Sáng sớm nay, Diệp Thần khoan khoái dây, Mộ Dung Tiên thì nằm bất động rời dường a. Dù sao cũng bị Diệp Thần cho ăn no hành từ trưa qua đến giờ, tên này ngày càng mạnh mẽ a.
Linh nhi vừa thành nữ nhân nên cần nghỉ ngơi, một mình nàng diệt ngàn quân a, chỗ trước không chịu được đành dùng chỗ sau a. Đã qua một lần nên nàng ũng không mấy ngại ngùng. Nhưng vì vậy mà giờ nàng chỉ có thể nằm ngửa đi, hãi chỗ còn đau lại chưa có khép lại nữa.
“Lão công ngươi quá xấu rồi.” Mộ Dung Tiên trách móc nói.
“Không phải nói đàn ông không xấu đàn bà không thương sao.” Diệp Thần hắc hắc nói. Sau đó giúp nàng điều trị như mọi khi rồi ra ngoài sân.
Tối nay sinh nhật Tử Hà phải có chút quà tặng nàng đi. Diệp Thần lấy từ trong không gian chứa đồ mua đồ vẽ ra bày biện, pha màu, chuẩn bị.
Mộ Dung Tiên từ trong nhà bước ra ngoài. Hiện tại cơ thể chính là khôi phục đi, dù sao nàng qua Linh nhi hiểu được vận hành linh khí điều chỉnh chữa tri cơ thể.
“Lão công ngươi biết vẽ a.” Mộ Dung Tiên nói. Nàng thực nghĩ lão công nàng có phải hay không toàn năng đâu.
“Ân, biết chút hội hoạ a” Diệp Thần khoát tay nói.
“Lão bà ngươi liền làm mẫu ta vẽ một bức tặng ngươi đi.” Lão bà hắn chính là tuyệt thế mỹ nữ a. Hoạ nàng vào tranh chính là độ khó rất lớn a.
“Ân, lão công” Mộ Dung Tiên gật đầu nói ra. Nàng cũng đi vào tạo dáng.
“Đúng vậy a.” Diệp Thần gật đầu, sau đó cầm bút vẽ.
Khoảng một lúc sau, Diệp Thần liền hoàn thành bài vẽ. Lão bà quả thực chính là cực phẩm nhân gian đi. Nếu nàng cao một chút chính là không hợp, lùn một chút liền không tốt.
“Lão công xong sao?” Mộ Dung Tiên hỏi. Nang rất mỏi đi.
“Đã xong đi, ngươi xem.” Diệp Thần đưa tấm hoạ cho Tiên nhi lão bà Liền xoay người ra phía sau giúp nàng nặn bóp.
“Ân, lão công ngươi vẽ quá tốt đi” Mộ Dung Tiên khen. Trước đây, gia gia nàng sưu tầm rất nhiều thư hoạ nhưng chưa từng có xem tốt như bức hoạ này.
Nếu như nàng đứng trước hình tạo dáng quả thực không phân biệt được đâu là tranh đâu là nàng thật sự đây.
“Chút tài mọn thôi. Trên đời người vẽ đẹp hơn ta còn rất nhiều đâu. Chẳng qua họ còn chưa sinh ra.” Diệp Thần nói. Lĩnh vực của Thần, thứ mà loài người khó có thể tìm hiểu hay chạm đến.
Diệp Thần lấy tiêpa ra một tờ giấy trắng, hắn cũng phải chuẩn bị chút quà sinh nhật Tử Hà đi.
“Ân, lão công ngươi tiếp tục vẽ đi ta muốn qua chỗ Tử Hà chơi ths a.” Mộ Dung Tiên nói liền đi, với mỹ thuật nàng dốt đặc cán mai, ở bên Diệp Thần lâu liền cảm thấy mình mù chữ đâu.
Diệp Thần tiếp tục công tác của mình, bức vẽ tiếp theo tuy không đẹp bằng bức trước nhưng làm sao đây, lão bà của hắn chính là quá đẹp rồi.