Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 57: Nơi Tìm Lại Chính Mình



Thoải mái a, Diệp Thần cuối cùng cũng để Linh Nhi nghỉ ngơi. Hắn cũng không thể bóc lột nàng quá a. (Cái gì cũng ăn rồi mà tốt nhỉ)

Để Linh Nhi nghỉ ngơi

Hắn cũng ra ngoài đi, Tiên Nhi lão bà chính là đang đợi hắn cùng chơi đâu. Lập tức thoát ly Thần Uyển, Diệp Thần quay ra với Mộ Dung Tiên đem nàng ôm lấy.

“Lão công ngươi đi đâu cả tối à” Mộ Dung Tiên ngáp ngủ nói. Nàng chuẩn bị biến thành con sâu ngủ rồi.

“Lão bà ta cùng Linh Nhi trong Thần Uyển à” Diệp Thần trả lời.

“Ân, lão công rất thành thật a, trên người ngươi mùi Linh Nhi rất nồng à” Mộ Dung Tiên hài lòng nói.

Diệp Thần lập tức ngây ngốc, lão bà hắn ngoài cái mũi lợi hại ra cái gì cũng không à.

“Lão bà ngươi cầm tinh con chó sao” Diệp Thần hỏi.

“Ta mới không phải đâu” Mộ Dung Tiên lắc đầu.

“Thật không phải?” Diệp Thần nghi ngờ nhìn nàng.

“Thật a, lão công ta cầm tinh con gì rất quan trọng sao” Tiên Nhi khẳng định.

“Không quan trọng đâu. Chắc ngươi từng bị chó cắn a” Diệp Thần cũng cười nói.

“Sao lão công biết à. Hồ nhỏ bị cắn một lần đâu nhưng cũng không để lại vết tích à.” Tiên Nhi cũng thành thật nói. Nàng không hiểu ẩn ý sao.

“Ta biết ngay mà, ngươi tiêm phòng qua sao” Diệp Thần cũng xoa đầu nàng nói.

“Mới không cần thiết đâu, ngoại gia gia chính là biết y thuật à.” Tiên Nhi cũng nói.

đọc truyện cùng http://truyencu atui.net/ “Bây giờ ta đã biết tại sao mũi ngươi như vậy thính đi” Diệp Thần cũng trêu nàng.

“Mũi ta vốn rất tốt a” Mộ Dung Tiên cũng không nghi ngờ nói. Nhưng chỉ vàoiphút sau đó, máu dồn lên não nàng liền nghĩ ra Diệp Thần là đang đá xéo nàng.

“Lão công ta mới không tha cho ngươi” Tiên Nhi dậm chân nói. Tay nhỏ giơ lên nắm đấm đe doạ nhưng hoàn toàn không có chút lực sát thương.

“Lão bà ngươi biết tại sao con trai hay chọc con gái tức giận sao, bởi vì khi tức giận họ rất... Dễ thương” Diệp Thần nhìn nàng nói. Lão bà hắn quả thật ngày càng xinh đẹp a, ngày càng như vậy dễ thương.

Mộ Dung Tiên mặt đỏ chót, nàng liền giơ tay ra muốn đánh vào người Diệp Thần nhưng hắn liền tránh thoát đâu.

“Lão công ngươi không thể để ta đánh ngươi chút sao” Tiên Nhi phồng má lên nói.

“Có thể a, nhưng ta sợ ngươi đau lòng đâu” Diệp Thần làm bộ ta lo lắng cho ngươi nói.

“Ta sẽ không đau lòng đâu. Ngươi lại đây cho ta đánh a.” Mộ Dung Tiên nói. Tiếp tục giơ tay nhỏ.

“Thật không sao?” Diệp Thần hỏi lại. Lão bà hắn quả nhiên ngốc, hắn không phải con nít ba tuổi a, bảo lại ngươi đánh mà cũng lại có mà ngu.

“Thật à” Mộ Dung Tiên gật đầu.

“Ngươi thật muốn” Diệp Thần tiếp tục hỏi.

Mộ Dung Tiên gật đầu khẳng định chắc chắn. Diệp Thần liền lùi ra một bước nữa.

“Ngươi sao lại đi xa a, không phải cho ta đánh sao” Tiên Nhi ngốc hỏi.

“Ta mới không lại” Diệp Thần lắc đầu nói.

“A... Ta đau bụng quá” Mộ Dung Tiên lập tức ôm bụng hét lên.

Diệp Thần liền chạy lại chỗ nàng thì đột nhiên bị Tiên Nhi giữ lại đánh vào ngực. Tuy không có cảm giác đau đớn nhưng hắn có chút ngạc nhiên. Lão bà hắn sao lại thông minh đột xuất à.

“Lão bà ta đau quá, đau chết đâu.” Diệp Thần lấy độc trị độc nói với Tiên Nhi.

“Ân, lão công ngươi không sao đi, ta xin lỗi a. Ngươi đau sao, ở đâu đây.” Mộ Dung Tiên lập tức mắc câu hắn. Dù sao nghé con mới lớn làm sao đấu với sói già lâu năm đây.

“Ta đã nói ngươi sẽ đau lòng mà ngươi không tin ta à” Diệp Thần lập tức ôm lấy lão bà nói.

“Đáng ghét à” Mộ Dung Tiên khẽ nói nhưng cũng ôm lấy Diệp Thần.

“Lão bà chiêu trò này ai dạy ngươi đâu” Diệp Thần tò mò hỏi. Hắn cũng đoán ra người đi.

“Ân, ta không thể bảo với ngươi là Thanh Lam nói như vậy sẽ trị được ngươi à.” Mộ Dung Tiên liền thà chết không khai thằng nằm trong đống rơm. Nàng nói dối rất kém a, mà đối với câu hỏi của Diệp Thần hoàn toàn không có ý thức giấu diếm à.

“Ân, đúng là không thể nói Thanh Lam à” Diệp Thần gật đầu. Làm sao lão bà hắn tự nhiên trở nên như vậy thông minh rõ ràng có người bầy trò à.

“Lão bà, ngươi thấy Thanh Lam đâu à nha” Diệp Thần nhìn xung quanh không thấy nàng đâi à.

“Ta nhờ nàng đi mua chút đồ chua à” Mộ Dung Tiên cũng trả lời.

“Ân, ngươi cần ăn cứ nói với ta à, đồ ngoài không đảm bảo.” Diệp Thần cũng gật đầu. Hắn trông trong Thần Uyển vài giây là lấy được à.

“Ân, ta nhớ a.” Mộ Dung Tiên cũng đồng ý.

Diệp Thần đi được vài bước vào nhà thì nhớ ra quay lại hỏi lão bà.

“Nàng đi được bao lâu à?” Diệp Thần hỏi.

“Được 3 tiếng đâu, ra chợ đầu làng hết có 15 phút a, chẳng lẽ bị... Lừa bán sao” Mộ Dung Tiên nghe thấy bỗng nhiên nghĩ.

“Ân, Thanh Nhi không ngốc như ngươi đâu” Diệp Thần nói. Lão bà hắn chính là bị bọn buôn người dùng một cái tin tức UFO rơi xuống lừa đi. Hỏi xem có ngốc không, vậy mà cũng tin được.

“Ân, ngươi nói đúng a” Mộ Dung Tiên cũng theo bản năng gậ đầu thừa nhận.

Diệp Thần có chút cười khổ. Đây là chuyện cười sao, một cô ngốc nhờ một cô mù đi mua đồ hộ à.

Để Thanh Lam đệ tử ZoDo đi ra ngoài đường chính là lạc sang tận Châu Âu cũng không biết được đây. Thật không biết nàng tìm cách nào tra ra hắn nữa là.

Diệp Thần liền đi ra ngoài tìm nàng. Để nàng như vậy có cơ hội nàng tìm về được nhà sao.

Rất nhanh Diệp Thần dựa vào chủ tớ khế ước tìm đến Thanh Nhi.

Đúng như hắn nghĩ bảo ra đầu làng liền đi lạc sang thành phố (A) nha.

“Thanh Nhi về nhà đi a” Diệp Thần xuất hiện sau lưng nàng nói.

“A, chủ nhân sao ngươi lại ở đây à” Thanh Nhi liền ngạc nhiên, cũng rất mừng rỡ. Nàng chính là không nhớ đường về nhà à.

“Không phải tìm ngươi sao. Lớn vậy còn đi lạc đâu” Diệp Thần cười nói.

Thanh Lam lập tức đỏ mặt ngại ngùng.

“Về nhà thôi nào, Tiên Nhi đang đợi ngươi đâu” Diệp Thần nắm tay nàng dắt đi. Hắn sợ nàng lại lạc trôi mất à.

“Ân, chủ nhân ta xin lỗi” Thanh Nhi cúi đầu nhận sai bước theo. Nàng rất sợ Diệp Thần.

“Ngươi một nhà không cần nói như vậy. Nếu ngươi đi lạc ta đi tìm là chuyện rất bình thường không phải sao. Dù ngươi có lạc bao xa, ta sẽ luôn tìm và đưa ngươi về nhà.” Diệp Thần vừa đi vừa nói.

“Cảm ơn” Thanh Lam cúi đầu nước mắt rơi xuống. Đây là lần đầu tiên nàng có người coi nàng là người thân, có người quan tâm nàng. Cảm giác gia đình là đây sao.

“Đừng khóc ta nói sai gì sao, không khóc a. Còn khóc người ta lại tưởng ta cái gì ngươi đâu à.” Diệp Thần lúng túng nói. (Ngươi đã làm hết rồi mà)

Thanh Lam lại khóc lớn hơn. Vùi đầu vào lòng Diệp Thần, nàng không thể tiếp tục mạnh mẽ nữa a. Nàng chỉ vừa 16 tuổi, mọi thứ của nàng đều là của Diệp Thần. Không tương lai hay hi vọng. Nhưng Diệp Thần lại cho nàng là người thân, cho nàng ngôi nhà, gia đình.

Hiện tại, sẽ có người quan tâm đến sự tồn tại của nàng. Sẽ có người chờ đợi nàng ở nhà. Nàng vốn không có nơi để về, liền không có ký ức về người thân. Nhưng bây giờ thì nàng đã có rồi, đã có người lấp đầy chỗ trống đó.

“Khóc đi” Diệp Thần ôm lấy nàng. Hắn không biết chuyện gì xảy ra với Thanh Nhi chỉ là hắn biết giờ này nàng cần một bờ vai đi.

Nhưng mọi người đang nhìn hắn đi. Thôi đành vậy, hi sinh chút vì người phụ nữ của mình có sao chứ.

“Ân, ta đã không sao” Thanh Nhi cũng khóc xong à.

“Ngươi lúc nãy muốn cảm ơn ta cái gì đâu” Diệp Thần lúc nàu cũng mới hỏi.

“A, ta.. Ta...” Thanh Lam mặt đỏ chói ấp úng.

“Về nhà thôi, có người đang đợi à.” Diệp Thần dắt tay nàng đi a.

“Chủ nhân ngươi không tò mò sao” Thanh Lam hỏi.

“Khi nào ngươi muốn nói sẽ nói cho ta biết không phải sao, còn nữa luôn có nơi để về trên thế giới không phải rất tốt sao” Diệp Thần cười nói. Hắn thần thị chi nhãn có thể nhìn ra cảm xúc người khác.

Thanh Nhi khẽ gật đầu bước theo Diệp Thần. Nàng muốn trân trọng gia đình của mình bởi vì trong sự vùi dập của số phận sẽ chẳng có gì quan trọng bằng gia đình.

Cuộc sống là nơi tạo nên con người bạn nhưng gia đình là nơi bạn tìm lại chính mình.

Con người yếu đuối ẩn sâu trong mỗi người.