Thiên Đạo Hệ Thống

Chương 70: Xạ Điêu-Bắt Gian Tại Trận



Nhóm người Thất Quái đêm hôm liền mò sang phòng ngủ của Diệp Thần để đòi người đâu. Nhưng có điều là... Không ai dám bước vào nha, đèn trong phòng vẫn sáng à. Có lẽ Diệp Thần vẫn nói chuyện với Thất Muội đâu.

Đối với bọn họ Diệp Thần say rượu liền là cấm kỵ à. Mấy lần trước say mèm, liền múa tay lung tung đánh đập bọn họ thừa sống chí chết à.

Quan trọng là Diệp Thần dùng võ công học lỏm đánh lại bọn họ, quá mất mặt rồi. Nếu đánh bình thường họ sẽ không sợ nhưng chẳng hiểu sao trong người tên này chẳng có tia nội lực nào mà sử dụng ra luồng chân khí tự động lưu thông cơ thể, chỉ cần ăn một đấm chắc liền nằm mấy ngày.

Thế mà hắn chỉ đánh có con trai không à, đối với con gái thì say rượu liền như cún con no sữa vậy, có tiện nghi liền chiếm.

“Ở ngoài không phải cách, tam đệ ngươi xem mắt ta không rõ ngươi vào xem a” Kha Trấn Ác đại ca liền ra lệnh.

“Đại ca, ta ăn nói không giỏi a, ngươi xem không cẩn thận khiến hắn đau lòng tự tử à. Vẫn là nhị ca đọc nhiều sách đi tốt” Tên tam đệ Mã vương thần Hàn Bảo Châu liền dùng cái lý do sứt sẹo từ chối.

“Ân đừng nhìn ta như vậy a. Sách của ta không nói đến bênh tình yêu à. Với lại ta còn chưa từng có bạn gái thế nào khuyên ngăn.” Chu Thông liền nói. Điên hay sao vào chịu tội, mấy người không vào liền bắt ta vào.

“Các ngươi không thấy rằng thất muội đang không biết thế nào mà các người còn đùn đẩy nhau... Các ngươi không đi thì để... Lục đệ ngươi đi” Tứ ca Nam Sơn Tiểu Tử Nam Hi Nhân lên tiếng khiến cho mấy người khác đều xấu hổ nhưng đến câu cuối khiến bọn họ liền khinh bỉ hắn.

“Tứ ca ngươi sao lại đẩy cho ta a, ta nói trong chúng ta chỉ có thất muội cũng với ngũ huynh từng yêu qua, cho đến giờ anh em chúng ta toàn dân ngay cả hôn còn chưa nói gì an ủi. Tốt nhất cứ về a.” Lục đệ Toàn Kim Phát liền đưa ra ý kiến, không vào thì về, không buồn ngủ chắc.

Mấy người cứ thế đứng tranh luận với nhau thì từ xa Quách Tĩnh liền đi tới nơi. Hắn cảm thấy phải xin lỗi Diệp Thần a, với lạii cũng phải giải thích rằng hắn không muốn như vậy à. Đối với người đại ca này hắn rất sùng bái, không muốn mất đi a.

“Mấy vị sư phụ tối đến các ngươi làm gì a” Quách TĨnh chào hỏi.

“Đệ tử ngươi đến rất đúng lúc nha” Mấy tên sư phụ nhìn thấy Quách TĨnh liền như thấy một bao cát lý tưởng. Liền kéo hắn ném mạnh vào bên trong. Bọn họ không thể nói Diệp Thần say à, nếu không tên đệ tử này chắc chắn thà chết không vào nha.

Ngươi là tình địch của người ta, hắn không đánh ngươi tàn phế nửa người mới là lạ.

Tội nghiệp Quách TĨnh bị ném bay vào trong mặt đập liền vào bàn. Trên mặt chầy xước khắp tay bị đập vào cái ghế gần đấy tím lại à. Hắn liền kêu lên đau a.

Mấy tên sư phụ ở ngoài nghe thấy thì tưởng Quách TĨnh bị Diệp Thần đánh liền đứng cầu nguyện cho hắn à. Còn Diệp Thần và Hàn Tiểu Oanh vẫn ôm nhau ngủ như chết không có phát hiện ra Quách Tĩnh kêu à.

Quách Tĩnh đứng lên nhìn xung quanh một lúc thì thấy cảnh tượng có không hợp với thiếu nhi à. Nhìn chằm chằm một lúc, máu mũi liền chảy ra.

Quách TĨnh liền quay ngươi định chạy liền vấp phải cái ghế ngã chẹo chân, đau đớn nhưng không dám kêu nha. Hiện tại, hai người họ như vậy bị hắn phát hiện không đánh người diệt khẩu mới là lạ đấy. Đặc biệt Diệp Thần đại ca, thủ đoạn của hắn Quách TĨnh đã nhìn, tuyệt đối không muốn thử à.

Hắn có lẽ người quên cả đau lết ra ngoài mặc kệ máu mũi chảy. Ở lại nhìn một lúc liền chảy hết máu mũi mà chết mất à.

Ra đến ngoài Quách Tĩnh định chạy một mạch về phong thì bị mấy vị sư phụ ngăn lại.

“Tĩnh nhi cực khổ ngươi, lần này DIệp Thần ra tay quá nặng à. Máu mũi tùm lum a, ngươi nói Thất Sư cô của ngươi có an toàn không nha” Mấy lão xử nam lâu năm lên tiếng hỏi.

“Ta không bị biết... Cái gì cũng không biết nha... Cái gì cũng không nhìn thấy à... Không phải Diệp Thần đánh ta... Không phải hắn đánh... Ta tự ngã, mấy vị sư phụ... Ta về phòng trước các ngươi tốt.” Quách Tĩnh liền ấp úng nói, muốn cáo từ thì bị lôi lại.

“Ây da, xem ra đệ tử của chúng ta bị tên Diệp Thần đánh đến sợ rồi, ngươi xem bị đánh cứ nói, chúng ta sẽ đòi lạ công đạo giúp ngươi nha. Có mấy vị sư phụ tại, ngươi không cần sợ nha” Mấy tên sư phụ an ủi Quách Tĩnh.

“Hắn thực không đánh ta a, các ngươi tự vào xem đi” Quách TĨnh liền chuồn nhanh về phòng, nhing hắn giống như đứa trẻ làm sai điều gì cần chạy chốn vậy.

“Các ngươi thấy sao a, hay cùng nhau vào đi” Kha Trấn ác đưa ý kiến của mình ra. Mấy người khác cũng tán đồng theo.

Cả bọn cùng đi vào theo, vừa vào đến nơi khắp nơi đều là đồ bị vỡ à, ghế thì lung tung đổ. (Lúc nãy Quách TĨnh ngã làm ra) Xem ra, có trận đại chiến vừa ngang qua càn quét à.

Mấy người đàn ông liền tìm xung quanh xem thất muội của họ thì rẽ sang trái liền thấy cái cảnh tượng kinh hoàng khiến mấy người bọn họ kêu lên kinh hoàng, chỉ có thể nói là kinh hoàng. Chỉ có tên mù Kha Trấn Ác là vẫn ngạc nhiên chẳng biết gì kêu gì đấy, gì đấy à. Mấy tên khác liền giải thích cho hắn à

Hàn Tiểu Oanh cũng dần tỉnh lại từ trong mơ nha, có người hét vào tai chắc chỉ có Diệp Thần là ngủ được như chết à. Đập vào mắt nàng liền là thất quái nhìn nàng chằm chằm nha.

“Mấy sư huynh ngươi khỏe nha, sao đến phòng ta sớm vậy à” Hàn TIểu Oanh vẫn còn chưa tỉnh rượu lơ mơ nói. Cái gối này thật êm nha (đang gối vào ngực Diệp Thần) khiến nàng muốn ngủ thêm một chút nữa à.

“Thất muội ngươi muốn tái giá cũng được dù sao ngũ đệ cũng đã mất lâu rồi. Nhưng tại sao lại chọn hắn a” Kha Trấn Ác liền lắc đầu nói. Mấy người khác cũng gật theo nói.

“Mấy người nói gì lạ vậy à, ta...” Hàn Tiểu Oanh liền ngẩng người dậy nói. Thì có cái vật gì vẫn đang gắn liền với bên dươi nàng khiến nàng đau không cựa nổi à. Đầu óc cũng thanh tỉnh trở lại, liền thấy cảnh tượng xung quanh có chút bàng hoàng.

Hôm qua không phải là mơ sao, sự trong trắng của nàng cứ thế cho hắn. Cái tên nàng ghét cay ghét đắng à. Nghĩ đến liền bật khóc lên. Mấy vị sư huynh thấy vậy liền an ủi nàng à.

Diệp Thần lúc này cũng lơ mơ tỉnh dậy à.

“Xin chào a, các ngươi tốt” Diệp Thần têo bản năng nói.

“Tốt cái đầu nhà ngươi” Mấy tên thất quái liền nói. Nếu không phải ngươi sẽ làm em rể tương lai lại còn có thế có quyền bọn họ liền dùng một gậy đập chết hắn à.

“Ta muốn giết ngươi” Hàn TIểu Oanh thì nhìn Diệp Thần với cặp mắt sát thủ à.

“Ân từ từ có chuyện gì thì... Từ từ... Nói” Diệp Thần nói được nửa câu, thì liền ý thức được tình hình xung quanh khiến hắn tỉnh cả rượu à. Hàn Tiểu Oanh cái tiểu mỹ nhân này thế nào lại cùng hăn song phi à, không thích hợp à.

“A” Hàn Tiểu Oanh chợt kêu lên một tiếng khiến Diệp Thần chết điếng người à. Ở đây có người nha, ngươi không thể không kêu sao.

“Thất muội ngươi làm sao nha” Mấy tên sư huynh lo lắng hỏi.

“Cái đó to ra” Hàn TIểu Oanh liền khẽ kêu lên, nhìn Diệp Thần càng nồng đậm sát khí. Mấy tên sư huynh cùng Diệp Thần liền đỏ mặt. Cái cô gái này không thể có chút ý tứ sao.

Hai người rốt cuộc cảm thấy cái tư thế này không tốt nha. Diệp Thần thì cứ muốn như vậy, còn Hàn TIểu Oanh thì chỉ mong thoát ra à. Quá mất mặt rồi, chính là quá chật, lại khô không rút ra được nha. Cứ thế liền gắn liền với nhau à. Cũng may có cái chăn đắp bên trên nên không ai nhìn thấy được nội dung à.

“Ân, ta nhớ ra à. Hôm qua là chúng ta uống say rồi cứ thế mất kiểm soát nha” Diệp Thần liền nói.

“Bây giờ mọi chuyện ra thế này Thất muội ngươi nên tái giá à” Mấy tên sư huynh liền nói.

“Ta không muốn gả cho hắn, ta muốn giết hắn.” Hàn Tiểu Oanh liền lên tiếng.

“Ngươi không thể giết ta nha. Giết xong ngươi liền thành quả phụ à. Mấy vị đại ca, các ngươi nói ta nói đúng không à, làm em rể mấy người liền không chịu thiệt nha” Diệp Thần vô xỉ nói. Hắn là mua chuộc nha.

“Đúng vậy, em rể ngươi là người tốt” Mấy tên sư huynh liền gật đầu nói.

“Các người ra ngoài hết cho ta” Hàn Tiểu Oanh liền đuổi bọn họ. Mấy người liền đành ra về, nhưng xem ra người em rể này đã định nha. Bọn họ biết Diệp Thần về phần nào chứ thủ đoạn thực sự không phải dạng vừa đâu. Thất muội đành an tâm gả cho hắn đi, huống hồ bọn họ còn lo không gả được đi ấy chứ.

Trong phong liền còn lại có hai người.

“Ngươi cười cái gì? Còn không mau thoát khỏi tư thế này” Hàn Tiểu Oanh liền tức giận nói. Thoát được liền chém hắn thành từng mảnh.

“Ta thấy thế này rất tốt nha. Thoát ngươi liền muốn chém ta à” Diệp Thần cười nói.

Hàn Tiểu Oanh liền bị đoán chúng thẹn quá hóa giận, liền muốn đứng lên. Nhưng tội nghiệp nàng sao lại quên nha hai người còn đang gắn với nhau à. Đến được một nửa lại quỷ xuống.

Nàng đau khóc không ra nước mắt mất. Diệp Thần liền ngồi hưởng thụ cảm giác này. Đúng ngươi hoạt động rất tốt à.

“ẤY, đừng khóc. Khóc sẽ xấu à” Diệp Thần lên tiếng an ủi.

“Không cần ngươi quan tâm, tên đáng ghét” Hàn Tiểu Oanh tiếp tục khóc. Dù soa cũng là con gái đang đâu bị Diệp Thần như thế làm không khóc sao được. Đã thế còn bị các sư huynh bắt gian tại trận nha, hỏi nàng làm sao gặp người đây

Diệp Thần liền hôn lên môi nàng, sau đó tiếp tục di chuyển liên tục. Hàn Tiểu Oanh cũng ngừng khóc dần dần phối hợp theo Diệp Thần. Một lúc sau, nàng liền bị Diệp Thần chơi đùa mệt không còn tý sức nào à. Hai người cũng thoát khỏi tư thế vừa rồi.

“Ta sẽ giết ngươi à” Hàn Tiểu Oanh liền thở không ra hơi nói. Tên này còn là người sao như vậy lợi hại, nàng mới lần đầu không thể nhẹ nhàng sao.

“Tại sao ngươi muốn giết ta à, chẳng lẽ ngươi không thích ta sao. Ta sẽ cưới ngươi sẽ chịu trách nghiệm” Diệp Thần vừa nói vừa đứng dậy khỏi chăn.

“Ta làm sao sẽ thích ngươi cơ chứ. Cũng sẽ không gả cho ngươi” Hàn Tiểu Oanh liền đỏ mặt nhìn Diệp Thần. Hắn đẹp trai, lại có tài có tiền, đã thế công phu trên giường lại như vậy lợi hại, rất thu hút khác phái nha. Nếu nói không có thích hắn thì ngay cả trong mơ nàng sẽ trao mình cho hắn sao sẽ không đi.

Diệp Thần liền lấy trong tủ ra hai lọ thuốc một lọ liền đưa cho Hàn Tiểu Oanh, còn một lọ tự mình uống hết rồi nói.

“Hiện tại ta đã uống thuốc độc, lọ ngươi cầm trên tay chính là thuốc giải. Nếu ngươi muốn gả cho ta hãy cho ta uống nó. Nếu ngươi không muốn gả cho ta, thì cứ cầm lấy coi như kỷ vật cuối cùng ta đưa ngươi đi” Diệp Thần vừa nói, mặt cũng chuyển xanh dần, ngã vào ngực Hàn Tiểu Oanh.

“Ngươi đừng làm ta sợ” Hàn Tiểu Oanh cuống tay chân cầm lọ dược, nàng đang do dự a. Nàng hận Diệp Thần nhưng lại muốn cứu hắn à.

“Tiểu Oanh ngươi không cần như vậy. Là ta có lỗi với ngươi a. Ta muốn trước khi chết có một bí mật muốn nói cho ngươi” Diệp Thần bắt đầu ho ra máu nói.

“Ta thực ra, ta cũng yêu ngươi. Từ lần đầu gặp mặt ta đã thích ngươi. Xin lỗi vì hay trêu chọc ngươi xin lỗi” Diệp Thần yếu ớt nói.

“Ngươi đừng nói, ta liền cứu ngươi” Hàn Tiểu Oanh cũng bắt đầu mềm lòng nói.

“Không, ngươi không gả cho ta, ta liền không uống à” Diệp Thần mệt mỏi gạt lọ thuốc giải sang một bên làm đổ hết

“Ngươi còn lọ dược nào sao, chỉ ta. Ta không muốn ngươi chết” Hàn Tiểu Oanh vừa nói vừa khóc. Nàng không muốn mất hắn. Chỉ khi sắp mất đi thứ gì con người mới thấy được sự quan trọng của nó đối với mình

“Thuốc ở ngăn tủ thứ hai, ta không còn nhiều thời gian. Không còn kịp nữa, ngươi mau nghe ta nói” Diệp Thần ngày càng yếu ớt nói.

“Ngươi nói, ta nghe” Hàn Tiểu Oanh ôm Diệp Thần vào ngực khóc nói.

“Huynh có thể ở trong trai tim muội được không?” Diệp Thần liền nói.

“Là ngươi tự bước vào đấy chứ, từ rất lâu rồi.” Hàn Tiểu Oanh ôm chặt hắn nói.

“Sau khi ta chết muội sẽ nhớ đến ta chứ. Dù chỉ một chút thôi cũng được, đừng quên ta được không?” Diệp Thần hơi thở ngày càng yếu ớt.

“Sẽ không quen nhất định sẽ không quên” Hàn Tiểu Oanh khóc lớn hơn.

“Quả nhiên gặp được muội thật tốt quá. Nếu muội làm lão bà ta thì tốt quá. Xin lỗi, ta thấy lạnh quá, ta muốn ngủ” Diệp Thần ngày càng yếu ớt, mạch cũng chậm lại.

“Không cho phép ngươi ngủ. Ta yêu ngươi. Đừng chết, chỉ cần ngươi sống ta liền làm lão bà ngươi. Ta không muốn mất thêm một ai nữa. Đừng đối xử với ta như vậy, Diệp Thần tỉnh dậy đi làm ơn.” Hàn Tiểu Oanh ôm Diệp Thần điên cuồng nói. Nàng lập tức lấy thuốc giải cho Diệp Thần uống, còn nước thì còn tát à.

“Sao không có tác dụng, ta xin lỗi là ta chậm trễ. Ngươi tỉnh dậy a, ta xin lỗi. Ta rất cô đơn đừng như vậy. Ta yêu ngươi mà. Hu hu” Hàn Tiểu Oanh vừa khóc lay người Diệp Thần nói.

“Ngươi còn lay nữa ta liền chết thật à.” Diệp Thần đang nằm bất tỉnh liền nói.

“Diệp Thần ngươi chưa chết sao” Hàn Tiểu Oanh vui mừng nói.

“Ta làm sao bỏ lại ngươi mà đi được chứ, lão bà.” Diệp Thần ôm lấy Hàn Tiểu Oanh nói.

Thực chất, hắn không có bị trúng độc à. Mấy lọ thuốc đều là thuốc bổ huyết nha. Còn việc ho ra máu mặt xanh lại chính là dựa vào y thuật của mình làm thôi. Với lại đóng kịch là nghề của hắn rồi, một màn kịch đổi một cái lão bà quá lời.

“Ai là lão bà ngươi chứ?” Hàn TIểu Oanh đỏ mặt lảng tránh nói.

“Ngươi chẳng phải nói sẽ gả cho ta sao” Diệp Thần liền nói.

“Ta có nói sao?” Hàn Tiểu Oanh liền chối. Đây chính là đặc quyền của con gái nha, nói có thành không à.

“Ngươi không gả cho ta, ta liền chết cho rồi dù sao không ai cần ta” Diệp Thần liền uy hiếp.

“Đừng ta gả còn không được sao” Hàn Tiểu Oanh liền ngăn hắn lại. Nàng không muốn hắn gặp nguy hiểm.

“Còn Hoa Tranh thì sao?” Hàn Tiểu Oanh hỏi hắn. Dù sao, nữ nhân không ai muốn trong tim người đàn ông mình có người khác

“Không ai trên thế giới này thuộc về ai, có những lúc cần lựa chọn một kết thúc buồn hơn là một nỗi đau không bao giờ kết thúc. Khi đó chúng ta phải quên đi. Vì không phải yêu thương nào cũng được đền đáp bằng yêu thương, không phải yêu một người là sẽ được bên một người” Diệp Thần nhắm mắt nói.

“Giỏi chịu đựng, giỏi kìm nén. Không có nghĩa là không biết đau. Đừng để nuối tiếc là được, ta không muốn nhìn ngươi như vậy. Ta biết ngươi hoa tâm nhưng ngươi sẽ không lãng quên ta đúng không” Hàn Tiểu Oanh nằm trong ngực hắn nói.

Nàng biết Diệp Thần không thuộc về mình nàng, trong xã hội này nam nhân chính là năm thê bảy thiếp à. Nữ nhân vốn không có quyền lên tiếng phản đối.

“Yên tâm dù sau này thế nào cũng sẽ không” Diệp Thần cam kết.

“Muốn ta” Hàn Tiểu Oanh khẽ nói.

“Không ngờ Ngươi là một cái dâm phụ đâu à” Diệp Thần đè Hàn Tiểu Oanh ra nói.

“Còn không phải do ngươi sao” Hàn Tiểu Oanh kiều mỵ nhìn hắn.

Hai người lại tiếp tục chơi đùa tới sáng, họ không hề hay biết rằng bên ngoài đang có một bóng người. Bóng dáng của một cô gái đang khóc, quay lưng mà đi. Nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra đó là Hoa Tranh công chúa a.

Nàng muốn đi vào nhưng lại không có lý do gì cả. Nàng và hắn vốn chẳng là gì của nhau cả, nhưng tại sao tim vẫn đau, nước mắt cứ chảy.