Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 403: Thiên Long-Cái Quan Trọng Là Thần Thái



“Tô Tinh Hà ngươi kể rõ một chút bộ chết sao hả?” Diệp Tiểu Y đầy trách móc nói, bộ ngươi không biết, có hàng nóng mà không chia sẻ là một cái tội so với ăn cắp bí mật quốc gia con lớn hả.

“Có gì đáng nói chứ? Đệ tử hi sinh thân mình vì sư phụ mà thôi. Còn nữa, chuyện hôm nay về sau cũng đừng nhắc nữa.” Tô Tinh Hà mặt có chút u sầu nói.

“Đồ dê già, kẹt sỉ.” Diệp Tiểu Y lè lưỡi trêu trọc.

“Ta đưa ngươi đi tắm rửa, chuẩn bị ngươi chỗ ngủ ăn uống, còn phải quay về phòng tự kiểm điểm. Đi theo ta đi.” Tô Tinh Hà có chút lạnh trong giọng nói.

“Đi theo ngươi ăn uống đều được, theo ngươi tắm rửa? Ngươi nghĩ tốt thật đó?” Diệp Tiểu Y khinh bỉ nói.

“Ngươi tắm của ngươi. Ta sẽ không nhìn trộm, quả thực trước đây ta có ý với ngươi, thực đã rung động nhưng giờ thì không.” Tô Tinh Hà có chút tự trách, lại có chút tiếc nuối.

“Quả nhiên dê già, thế nào ngủ với sư phụ ngươi xong, không bẻ cong được hắn, còn tự bẻ cong mình? Ôi ôi, ngôi sao đam mỹ nổi tiếng kìa.” Diệp Tiểu Y ánh mắt đều châm chọc nói.

“Không phải vậy, ta vẫn thích ngươi, nhưng ta cảm thấy không xứng. Ta.... đã bị vấy bẩn mất rồi. Tiểu Y cô nương ngươi không cần lo lắng, ta… không xứng với ngươi. Kiếp này chúng ta hữu duyên vô phận.” Tô Tinh Hà nước mắt đều không kìm được khóc lớn.

“Đừng khóc, ngươi nói sai rồi, thế nào lại hữu duyên vô phận chứ?” Diệp Tiểu Y không đành lòng nói.

“Tiểu Y cô nương, cô… thật sự tốt, ta…” Tô Tinh Hà cảm động nói.

“Chúng ta là vô duyên vô cả phận luôn. Lấy đâu ra hữu duyên, ta thấy ngươi đừng để bệnh ảo tưởng nặng quá. Hầy thật đáng thương.” Diệp Tiểu Y mở miệng phũ phàng nói.

“Tiểu Y cô nương, ngươi thật biết cách đem người ta đẩy lên và đạp xuống.” Tô Tinh Hà có chút im lặng sau lập tức đen mặt lại nói.

“Có sao? Sao ta lại không biết nhỉ? Ngươi có nghe cái gì vỡ không?” Diệp Tiểu Y giả bộ ngây thơ nói.

“Không có gì.” Tô Tinh Hà đều mở miệng nói. Là trái tim ta nát đó, ngươi đem nó đập ra rồi hỏi cái gì nó nát hả?

“Không có gì thì tốt, đi tắm thôi.” Diệp Tiểu Y lập tức vọt lên trước.

Tô Tinh Hà đưa nàng đến một cái suối nước nóng phòng, lập tức mang cho nàng một bộ nam nhân quần áo liền đi ra ngoài. Tuy môn phái không phải không thu nữ, nhưng tất cả đệ tử sớm đã tản ra, chỉ khi có việc mới tụ lại, nếu không trên núi chỉ có Tô Tinh Hà cùng với Vô Nhai Tử, muốn đồ nữ nhân, đào đâu ra.

“Thật ấm áp.” Diệp Tiểu Y lột ra mình y phục thoải mái ngồi trong cái này bồn tắm nhắm mắt lại bắt đầu tận hưởng.

“Cái này môn phái không nghĩ tới thật giàu có nha, cả suối nước nóng đều có. Lão già cổ hủ đó đều muốn đem cho ta? Không phải có âm mưu gì chứ?” Diệp Tiểu Y tự nghĩ nghĩ một lát.

“Đa Trọng Ảnh Phân Thân chi thuật.” Diệp Tiểu Y lập tức phân ra một cái ảnh phân thân khác. Không hiểu sao, nàng cảm thấy cái này thần kỳ kỹ năng mình đã dùng rất quen thuộc, không có chút nào ngạc nhiên khi biết tới vậy. Rất thông thạo xử dụng.

“Ngươi nên cẩn thận với hai cái tên lão già đó, tốt nhất là lên giải quyết bàn cờ sớm rời khỏi đây. Bọn họ đem cho ngươi cái này môn phái chính là muốn bao nuôi ngươi. Theo ta khoảng chín mươi phần trăm là bọn phịch thủ.” Ảnh phân thân vừa kỳ lưng cho Diệp Tiểu Y vừa lên tiếng khuyên can.

“Linh Lung trận cờ? Cái này thế cờ, ta giải không được. Điển tịch đánh cờ trong đầu rất nhiều, nhưng chưa từng học qua chơi. Muốn đọc lại toàn bộ điển tịch cờ vây trong đầu cần ít cũng cả năm.” Diệp Tiểu Y lắc đầu nói. Trong đầu có rất nhiều đánh cờ bí tịch, nhưng thuộc lòng không có nghĩa là có thể áp dụng. Muốn nối liền lại với nhau cần luyện tập từng quyển một.

“Ngươi không phải có ảnh phân thân sao? Phân ra càng nhiều, thì ngươi càng nhanh học thuộc, chính mình thoải mái ngồi chơi là ổn rồi.” Ảnh phân thân mở miệng cười nói.

“A… sao ta lại nghĩ không ra nhỉ. Ngươi thật thông minh.” Diệp Tiểu Y liền lập tức vui vẻ nhìn ảnh phân thân nói.

“Ngươi còn không phải đang nói chính mình?” Ảnh phân thân khinh bỉ.

“Đúng, đều là ta thông mình, nhưng mà… ực… ảnh phân thân cũng… đàn hồi quá chứ?” Diệp Tiểu Y chết không đổi sắc tính đối với cái này ảnh phân thân sờ sờ. Trước khi giải ảnh phân thân, những gì ảnh phân thân thấy hay cảm nhận đều sẽ chưa truyền về lại cho nàng.

“ y da… ngươi đến cả bản thân mình cũng muốn, thật sự quá biến thái rồi. Không sợ một lát ngươi lại cảm thấy mình bị chính mình khi dễ sao?” Ảnh phân thân không khỏi có chút chán nản nói. Bản thân mình tự khi dễ bản thân mình, chắc cũng chỉ có tên này.

“E hèm… rõ ràng là nữ nhân, ta thế nào lại cảm giác với ngươi được nhỉ. Chẳng lẽ bổn tiểu thư cũng bị bệnh? Không được ở với đám thụ của Tiêu Dao phái bổn tiểu thư bị lây mất rồi, nhất định muốn thoát khỏi đây, không bị bệnh nặng liền thành cái biến thái sắc nữ.” Diệp Tiểu Y ho nhẹ tự mình vỗ ngực an ủi nói. Nàng bỗng cảm giác như mình thực sự thích nữ nhân, đối với nam nhân cảm thấy kinh tởm, cái này là thật sao.

Bùm, ảnh phân thân lập tức bị giải ra, Diệp Tiểu Y không giám tiếp tục dùng, nàng sợ nhìn chính mình hoàn hảo tuyệt mỹ cơ thể lẫn khuôn mặt không chịu được mà tự minh hãm hiếp mình. Ngực nàng cũng không hiểu sao nhiều hơn vài cái bàn tay heo ăn mặn.

“Lên ra ngoài.” Diệp Tiểu Y bắt đầu mặc quần áo mới, có vẻ như quần áo mặc cũng là làm khó nàng. Mấy bộ quần áo quá khó mặc rồi.

“Tiểu Y nha đầu, tắm rửa thay quần áo xong sao?” Tô Tinh Hà đứng ngoài cửa hỏi thăm. Hắn đã chuẩn bị xong đồ ăn.

“ n, đã xong rồi, đợi ta một chút.” Diệp Tiểu Y lập tức xộc xệch quần áo thi thoảng lộ ra một chút khe áo tiến ra ngoài nhìn như cái thư sinh không ăn mặc chỉnh tề chạy lên lớp. Đầy mị lực mê người, nước từ tóc nàng chảy xuống càng làm tăng thêm vẻ đẹp của nàng. Lớp da đen xì như than bị gột ra để lộ ra làn ra trắng hồng noãn nà không tì vết.

“Hầy, quần áo các ngươi thật khó mặc quá đi… ngươi nhìn cái gì vậy chứ? Không thấy mỹ nữ tắm xong bao giờ sao?” Diệp Tiểu Y phàn nàn nhìn Tô Tinh Hà nhìn mình chằm chằm từ lúc nàng mở cửa bước ra khỏi phòng tắm đến giờ nói.

“Ta… ta… ngươi thật đẹp...” Tô Tinh Hà vô cùng ngạc nhiên nói. Không nghĩ tới mình nhặt về tới một cái mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành. Tiêu Dao phái nhận đệ tử rất quan trọng bề ngoài, đệ tử trong bang đều là mỹ nam, mỹ nữ, nhưng một cái đều không so sánh được với cô gái trước mặt này. Nhìn một lần khiến động tình, nhìn hai lần liền muốn động tâm.

“Háo sắc.” Diệp Tiểu Y khinh bỉ mắng.

“ y… xin lỗi. Ta có chút thất thần, ngươi ăn uống trước, ăn xong liền đến bên kia ngủ, đó là ngươi phòng.” Tô Tinh Hà lập tức lúng túng gãi đầu nhanh chóng rời đi. Hắn còn ở lại, liền không chỉ động tâm, mà là muốn động dục mất. Cô gái này ngươi ăn mặc quần áo không chỉnh tề, sao mà hấp dẫn vậy chứ.

“Có bệnh… ân, chỉ có hoa quả? Cái này môn phái đến một chút cơm cũng không cho ta ăn. Quả nhiên kẹt sỉ.” Diệp Tiểu Y ăn một chút hoa quả lót dạ liền bắt đầu phân thân học tập đánh cờ chi đạo.

Trời tối lên, nàng mới bắt đầu giải trừ ảnh phân thân, mệt mỏi lập tức ùa đến, khiến nàng lập tức ngủ say. Giờ này dù có sập núi, e rằng cái này cô nương cũng chẳng dạy được đây.

Ngày hôm sau, khi mặt trời bắt đầu lên đến đỉnh núi. Diệp Tiểu Y lúc này vẫn đang ngủ một cái ngon lành trên giường. Thậm chí còn đang mơ một giấc mơ thật đẹp đẽ đâu, trong giấc mơ, nàng thấy mình có thật nhiều mỹ nữ vây quanh, thật vi diệu cảm giác. Nếu như có người dám gọi nàng dạy lúc này, nàng đảm bảo, đào mộ nhà tên ấy lên.

“Diệp Tiểu Y nha đầu, ngươi còn không mau dạy đi, Diệp Tiểu Y tỉnh lại,...” Tô Tinh Hà mặt đều bầm dập kéo Diệp Tiểu Y cái tay nói. Cái cô nhóc này, dáng ngủ thật xấu, cua tay liên tục, nếu không phải nàng ngày như thần sấm, hắn còn nghi ngờ mình có phải hay không bị lừa đánh. Hắn đã gọi nàng được ba canh giờ, và nàng ngủ như chết.

Phải biết hiện giờ, công lực của một nửa người phái Tiêu Dao đều nằm trong người nàng, một quyền nàng đánh bừa ra đủ khiến một tên người thường khỏe mạnh chết bất đắc kỳ tử. Ôi bộ xương già này, rốt cuộc kiếp trước mày đã làm lên cái tội tình gì chứ.

“Ưm… “ Diệp Tiểu Y không có ý thức dạy nằm lăn lộn trên giường, quần áo xộc xệch vô cùng mê người dáng dấp hiện ra đập vào mặt của Tô Tinh Hà.

“Tiểu Y mau… mau tỉnh lại … ta… á…. Tiểu Y cô nương ngươi...” Tô Tinh Hà mặt đều đỏ lên đi đến gần nàng lay người.

Bốp… Tô Tinh Hà lập tức ăn thêm một nắm đấm vào mắt. Hiện tại hắn đều bị biến thành gấu trúc.

“A… ôi mắt ta...” Tô Tinh Hà đều sưng tấy hai con mắt khóc không ra nước mắt kêu. Hắn rốt cuộc kiếp trước đắc tội gì nàng chứ?

“Căn phòng này, thật lạ sao lại có mùi thơm nhỉ?” Tô Tinh Hà có chút mũi thính ngửi ngửi xung quanh nghĩ. Sau đó nhìn sang Tiểu Y nha đầu đỏ mặt lên, người ta nói con gái đều rất thơm, hắn không nghĩ lại là thật.

“Thật hương…” Tô Tinh Hà đưa mũi lại gàn Diệp Tiểu Y có chút đỏ mặt biến thái ngửi. Đây là bệnh xử nam lâu năm ăn vào máu. Không nghĩ tới lại phát tác.

Bủm… một tiếng động bay ra nghe thật êm tai…

“Ọe…” Tô Tinh Hà lập tức quay sang một bên nôn mạnh, hắn vừa mới đưa mũi lại hít mạnh một cái, không phải chứ? Nàng cố tình chơi hắn sao? Xì hơi chuẩn vậy.

“Ưm… chào bình mình… lão dê già...” Diệp Tiểu Y có chút đau bụng không tiếp tục ngủ thức dạy nhìn Tô Tinh Hà chào hỏi.

“Ọe… bình minh cái con khỉ, hiện tại đều đã trưa rồi. Diệp Tiểu Y… ngươi là đang trêu trọc ta?” Tô Tinh Hà giận giữ quay ra nhìn Diệp Tiểu Y.

“Phốc, Lão dê già… ngươi làm cái gì vậy? Đi nhìn trộm con gái nhà ngươi ta tắm bị đánh sao? Chết cười ta rồi, Lão dê già…ngươi thật thảm...” Diệp Tiểu Y lập tức nhìn mặt Tô Tinh Hà cười lớn.

“Không cho gọi ta dê già… mau theo ta đi gặp sư phụ.” Tô Tinh Hà tức giận nói. Còn không phải bị ngươi đánh, rắm của ngươi đánh cũng khiến ta phải ngửi.

“Không có ý tứ, ta có chút đau bụng? Đợi ta một lát liền ổn.” Diệp Tiểu Y ôm bụng chạy như bay vào nhà vệ sinh nói.

Một lát sau…

“Lão dê già… ngươi ở ngoài đó sao?” Diệp Tiểu Y có chút vội vàng hỏi.

“Vẫn tại.” Tô Tinh Hà lạnh như băng trả lời.

“Có thể kiếm cho ta chút đồ làm vệ sinh sao?” Diệp Tiểu Y mở miệng hỏi.

“Cầm lấy...” Tô Tinh Hà đi một chút về phòng mình liền đem đến một cây gậy bằng gỗ ném vào bên trong.

“Ngươi đùa ta sao? Cái cây gậy gỗ này thế nào dùng?” Diệp Tiểu Y có chút tức giận nhìn cái này cây gậy gỗ.

“Thì tất nhiên là gạt gạt rồi. Đừng nói ngươi mất trí nhớ, cả cách làm vệ sinh cũng không biết đó chứ?” Tô Tinh Hà liền có chút buồn cười nói.

“Dùng nó… gạt gạt… bên dưới? Ngươi không đùa đó chứ. Dùng cái này còn không bị bệnh?” Diệp Tiểu Y có chút sắp khóc khổ sở nói.

“Bị bệnh? Có thể chữa. Ngươi là khách quý nên mới sài cây gỗ đó, ta mọi khi tiết kiệm đều sài che gẩy qua. Mà đến giờ đi vẫn rất mượt.” Tô Tinh Hà lập tức vuốt tóc hào phóng nói.

“Có thể cho ta chút giấy sài được sao? Bộ các ngươi không có giấy sao?” Diệp Tiểu Y có chút chán nản nói.

“Giấy rất đắt đó, chỉ có thể sài dùng để viết sách, ngươi nghĩ cùng đừng có nghĩ.” Tô Tinh Hà lắc đầu nói. Cô gái này thật biết sài hoang phí mà, phải biết một chút giấy ở cái này thời đại đều rất quý giá.

“Kẹt sỉ vậy? Cho ta vài tờ liền tốt rồi.” Diệp Tiểu Y có chút cầu xin.

“Không được. Cần phải tiết kiệm.” Tô Tinh Hà lắc đầu kiên quyết nói.

“Ngươi… “ Diệp Tiểu Y đều có chút muốn khóc không ra nước mắt.

“Hừ thật lằng nhằng, ngươi mau lên, còn đi gặp sư phụ.” Tô Tinh Hà có chút thúc dục nói.

“Được đươc, cái gì muốn nhanh cũng phải từ từ… cho ta hỏi… cái này cây gậy này rốt cuộc là mới sao?” Diệp Tiểu Y có chút ngại ngùng nói.

“Nó sao? Cũng được mười năm rồi. Vẫn còn sài rất tốt.” Tô Tinh Hà mở miệng nói.

“Mười năm… vậy… có ai sài qua rồi sao?” Diệp Tiểu Y mở miệng hỏi.

“Tất nhiên, cả môn phái khác quani đều dùng chung một cái này. Yên tâm còn mới lắm. Khoảng vài trăm người sài qua thôi. Vì ngươi là con gái, ta còn vừa mới trà qua rơm một lần cho mới đó. Theo tính toàn còn có thể sài khoảng mười… nă … m …. nữa…. ọc ọc….” Tô Tinh Hà liền mở miệng rất tự nhiên nói lập tức có cái phi thẳng vào miệng hắn.

“Hả? Ọe…lão dê già ngươi dám hãm hại ta.” Diệp Tiểu Y lập tức mở cửa đi ra ngoài ném thẳng thanh gỗ vào mồm tên dê già.

“Ặc… ọe… ngươi Diệp Tiểu Y ngươi làm cái gì vậy chứ?” Tô Tinh Hà đều nôn khan quát.

“Còn nói… để ta cầm cái thứ bẩn như vậy? Cả môn phái khách đều sài? Mới hơn trăm người? Còn mười năm nữa? Ta nhổ.” Diệp Tiểu Y đều muốn giết người nói. Còn tốt nàng thông minh xé áo lấy đồ lau. Chứ cầm cái này gẩy sớm bị lây bệnh.

“Phụt… ngươi cũng không nên ném vào miệng ta. Nó rất bẩn đó.” Tô Tinh Hà đều khóc.

“Bẩn ngươi cũng biết bẩn, thật không hiểu, các ngươi thế nào sống được đến giờ? Một chút giấy cũng keo kiệt.” Diệp Tiểu Y khinh bỉ nói.

“Mau theo ta đi gặp sư phụ. Chúng ta không còn thời gian.” Tô Tinh Hà ném ra cây gậy gẩy buồn nôn nói.

“Ta còn phải rửa tay.” Diệp Tiểu Y tức giận nói, vưa cầm cái cây gậy đó ngươi không rửa tay sao.

“Không cần đi theo ta, sư phụ đợi quá lâu rồi.” Tô Tinh Hà đều vội vàng.

“Đợi ta tay ta vẫn còn rất bẩn.” Diệp Tiểu Y lập tức bị lôi đi đến gặp lão dê cụ.

“Ngươi đến rồi sao? Ngươi đến muộn.” Vô Nhai Tử mỉm cười nói. Một thân đều lộ ra phong mang, khác hẳn ngày hôm qua.

“Lão dê cụ, nói thật đừng buồn. Cái bản mặt dê cụ của lão không hợp với mấy điệu bộ trầm tư suy nghĩ này đâu, thật đấy. Mông đều đau hôm nay phải nằm nghiêng không ngồi được còn ra cái vẻ gì. Nghe ta nói không quan trọng chuyện gì xảy ra, cái quan trọng là thần thái, là thần thái hiểu không? Đó là thứ tồn tại duy nhất, nhưng cái khác có hay không không quan trọng.” Diệp Tiểu Y một câu liền nói toạc ra Vô Nhai Tử giả bộ.

“Khụ khụ, cho chút thể diện coi.” Vô Nhai Tử ho nhẹ nói.

“Thể diện không phải thứ để cho đâu. Với lại, hôm qua cảm giác thế nào? Đệ tử ngươi không tồi chứ?” Diệp Tiểu Y trêu trọc nói.

“Khụ khụ… Tinh Hà mau pha trà.” Vô Nhai Tử cùng Tô Tình Hà mặt đều đỏ lên, còn không phải tại ngươi kêu hắn làm vậy.

“Được sư phụ.” Tô Tinh Hà lập tức liền đi ra ngoài chuẩn bị ấm chén trà.

“Ngươi cứ tự nhiên.” Vô Nhai Tử dứt khoát nhắm mắt lại không nghe.

“Chà… rửa tay một chút...” Diệp Tiểu Y nhìn xung quanh thấy có một con suối nhỏ chảy xuống rơi vào ống trê rơi xuống thùng nước nhỏ liền đưa tay vào rửa, sau đó quay lại ngồi ăn hoa quả.

“Sư phụ, bàn cờ đã mang tới. Ta đi pha trà.” Tô Tinh Hà cẩn thận cung kính nói. Lập tức bê bộ trà bắt đầu đi pha.

“Tốt. Nên bắt đầu đi.” Vô Nhai Tử lập tức mở miệng nói.

“À… nhưng cái thùng nước đó...” Diệp Tiểu Y có chút khổ sở nhìn Tô Tinh Hà đang pha trà bằng cái thùng nước nàng vừa rửa tay.

“Đừng để ý đến hắn. Bắt đầu đi.” Vô Nhai Tử mở miệng dứt khoát.

“Được.” Diệp Tiểu Y gật đầu. Vô Nhai Tử cũng sắp lại thế cờ trận cờ linh lung.

“Sư phụ có trà rồi.” Tô Tinh Hà bê ấm trà đến nói.

“Tiểu Y mang qua cho nàng ta đang bận xếp cờ.” Vô Nhai Tử nhìn Tiểu Y gật đầu nói.

“Không cần… không cần… ta hôm qua uống trà còn chưa có khát.” Diệp Tiểu Y liền ngây ngô cười khổ nói.

Hai người mặt đều đen lại, Vô Nhai Tử mặt khó coi cực kỳ, cô nhóc này là đang giễu cợt hắn đó chứ?

“Sư phụ...” Tô Tinh Hà đều run cả người nói.

“Đưa ta, ta thấy khát.” Vô Nhai Tử lập tức mở miệng nói.

“Vâng...” Tô Tinh Hà lập tức đưa tới.

“ n, đừng uống.” Diệp Tiểu Y có chút bối rối nói.

“Muốn uống sao? n, xin lỗi, lão già ta khát.” Vô Nhai Tử lập tức cười lớn cầm ấm trà uống.

“Ực… thật thơm… ân rất thanh mát,... quả nhiên so với Long Tỉnh trà, trà thường vẫn ngon hơn....” Vô Nhai Tử mặc kệ Diệp Tiểu Y ngăn cản uống một hơi dài nói. Hắn là đang tự an ủi được không.

“Nước đó… ta vừa mới dùng rửa tay sau khi đi vệ sinh xong… ân không sao, thần thái ngươi rất tốt. Đúng đúng, ở bẩn sống lâu, ăn cứt… khụ khụ… ” Diệp Tiểu Y có chút cười khóc nói. Rõ ràng là nàng có ý tốt.

“Phụt….” Vô Nhai Tử lập tức đều phun ra tới trên mặt Tô Tinh Hà.

“Sư phụ, ta cái gì cũng không biết. Nhưng lúc nãy nàng đi vệ sinh có cầm cây gậy….” Tô Tinh Hà lập tức liền lau lau mặt cười khổ nói.

“Ta ước, ta cái gì cũng không biết. Đệ tử ngươi thật tốt… khi ta chết, có lẽ cũng muốn bò lên tìm ngươi nữa.” Vô Nhai Tử nhìn Tô Tinh Hà lại nhìn sang Diệp Tiểu Y có cảm giác muốn giết cái này cô nương trước mặt nói. Bỗng nhiên hắn cảm giác, cứu người quả thực là một việc sai lầm nhất trong đời hắn.

“Khụ khụ, đừng giận đừng giận, chút nước rửa tay mà thôi, uống chết không được. Ta nhưng tìm ra cách phá giải cái này trận cờ à nha.” Diệp Tiểu Y đánh trống lảng nói. Nàng có làm cái gì đâu nha.

“Cuồng vọng nha đầu, tìm ra cách giải? Hừ, ta nghĩ ngươi cứ ở đây cả đời đi.” Vô Nhai Tử không che giấu chút nào khinh thường. Nhưng cũng có chút động… trận cờ này là tâm nguyện cả đời hắn.

“Mười nước… trong mười nước, ta sẽ phá trận. Cáu quan trọng là thần thái, thần thái hiểu không?” Diệp Tiểu Y lên tiếng tự tin nói.

“Mười nước… được nếu như ngươi trong mười nước phá được trận này, ta liền bái ngươi làm thầy, theo ngươi học cái gọi là thần thái. Còn nếu không giải được, ngươi liền bái ta làm sư phụ, theo ta học tập đi.” Vô Nhai Tử mở miệng nói.

“Được, phá trận.” Diệp Tiểu Y lập tức ngồi xuống bắt đầu phá trận. Vô Nhai Tử cũng bắt đầu đánh cờ. Hai người một người đánh một người phá.

Mười nước về sau đi qua. Vô Nhai Tử ngửa mặt lên trời cười lớn… Thần Thái? Nó rốt cuộc là cái thứ chết toi gì?