Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 436: Thiên Long-Diệp Tiểu Y Dạy Thì Thất bại



Sau khi bắt được tiểu phương tâm của A Chu, Diệp Tiểu Y lại lười biếng tiếp tục công việc ăn rồi ngủ của mình tại phòng. Hắn cũng thực muốn đi ra ngoài, nhưng đi mất ai trông coi cái đống hỗn độn môn phái đâu. Thật sự quá thương tâm mà. Giờ mới thấy Tô Tinh Hà quan trọng, cái lão già đó đôi khi cũng phát huy tác dụng phết. Thật không hiểu sao lão có thể sống lâu đến vậy, với cái đống công việc này.

“Giáo chủ ngươi xem qua thử dược liệu cần thiết cho môn phái, sau đó phê duyệt hộ ta cái.” Tiết Mộ Y cầu kiến.

“Giáo chủ, củi lửa môn phái không đủ, xin hỏi có thể hay không phê duyệt cho ta rời môn phái?” Mấy cái đệ tử ngoại môn cùng nhà bếp.

“Giáo chủ đệ tử môn phái có người muốn tự sát.”

“Giáo chủ ngoại môn có người gây sự đánh nhau, muốn giải quyết ra sao?”

“Giáo chủ đại nhân sổ sách tháng này chi tiêu hết khoảng cần này, xin xem thử.”

“Giáo chủ có đệ tử mời ngươi đi dự lễ thành thân.”

“Giáo chủ có người mời ngươi đi đám tang.”

“Giáo chủ Lệ Xuân Viện mới khai chương có giấy mời giảm giá gửi đến môn phái, các đệ tử cầu ngươi đưa họ đi trải nghiệm.”

“Giáo chủ… giáo chủ… Giáo chủ...”

“Ôi chết tiệt. Tô Tinh Hà ngươi vác cái mặt về đây cho lão tử.” Diệp Tiểu Y tại trên giường nằm cũng không yên tức đến hét um lên. Trước đây có Tô Tinh Hà tại, đối với Diệp Tiểu Y ngày nào cũng là ngày chủ nhật, còn giờ nó giống như câu chuyện ma, mai là ngày thứ hai của các học sinh à không là ngày nào cũng sẽ là ngày thứ hai mới đúng.

“Giáo chủ đại nhân...” Một giọng nói vang lên đằng sau lưng của Diệp Tiểu Y.

“Lại gì nữa?” Diệp Tiểu Y nằm ườn không có quay đầu, chắc lại là có việc gì cần giáo chủ ra mặt.

“Ta… ta có thể trở về được sao?” Khang Mẫn sợ sệt đứng tại bên góc rèm hỏi. Tuy nàng thực ham phú quý, nhưng người giáo chủ này thực sự quá bí ẩn cùng nguy hiểm. Nàng thực sự không dám đậu vào cành cây cao này.

“Ngươi là… Khang Mẫn.” Diệp Tiểu Y lập tức quay lại nhìn, mấy ngày nay bị đám đệ tử vây quanh, khiến hắn quên khuấy mất đi nàng.

“Nô gia là Khang Mẫn, ra mắt giáo chủ đại nhân.” Khang Mẫn lui lại một bước nói. Trước khi đến giáo phái, nàng còn tưởng sẽ tựa được vào Tiêu Dao phái giáo chủ, rồi biến nam nhân này thành nàng nô lệ dưới thân. Nhưng càng tiếp xúc người này càng cảm thấy hắn lãnh khốc.

“Thế nào? Không muốn câu dẫn ta nữa sao?” Diệp Tiểu Y nhàm chán hỏi.

“Nô gia chỉ là một cái góa phụ, làm sao dám câu dẫn ai, cũng không dám lọt vào mắt xanh của ai. Chỉ mong giáo chủ đại nhân cho ta trở lại Cái Bang phái giúp đỡ Thản Chi cai quản. Ngươi cũng biết Thản Chi đứa nhỏ này, nó đối với quản lý thực sự rất kém.” Khang Mẫn cúi đầu thấp nói. Nàng là cái có đầu óc người.

“Ngươi kêu Du Thản Chi là đứa bé sao? Được nếu như hắn là đứa bé, ngươi có thể cùng hắn lên giường đúng chứ? Không biết ngươi đã ngủ với bao nhiêu đàn ông rồi? Để ta đoán thử chút nhé, mười, không phải sao, hai mươi. Nhìn vẻ mặt của ngươi xem ra với bao nhiêu người còn không nhớ đi.” Diệp Tiểu Y sờ nàng khuôn mặt xinh đẹp nói.

“Giáo chủ ta là một cái góa phụ, từ lúc tướng công ta không may cùng Thản Chi đệ đệ tỷ võ mất mạng. Ta đều thủ thân giữ gìn phụ đạo. Nào có lăng loạn như giáo chủ nói.” Khang Mẫn có chút chột dạ trên mặt đều thay đổi nhưng rất nhanh khôi phục thần thái.

“Đừng ở trước mặt ta giả cái gì trang. Ngươi làm người thế nào ta đều biết rõ. Tướng công ngươi tại sao chết chỉ cần tra chút chất độc trên xác của hắn là hiểu. Ngươi có thể phò tá người giết tướng công mình thật sự khiến người ta cảm động.” Diệp Tiểu Y nhẹ nhàng rót chén trà cho lên miệng khẽ uống. Phía sau mặt nạ hình cáo ánh mắt không khỏi nhìn Khang Mẫn cơ thể ba vòng đánh giá.

“Giáo chủ ngươi đã biết tất cả. Vậy nên mới nhốt ta tại Tiêu Dao phái sao?” Khang Mẫn không còn lời nào ngụy biện liền lộ nguyên hình.

“Nhốt ngươi? Ta không rảnh nuôi ngươi, rất tốn cơm. Chưa tính nữ nhân so với nam nhân còn khó chiều chuộng. Hay là ta giết ngươi đi cho bớt hại nam nhân trên đời, ta cũng muốn xem thử, đứa ngốc Du Thản Chi bị ngươi cho ngủ một đêm liền vì ngươi bán mạng, có dám hay không dám hét một tiếng.” Diệp Tiểu Y gẩy nhẹ nàng đôi cằm nói.

“Ta cũng chỉ vì muốn mình sống tốt hơn thì có gì sai chứ? Ta vốn dĩ là một cô gái tốt, tại sao ông trời lại đối xử với ta như vậy, ngươi nghĩ ngươi là giáo chủ liền cho mình có quyền nói ta dâm loạn sao? Ngươi có biết ta đã phải trải qua những gì mới trở thành như giờ sao? Ta cả đời cố gắng cuối cùng lại phải gả cho một tên ăn mày, không tiền, không sắc, cũng không sao. Nhưng hết lần này đến lần khác hắn đều không chí tiến thủ.

Một lần có một tên ăn mày cùng với tên tướng công khốn nạn đó đến tìm ta. Nói chỉ cần ta ngủ cùng hắn liền cho ta tiền ăn cơm. Ta không đồng ý hắn liền cưỡng bức ta, sau đó cả tiền đều không cho ta một đồng. Lúc đó ta đã hiểu ra rằng bản thân mình so với gái thanh lâu còn kém nhiều lắm. Ta cũng biết rõ bản chất của thế giới này, không có thực lực ngay cả sâu kiến cũng không bằng, nhưng hết lần này đến lần khác ta không có tư chất luyện võ.

Sau đó ta ngủ với càng nhiều người hơn, nhiều đến nỗi chính ta còn không nhỡ rõ. Nhiều đến dù có tắm bao nhiêu lần cũng không sạch được. Ta cũng ăn mặc hở hang học cách câu đẫn đàn ông. Tất cả cũng không phải chỉ vì ông trời ép ta sao? Giờ giáo chủ ngươi cũng ép ta, rốt cuộc ta kiếp trước đã đắc tội gì các ngươi chứ. Ta làm ác, ta lăng loạn còn không phải các ngươi ép ta sao.” Khang Mẫn đứng tại một góc khóc lớn đối với trước mặt giáo chủ u oán, nàng đều sắp chết, đem tất cả nói một lượt thì đã sao? Có nói hay không thì nàng cũng phải chết.

“Ngươi nghĩ ta sẽ đồng cảm với ngươi sao?” Diệp Tiểu Y dựa vào mình bản lãnh ắt có thể xem ra người nào nói thật, nói dối. Khang Mẫn nàng thực không có nói dối hắn, nhưng hắn cóc quan tâm. Người so với nàng bần tiện, cơ cực, khổ ải cũng còn nhiều lắm. Nếu ai hắn cũng đồng cảm mệt chết, đồng cảm với chính bản mình vì sinh ra trên đời là đủ rồi.

“Ta không nghĩ, nhưng ta chỉ muốn nói hết một lần. Giáo chủ ra tay đi, chỉ mong ngươi giữ ta toàn thây, dù sao nữ nhân khi chết cũng muốn mình thật xinh đẹp.” Khang Mẫn nhắm mắt lại nước mát lăn dài đứng thẳng nói.

“Ta sẽ không giết ngươi, bởi vì bẩn tay ta. Người so với ngươi tội nghiệp còn nhiều lắm, đời đưa đẩy ngươi, thời đại này không cho chúng ta lựa chọn. Nhưng dù đúng dù sai thì người quyết định đi tiếp con đường là ngươi.” Diệp Tiểu Y lắc đầu nói.

“Giáo chủ đại nhân...” Khang Mẫn ngạc nhiên.

“Ngươi không phải nói cần sức mạnh để không phải tiếp tục làm việc bẩn thỉu này nữa sao? Ta có thể cho ngươi, nhưng đổi lại ngươi phải đánh đổi một cái giá tương ứng. Thứ ngươi bỏ ra giá trị càng lớn, thì ta có thể cho ngươi sức mạnh càng lớn.” Diệp Tiểu Y cân nhắc nhìn nàng nói. Cuối cùng cái này cô gái cũng chỉ là một cái đáng thương người.

“Ta có thể… bán toàn bộ cho ngài, tất cả… những gì ta có. Trái tim mình, cơ thể, kể cả… linh hồn đều cho giáo chủ ngài. Chỉ cần để ta thoát khỏi số mệnh của mình.” Khang Mẫn lập tức quỳ trên mặt đất.

“Được, nếu như ngươi dám thay lòng đổi dạ, ta nhất định sẽ giết chết ngươi. Ta nói được thì làm được. Từ nay Khang Mẫn sẽ là nô tỳ thị tẩm của giáo chủ kiêng quản lý một số việc hỗn loạn trong môn phái.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói. Việc Tô Tinh Hà để lại liền ném cho nàng, nàng đã từng cai quản Cái bang rất tốt, điều này cho thấy, nàng thực sự có năng lực. Nếu như nàng làm ẩu, đã có A Chu và Bích giỏi sổ sách cho hắn kiểm tra. Nếu nàng phản bội vậy liền chết đi.

Cứ như vậy cho đến khi Tô Tinh Hà trở lại liền có thể cho nàng đi cai quản cái khác chi nhánh.

“Đa tạ giáo chủ thu nhận ta kiếp này đều không quên ơn người.” Khang Mẫn bái lạy nói.

Keng, hệ thống khởi động lại sau quá trình ngủ đông thiên kiếp. Mong ký chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ hiện tại đã được bảy vị (A Tử, A Chu, A Bích, Thạch Thanh Lộ, Chung Linh, Khang Mẫn, Mộc Uyển Thanh.) còn ba vị nữa mong ngươi sớm hoàn thành. Khen thưởng bù đắp thiên kiếp ngủ đông hệ thống một tháng nam nhân biến thân. Hệ thống không phục vụ người mất trí, đợi ngươi khôi phục chúng ta tiếp tục nói chuyện.

“Là ai? Là ai đang nói.” Diệp Tiểu Y lập tức cảnh giác giật mình. Phải biết hắn thính lực võ công đều mạnh hơn người thường, lại có người không để hắn biết xuất hiện nói chuyện liền không thấy bóng dáng, thực sự đáng sợ.

“Giáo chủ đại nhân ngươi bị sao vậy?” Khang Mẫn lo lắng. Hiện tại nàng là hoàn mỹ thuần phục. Đây chính là công ơn tái tạo nha.

“Không có gì, ngươi lui ra ngoài trước đi, có lẽ là ảo giác.” Diệp Tiểu Y nhìn quanh xong liền không có ai nhận định nói.

“Giáo chủ, ta cảm giác ngươi giống như cao lên, thì phải.” Khang Mẫn mở miệng nói.

“Cao hơn sao? Làm gì có chuyện không khoa học đó. Không cần nịnh nọt, ta có chút đau đầu ngươi lui ra trước đi.” Diệp Tiểu Y mở miệng nói. Hắn cảm thấy dưới quần có cái gì đó cứng cứng nóng nóng lại dài dài đang ngoi lên khi nhìn Khang Mẫn ăn mặc hở hang, hiện tại thực muốn cởi xem nó là cái gì. Cảm giác giữa hai chân cứ như tự mọc ra vậy

“Nô gia cáo lui.” Khang Mẫn liền che miệng vô cùng ngạc nhiên nhìn đũng quần giáo chủ, nàng xem qua vô số người, nhưng của giáo chủ thực sự là lần đầu tiên thấy lớn như vậy. Khiến nàng toàn thân đều ngựa quen đường cũ rạo rực lên đâu. Hiện tai, giáo chủ xem ra còn chưa tin tưởng cùng nàng có quan hệ chăn gối, sớm muộn nàng lòng thành sẽ khiến hắn cảm động.

Trước hắn dùng là thân nữ có cái gì vướng dưới đâu. Nên cũng không cần mặc khố.

“Đi rồi sao, cái thứ này rốt cuộc là thứ gì đâu, cái quần này thực khó cởi.” Diệp Tiểu Y mờ mẫm mò mẫm. Nàng cảm thấy ngực mình hình như nhỏ đi, mà đúng hơn là đống mỡ ngực biến mất. Đây chẳng lẽ nào là trong truyền thuyết dạy thi không thành công sao? Không có khoa học.

“Giáo chủ, giáo chủ nguy rồi nguy rồi.” A Tử đột nhiên chạy từ ngoài vào.

“Khụ khụ có gì nguy hiểm sao?” Diệp Tiểu Y thở phào, còn tốt chưa có cởi được quần. Nếu không liền bị nàng phát hiện.

“Giáo chủ… Thanh Lộ tỷ không thấy. Trên bàn có bức thư.” A Tử gấp gáp nói. Diệp Tiểu Y nghe xong lập tức đọc thư rồi phóng nhanh ra bên ngoài.