Mặt trời lên, Thiết Mộc Chân lập tức dụng thuốc bày binh bố trận. Phen này không thành công cũng thành nhân a. Diệp Thần cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần, chạy không được thì... Bò nha.
“Diệp tiên sinh ngươi nói xem, trận chiến này liệu chúng ta sẽ tổn thất bao nhiêu đây” Thiết Mộc Chân cười hỏi. Hắn muốn thử Diệp Thần liệu có thể như vậy đoán trúng không, về moi móc tài năng hắn chính là bậc thầy a.
“Thiên địa dung hoa, vạn vật sinh sôi. Có sinh ắt có tử, tuy nhiên muốn biết cũng không phải không thể a.” Diệp Thần tay hai ngón vo vào nhau mắt nhắm lại ra vẻ cao nhân nói.
“Không thể khuyến mại sao?.” Thiết Mộc Chân liền hỏi. Cầm nửa gia tài hắn, còn chưa đủ sài sao.
“Khuyến mại cho ngươi ta cạc đất mà ăn chắc” Diệp Thần khinh bỉ nói.
Thiết Mộc Chân có chút đen mặt lại. Hắn chính là không còn gì để cho a. Bây giờ, đang chuẩn bị đánh nhau lấy cái gì ra đâu. Tên này đã ăn cơm còn đòi ăn cả cháy a, ngươi cạc đất còn có cái mà ăn ta chính là già a, đất còn không cạc nỏi à.
Nhưng hắn thực tò mò Diệp Thần sẽ như thế nào đoán a. “Diệp Tiên sinh ngươi có thể nể mặt Hoa Tranh nói cho ta à?”
“Được nể tình ngươi là cha của Hoa Tranh liền... Không nói cho ngươi” Diệp Thần liền cười trêu đùa Thiết Mộc Khắc. Con gái ngươi liên quan gì đến ta, nàng chính là nói không cần ta quản nhiều à. Nghĩ lại vẫn có chút tức.
“Không nói liền không nói đi” Thiết Mộc Chân nóng mặt nói. Nói nửa câu khiến hắn vui mừng bay lên cao. Câu thứ hai liền đạp hắn xuống đất à. Quá độc ác, già cũng không tha à.
“Được a, ta cũng không muốn nói à. Ai bảo sống trên đời cần có một đống tiền đâu” Diệp Thần liền cười nói. Biết bằng niềm tin à, chẳng may ngươi chết, ta làm sao đoán a. Trên thế giới vốn không có gì tuyệt đối chỉ có tương đối là tuyệt đối a. Kế hoạch càng hoàn hảo thì càng nhiều sai sót a.
Thiết Mộc Chân liền cho quân xông lên, trận chiến đã hoàn toàn chiến thắng a. Thiết Mộc Chân có ngỏ lời muốn loại thuốc của Diệp Thần nhưng liền bị hắn từ chối à. Đối với thứ độc dược có sức ảnh hưởng rộng như vậy, còn tăng sức chiến đấu, đã gây ra đối với Thiét Mộc Chân ham muốn chiếm đoạt.
Còn Diệp Thần hắn mới mặc kệ Thiết Mộc Chân thế nào ham muốn. Hắn không đưa thuốc, Chẳng ai làm gì được hắn nha. Ngoài ra, bây giờ hắn có thể khẳng định y thuật của mình có thể dùng nha. Nếu không có tác dụng giờ hắn đã vắt chân lên cổ chạy nha.
Về đến nơi, Thiết Mộc Chân liền lập tức tổ chức tiệc rượu chiêu đãi chúng thần, dù sao chính là chiến thắng a. Hắn liền đặt ghế của Diệp Thần gần hắn, đây chính là một ý coi trọng. Tuy rất nhiều tướng sĩ không đồng ý nhưng cũng không nói gì, vì sau trận chiến, họ biết Diệp Thần chính là có tài năng a. Nếu đắc tội hắn chết vì độc lúc nào không hay à.
“Các ngươi liền đi gọi Diệp Tiên Sinh nói mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ” Thiết Mộc Chân liền nói với người hầu.
Diệp Thần lúc này chính là đánh một giấc ngủ ngon lành trong phong của mình a. Hắn gặp Mai Siêu Phong xong chính là đi đến điểm Thiết Mộc Chân nha, còn chưa có nghỉ nơi đâu. Nhận được tin ăn tiệc, liền chẳng kịp thay quần áo, làm lại tóc liền cứ thế xoa ra đến à.
Hắn liền chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống chỗ của mình nha. Bây giờ bụng hắn chính là đói à, không phải người ta hay bảo có thực mới vực được đạo sao. Ăn rồi tính nha.
Bỗng một tiếng nói vang lên khiến hắn đang gặm giở cái đùi gà suýt nghẹn.
“Cô nương chỗ này có người a, ngươi không thể ngồi à.” Đó là Thiết Mộc Chân nói à.
Quách Tĩnh đang uống rượu liền sặc à, Hoa Tranh thì lập tức không nhịn được cười lớn. Diệp Thần uống hớp nước liền ngửng đầu dậy nhìn xung quanh. Ai nấy cũng kì quái nhìn hắn à. Mấy tên đàn ông thì như muốn ăn sống hắn vậy. Mấy người con gái thì như muốn đập hắn một phát chết luôn a.
“Cô nương ngươi không nên như vậy a, ta là Đà Lôi. Xin hỏi danh tính ngươi đâu, với lại mong cô nương xuống khỏi chỗ đó à” Đà Lôi con trai Thiết Mộc Chân liền đứng ra nói.
Mấy tên tướng sĩ liền nhìn hắn như kẻ thù à. Diệp Thần liền nghĩ ra một trò vụi chơi a.
“Ta mới không xuống á, ngồi cạnh Đại Hãn là tốt nhất à. Đúng không a” Diệp Thần liền giả giọng nói. Rồi bắn ánh mắt cho Thiết Mộc Chân.
“Đúng cứ để ngồi đây a, ngồi tốt á” Thiết Mộc Chân liền gật đầu. Diệp Thần trong hình dạng này quá câu dẫn người à, ngay cả đầu gỗ Quách Tĩnh còn như thế mất hồn huống chi người khác.
“Ân, chỗ đó không tốt à, chúng ta liền chỗ này tốt a. Đại Hãn cao quý đâu thể cô nương ngồi gần à, chỗ chúng ta tốt nha.” Mấy tên tướng sĩ liền nói. Bọn họ chính là rất nhiều người chưa có thê tử đâu. Nhìn thấy như vậy mỹ nữ làm sao chịu nổi.
Mấy người lập tức xôn xao với nhau, có nhiều người còn định chém nhau à. Đúng là trước mặt mỹ nữ không nói anh em chỉ có kẻ thù à.
Giang nam thất quái mấy tên FA lâu năm liền như chó sói chạy lăng xăng giằng co à. Thấy tình hình không tốt đẹp lắm Hoa Tranh cùng Diệp Thần liền chạy ra ngăn cản nha.
Mọi chuyện cũng được làm sáng tỏ, nhưng có những vết thương sẽ mãi không lành lại. Đó là nỗi đau bị tổn thương bởi một người con gái í lộn một thằng đàn ông. Bọn họ đang mất niềm tin vào phụ nữ a. Bọn họ nhìn DIệp Thần có chút nuối tiếc a, lại có chút hận đời à.
“Đừng nhìn ta như vậy a, ai bảo nghệ thuật là ánh trăng lừa dối đâu” Diệp Thần vô tội nói. Hắn cũng không muốn mình như vậy à. Cuộc đời thật lắm chông gai, cớ sao hắn lại đẹp như thế này a. Muốn trách thì trách ông trời đi, ai bảo sinh ra hăn như vậy hoàn hảo đâu
“Còn ngắm nữa à” Diệp Thần liền nói. Nhìn như vậy mòn người ai đền à.
Mấy người khác cũng thẹn không ngắm nữa. Hắn là đàn ông có gì ngắm à. Nhưng đẹp chính là một loại tài nguyên, thấy đẹp không ngắm. Chính là lãng phí a.
“Được mọi người ổn định lại nào, bây giờ nếu như Tang Côn và Trát Mộc Hợp đánh đến đây, chúng ta liền không tốt như vậy đâu” Thiết Mộc Chân lièn chuyển chủ đề, tuy hiên mặt hắn vẫn còn đỏ đâu. Từ sau khi phu nhân mất, hắn lần đầu có hứng thú liền ăn gáo nước lanh vào đầu à.
“Hiện tại quân số không thể hoạt động khá nhiều a, chúng ta lên suy tính à.” Mọi người liền nói.
“Được, thất quái bọn ta liền trợ giúp” Mấy tên hiệp nghĩa liền đứng lên.
“Không hiểu, Diệp Tiên Sinh có ý kiến gì đâu” Thiết Mộc Chân liền hỏi Diệp Thần. Hiện tại, hắn chính là có dũng nhưng thiếu mưu a. Hắn vốn coi Diệp Thần là mưu sĩ mặc kệ hắn thế nào đồng ý hay không à. Chẳng phải quan điểm của ngươi, Có lợi liền làm, vô lợi bất làm sao.
“Bây giờ thì phải làm sao... Bây giờ ta phải làm sao bây giờ... Làm sao để biết bây giờ... Bây giờ ta biết làm sao bây giờ..” DIệp Thần vừa ăn vừa nói. Hắn chính là đòi lợi tức đâu.
Thiết Mộc Chân liền hiểu ý, tên quỷ tham tài này, được liền cho ngươi “1/3 được chứ, chỉ có thể như vậy” Hắn muốn cho Diệp Thần 1/3 số tài sản của Tang Côn cùng Trác Mộc Hợp đâu.
“Ân ngươi chỉ lấy 1/3 quá hào phóng a. Ta liền nhận số còn lại đâu. Người nghèo quả nhiên rất hào phóng bởi họ hiểu được thế nào là cảm giác trắng tay a” Diệp Thần liền gật gù nói. Hắn cố tình nói thế, ai làm gì hắn.
Thiết Mộc Chân cùng mấy tướng sĩ mặt đen lại. Con người này quá tham lam rồi a. Đã thế lấy như vậy tiền còn chê hắn nghèo nữa à.
“Ta có sao, rõ ràng ngươi nói không rõ ràng à, tốt đừng nóng. Cái chính là không được mất bình tĩnh a, thương lượng thế nào.” Diệp Thần liền đưa ra ý kiến.
Sau một hồi thảo luộn kết quả đưa ra là cưa đôi a. Diệp Thần cũng liền ghé tai vào Thiết Mộc Chân nói vài câu. Sau lại tiếp tục vào ăn, không ai biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng Diệp Thần biết mọi thứ đều đi theo sự sắp xếp của hắn.
Một kế hoạch sẽ diễn ra đúng dự đoán và không tồn tại điều bất ngờ nào. Dù cho đó là kế hoạch kinh khủng đi chăng nữa. Cuộc sống vốn không công bằng, sống vốn không nằm trên tay kẻ yếu, không nên trách hắn à. Các ngươi vốn không phải người có tầm nhìn, mà chỉ là bù nhìn mà thôi.
Mặc kệ là Thiết Mộc Chân hay là Tang Côn, Trát Mộc Hợp, Vương gia người Kim là tướng hay gì đi chăng nữa cũng là quân cờ, mà người đánh cờ chính là hắn.
Và người thắng cuộc là ai là do hắn... Quyết định. Bàn cờ đã định, các quân cờ nên vào đúng vị trí của nó cần tồn tại.