ta …ta … không xuống được…” Tuyết Linh xấu hổ nhìn Diệp Thần cúi đầu nói.

“Hả? Ngươi đừng đùa có được không? Ngươi tu vi cũng tính là cái Hóa Kính cường giả. Lại nói không nhảy từ mái nhà xuống được ai tin a.” Diệp Thần không khỏi suýt ngã trên mặt đất nói.

“Tiểu Diệp… Linh Nhi thực không đi xuống được…” Tuyết Linh đỏ mặt ngập ngùng nói. Đó là lý do tại sao Tầm Thư phó chưởng môn nói nàng ngay cả cái nhập môn đệ tử đều đánh không có lại a.

“Vẫn là để ta giúp ngươi đi.” Diệp Thần liền không khỏi lắc đầu nhảy lên bế lên nàng nói.

“Tiểu Diệp thật tốt… cảm ơn ngươi…” Tuyết Linh nằm trong lòng Diệp Thần xấu hổ nói.

“Giữa chúng ta còn phải nói cảm ơn sao?” Diệp Thần nhanh chóng đưa nàng từ trên mái nhà xuống chuyển đến trong nhà a.

“Không, Linh Nhi cảm ơn cái khác… cảm ơn đã không bỏ rơi Linh Nhi mà đi mất… Khi không có Tiểu Diệp bên cạnh ta cảm thấy rất sợ hãi…” Tuyết Linh nước mắt đều tràn ra ngồi trên đầu Diệp Thần nói.

“Ta sẽ không cứ thế im lặng biến mất… Linh Nhi tại sao ngươi lại chèo lên mái nhà vậy? Với lại ngươi đừng có ngồi trên đùi ta rung như vậy, ta cũng là nam nhân, sẽ không chịu nổi.” Diệp Thần tò mò hỏi.

“Linh Nhi làm Tiểu Diệp khó chịu sao?” Tuyết Linh ánh mắt buồn bã nói.

“Không làm sao có thể chứ.” Diệp Thần phủ nhận nói nhưng trong lòng thì lại là, đúng rồi đó, rất khó chịu. Ngươi biết vậy mà còn không xuống a.

“Vậy Linh Nhi có thể tiếp tục ngồi.” Tuyết Linh vô tư nói.

“Tất nhiên.” Diệp Thần liền cười nói mà khóc trong lòng a. Tội nghiệp hắn tiểu huynh đệ. Nàng có tình yêu của nàng, hắn cũng có tình yêu của hắn. Hai người lại hướng về nhau. Nhưng ở vị trí của hắn, người mà hắn thích lại là bông hoa không thể hái, thật sự khổ sở mà, có ai hiểu cho hắn không. Biết làm sao được đây, nếu đau thương có thể nói thành lời thì con người ta đâu phải cần tỏ ra mạnh mẽ.

“Tiểu Diệp, hình như có cái gì đó cứng cứng chọc ta thì phải.” Tuyết Linh ngây ngốc nói.

“Không có gì chỉ là con… vật ta nuôi trong lồng mà thôi.” Diệp Thần liền mở miệng nói.

“Ồ là nó a. Rất dễ thương.” Linh Nhi liền khen nói.

Diệp Thần ánh mắt đều giật giật đâu.

“Đừng có đánh trống lảng, Linh Nhi ngươi tự nhiên nhảy lên mái nhà làm cái gì hả? Còn không biết cách xuống nữa. Có biết như vậy là rất nguy hiểm không hả? Nếu như ta không về sớm, lại không ai qua đó, ngươi định ở trên bao lâu chứ hả đồ ngốc?” Diệp Thần gõ nhẹ nàng cái đầu tức giận nói.

“Tiểu Diệp… ngươi quả nhiên quan tâm Linh Nhi a. Với lại, Linh Nhi có muốn thế đâu, đều tại Diệp Thần biến mất, ta lo quá mới nhảy lên cao tìm kiếm chứ bộ.” Tuyết Linh vui mừng che chán mình nói.

“Chẳng phải ngươi nói không muốn nghe thấy âm thanh của ta cũng không muốn gặp lại ta nữa sao? Còn nói ta không hiểu ngươi nữa.” Diệp Thần mở miệng trêu trọc nàng.

“Ta cũng không biêt nữa. Linh Nhi muốn nghe thấy âm thanh của ngươi, nhưng cùng một lúc, Linh Nhi lại không muốn, Linh Nhi cũng muốn gặp lại ngươi nhưng cũng cùng một lúc, Linh Nhi lại không muốn. Tiểu Diệp ngươi gọi cảm xúc này là gì? Có phải Linh Nhi bị bệnh không?” Tuyết Linh liền cúi đầu mở miệng thành thật nói.

“Hầy za, tại sao một cài ngốc nghếch như ngươi lại nói ra được những lời này cơ chứ… thật là… đáng ghét mà…”Diệp Thần nhìn Tuyết Linh không khỏi xoa đầu của nàng nói.

“Linh Nhi đáng ghét lắm sao hả? Vậy Tiểu Diệp có phải là không cần Linh Nhi nữa?” Tuyết Linh mở miệng run run hỏi.

“Làm gì có chuyện không cần chứ. Ta đem ngươi ngủ thì phải chịu trách nghiệm không phải sao? Ngày mai ta lập tức đi lên xin tỷ tỷ ngươi đem ngươi cưới.” Diệp Thần mở miệng dỗ dàng nàng nói.

“Nhưng mà Tiểu Linh đã nói với ta rồi. Nàng nói chỉ ngủ sẽ không sao? Tiểu Diệp vẫn sẽ cưới Linh Nhi trong khi Linh Nhi sẽ không thể làm ấm giường sao?” Tuyết Linh liền mở miệng nói.

“Tiểu Linh? Ngươi nói Tiểu Linh nào vậy? Nàng lại đem cái gì dạy cho ngươi. Ngươi nói xem nàng ở đâu, ta đảm bảo không đánh chết nàng.” Diệp Thần cam đoan nói. Dám dạy hư hắn vợ chưa cưới chán sống hả.

Cùng lúc này tại Tuyết Cơ bên trong nơi, nàng liền thức dậy hét lớn lên a. Sau đó liền vô duyên vô cớ khóc lớn lên một trận. Sau đó nhìn lại trên mình vết tích, thề nhất định phải chém chết tên nam nhân nào tối qua dám đem nàng ngủ đi.

“Chưởng môn có việc gì sao?” Hai cái canh cửa bên ngoài lên tiếng hỏi.

“Không có việc gì. Đừng vào trong.” Tuyết Cơ lạnh như băng nói. Nàng bị nam nhân cho ngủ mất đi xử nữ thân tuyệt đối không thể lộ ra, nếu không sẽ bị trục xuất môn phái a.

“Rõ.” Hai cái canh cửa đệ tử lập tức không vào mà lui ra tiếp tục mình nhiệm vụ a.

“Linh Nhi lần này muội nhất định muốn cho ta một lời giải thích đàng hoàng nếu không ta… hừ hừ…” Tuyết Cơ lấy chăn che đi mình thân thể còn lại dấu vết hôn và sau khi yêu. Ánh mắt đầy tuyệt vọng khẽ nói. Hiện tại thân thể của nàng không thể nào di chuyển được, nếu không nàng thực sự muốn đi đâu.

Mà Linh Nhi cùng Diệp Thần lúc này đang đối đầu với một vấn đề quan trọng khác nữa đâu. Tiểu Linh nàng cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng ngay lập tức liền ra tay muốn lấy mạng của hắn a.