Bước tới cửa quán ăn, Diệp Thần liền nhìn sơ qua. Đây là nơi tiêu tiền a, xem ra bữa nay được ăn sang à.
“Này ngươi nói nơi này có đồ gì ngon sao?” Diệp Thần liền hỏi. Hắn là khách du lịch nha, hỏi người bản địa tốt.
“Các món ăn này chính là đồ bỏ đi nha. So với ta làm chẳng đáng là bao” Hoàng Dung khinh bỉ nói. Đúng là không kiến thức.
“Ngươi sẽ không lừa ta chứ. Ta xem ngươi bộ dạng nấu ra đồ ăn chính là bỏ đi một dạng” Diệp Thần liền nói. Lừa khách du lịch là một cái tội nha.
“Ngươi không tin ta, đợi khi nào ta nấu liền chỉ cho ngươi ngửi đủ.” Hoàng Dung liền tức giận. Hắn dám xem thường tài nấu ăn của nàng à. Trong phương diện nấu ăn nàng tự nhận không dưới nhiều người.
“Ta là chủ nhân của ngươi có cái gì ngon ta ăn trước.” Diệp Thần không phục nói. Để một tên tiểu nô bộc bắt nạt, hắn làm sao xông pha giang hồ, làm sao tán đổ mỹ nữ.
“Ngươi ngoài tiền ra còn có cái gì sao.” Hoàng Dung liền nói. Ngươi cho rằng chủ nhân thì muốn làm gì thì làm sao, đợi nàng chơi hắn xong ý lộn là chỉnh hắn xong liền cho cha xử hắn.
“Có, còn vẻ đẹp trai, phong lưu phóng khoáng, tài năng đầy mình.” Diệp Thần vênh mặt lên nói.
“Được ngươi soái, vậy tài năng ngươi đâu?” Hoàng Dung liền chống đồi. Tên này soái ca thật nhưng tài năng của hắn chưa từng thấy qua. Nếu không phải nàng biết con người xấu xa của hắn, chắc liền muốn bao nuôi hắn à.
“Ta là kỳ tài võ học” Diệp Thần liền vỗ ngực nói.
“Vũ phu” Hoàng Dung khinh bỉ.
“Ta y thuật thông thần” Diệp Thần liền tự tin.
“Y thuật ngươi cao bao nhiêu mà dám khoe khoang à” Hoàng Dung liền cười lớn. Nàng là con gái của Hoang Dược Sư nha, muốn nói y thuật múa rìu qua mắt thợ sao.
“Nhà ngươi không tin, đừng nói lão Đông Tây cái gì mà Tà. Ta nói y thuật của lão so với ta còn thấp kém, ta nhận hắn làm đệ tử ký danh còn tạm xem được” Diệp Thần nhỏ nước là nước bọt. Y thuật là tư bản của hắn, không thể để ai coi thường.
“Ngươi dám nói xấu Hoàng Dược Sư, ngươi chính là không biết trời cao đất dày.” Hoàng Dung liền tức giận. Dám xỉ nhục cha trước mặt nàng sao. Cha nàng là người nàng tôn trọng nhất đối với nàng a.
“Ta chính là coi thường hắn. Ngươi ý kiến sao, ta thấy lạ a, cả ngươi và lão quái vật đó đều họ Hoàng có quan hệ gì sao” Diệp Thần liền nói. Không phải người quen sao bênh hắn dữ vậy, ta là chủ ngươi lại không có bênh à.
“Thôi hai người thôi cãi nhau a. Định đứng ngoài cả ngày sao, ta nói Hoàng huynh đệ Diệp đại ca chính là y thuật rất cao siêu. Ngươi không nên đối với hắn như vậy bất mãn” Quách Tĩnh đứng ra ngăn cản.
“Chúng ta vào đi. Ăn xong lấy sức cãi tiếp. Ta đều đói” Diệp Thần để ý bụng mình liền nói. Từ lúc đi đến đây được có vài miếng lương khô ăn cầm hơi à.
“Được chúng ta liền vào. Đi thôi” Hoàng Dung dẫn đường đi trước.
Vừa bước vào quán, Tên tiểu nhị liền chạy ra ngăn lại Hoàng Dung.
“Đi chỗ khác chơi, chỗ này không tiếp ăn mày.” Tên tiểu nhị phất khăn lau bàn nói.
“Ai nói ta đến xin cơm, ta đến để ăn cơm” Hoàng Dung cười nói.
“Ngươi có ngân lượng sao.” Tên tiểu nhị khinh thường a. Ăn mày cũng dám vào nơi này ăn cơm đùa chắc.
“Ta không có nhưng chủ nhân của ta có nha. Hắn là đại gia à” Hoàng Dung tươi cười nhảy nhót chỉ Diệp Thần.
Diệp Thần cười khổ, tên này bảo bao nhiêu lần gọi chủ nhân đều không chịu gọi. Đến lúc cần thì nói năng ngh ngọt sớt à.
“Đúng ta có tiền nha, hôm nay hắn ăn gì ta trên người. Với lại tiểu nhị ngươi mắt gì dám nói hắn là ăn mày?” Diệp Thần tức giận hỏi.
Hoàng Dung nghe thấy Diệp Thần ra mặt thay nàng liền ngóng lên nghe. Tên chủ nhân này không đến nỗi tệ bạc. Đãng lẽ không nên trêu hắn.
“Hắn rõ ràng là cẩu nhà ta nuôi a. Đừng nhìn hắn giống người mà tưởng hắn là người chứ. Nhớ kỹ thế giới này vi diệu thế đấy. Cẩu còn có thể nói tiếng người à” Diệp Thần lập tức lên tiếng. Đối với người thông minh cần phải dùng cách đặc biệt để trị à.
Nói thật, đối với xỉ nhục người khác, hắn dám nói mình là minh chủ võ lâm à. Ai dám cướp liền nói hắn ói ra máu.
“Ngươi... Ngươi...” Hoàng Dung tức giận dậm chân. Xông lại căn vào tay Diệp Thần.
Diệp Thần liền đau đớn kêu lên. Hắn không ngờ Hoàng Dung lại làm thế nha.
“Ngươi cầm tinh con chó sao, cắn ta à” Diệp Thần tức giận nhìn Hoàng Dung. Lúc ở Mông Cổ, hắn thử qua. Máu hắn chính là thần huyết trị bách độc à. Một giọt cũng đáng giá ngàn vàn a.
Cũng may cơ thể hắn khá tốt. BÌnh thường không phải vũ khí không xuyên thủng được.
“Ngươi chẳng phải bảo tâ là chó sao, mà chó liền cắn người” Hoàng Dung vênh mặt lên. Dám nói nàng là cẩu, cho ngươi biết cẩu cũng có thể cắn người à.
“Được ngươi nói đúng. Ta hỏi ngươi có bị dại hay bệnh truyền nhiễm sao” Diệp Thần liền xoa xoa tay quay lại hỏi.
“Yên tâm ngươi không chết được” Hoàng Dung liền vui vẻ quay người vào bên trong. Xem sau này còn dám bắt nạt nàng sao.
Tên tiểu nhị đứng thẫn thờ, cái thế giới này quá điên cuồng. Quả nhiên vi diệu à.
“Khách quan các ngươi ăn gì à” Có người đến kêu gọi món à.
“Để ta a, dù sao cũng là người bản địa. Ta liền giúp các ngươi giới thiệu tốt” Hoàng Dung cười tà ác nhìn Diệp Thần.
“Ngự Trân Hiên là quán rượu đắt nhất nơi này đấy. Đến đây ăn cơm không phú thì quý. Không biết ba vị có cần ta giới thiệu một không” Tên tiểu nhị liền nói. Để ăn mày gọi đồ ăn, hắn biết sao.
“Ngươi lải nhải nãy giờ là xem thường chúng ta, sợ chúng ta không có tiền trả sao” Hoàng Dung đặt một chân lên ghế khó chịu nói.
“Tiểu nhân không dám” Tiểu Nhị cười hòa nói. Hắn không sợ không có tiền à. Nhìn Diệp Thần chính là người có tiền nha nhưng không biết hắn chịu hay không nha.
“Tểu nhị, vị huynh đệ này chính là gọi gì liền mang lên đi, sẽ không thiểu tiền của ngươi” Quách Tĩnh liền nói.
“Vậy các vị muốn gọi gì a” Tên tiểu nhị thấy tên này cũng có chút đỉnh tiền liền hỏi.
“Cho bốn thứ quả tươi bốn thứ quả khô, 2 món ngâm muối, 2 thứ ngâm mứt,...” Hoàng Dung nói liền một loạt tì bị DIệp Thần ngăn lại.
“Sao ngươi thấy không đủ tiền à” Hoàng Dung liền cười nói. Ngươi cho rằng ngươi lắm tiền sao, cách lắm tiền còn thua xa.
“Không phải để ta dạy các ngươi một cách nhanh hơn a. Làm vậy quá quê mùa mất mặt chết ta” Diệp Thần khinh bỉ nói. Rồi ngoắc tay với tiểu nhị.
“Trong tiệm có món gì, mang hết ra đây cho ta” Diệp Thần móc trong túi ra một thỏi vàng đập lên bàn nói.
Tiểu nhị thấy tiền liền sáng mắt mau đi thực hiện à.
“Các ngươi xem, chỉ cần một câu nói ngắn gọn, đầy đủ xúc tích liền xong. Nói nhiều quá lằng nhằng. Tiểu ăn mày nhớ yếu thì đừng có mà ra gió” Diệp Thần liền ưỡn ngực nói.
“Đại ca, quả nhiên là giỏi, tiểu đệ còn phải học hỏi” Quách TĨnh ngu ngơ liền gật đầu thán phục.
“Tất nhiên, đại ca phải khác chứ.” Diệp Thần phồng mũi nói.
Hoàng Dung liền ngoan ngoãn yên vị ngồi xuống chỗ của mình. Muốn chơi hắn ai ngờ hắn, ai ngờ liền bị vẽ mặt lại à. Không sao quân tử trả thù mười năm không muộn, Trước hết, cho hắn lên cao, sau đó nàng nhất định đạp hắn rơi à.
Diệp Thần cười lớn. Muốn chỉnh hắn sao, ngươi còn non còn xanh lắm à. Hắn muốn xem thử, tên tiểu ăn mày này còn có trò vui gì giúp hắn giải trí đây.