Quách TĨnh ra đường liền tìm đến tiệm bánh bao bị Hoàng Dung trêu đùa lúc nãy. Hoàng Dung liền lẻn theo sau.
“Đại ca, ta đến đưa tiền bánh bao cho huynh” Quách TĨnh thật thà nói.
“Ế có phải cậu đi cùng tên ăn mày cùng tên công tu không?” Chủ quán liền ngạc nhiên nói. Hắn đang lo mất tiền đâu, không ngờ có thằng ngốc tự dẫn đến à.
“Đó là tiểu huynh đệ và đại ca của ta, tuổi nhỏ không hiểu chuyện. Đại ca huynh đừng giận nữa. Hôm nay hai người bọn họ hại ngươi không làm ăn được gì. Tiền này huynh cầm lấy” Quách TĨnh móc tiền ra đưa cho Người bán bánh bao.
“Được, được” Tên bán bánh bao liền âu yếm tiền trên tay mình. Số tiền này hắn có thể tha hồ ăn chơi một trận nha.
Hoàng Dung đi sau tức đến giậm chân.
“Người này đúng là thích lo chuyện bao đồng. Trên thế giới này có người ngốc như vậy sao.” Hoàng Dung lẩm bẩm.
“Có, vừa vặn Quách Tĩnh là một trong số đó” Diệp Thần đứng sau lưng Hoàng Dung lên tiếng nói.
“A” Hoàng Dung giật mình quay người lại lùi ra xa.
“Đừng ngạc nhiên bởi vẻ đẹp của ta như thế chứ” Diệp Thần cười nói.
“Có mà tưởng thấy ma đâu. Sao ngươi xuất hiện bất ngờ vậy” Hoàng Dung vỗ ngực nói. Làm nàng sợ chết, tên này đúng là âm hồn bất tán.
“Ta luôn đứng sau ngươi, chẳng qua ngươi không để ý thôi” Diệp Thần viện cớ. Thực chất hắn dùng khinh công chạy theo nàng à. Nói đến võ công chạy trốn ai dám hơn hắn à.
“Ngươi nói chuyện thú vị gì, tiền cũng đưa cho người ta. Không hứng thú.” Hoàng Dung khoanh tay bĩu môi nói.
“Ta nói là có chuyện thú vị, thì ắt sẽ có. Còn không mau chạy theo, hắn liền đi mất.” Diệp Thần liền chỉ Quách Tĩnh hướng đi nói.
“Ân, còn mau chạy theo” Hoàng Dung liền chạy theo vẫy Diệp Thần.
Quách Tĩnh định đi về quán hội ngộ với Diệp Thần cùng Hoàng Dung. Lúc đi đến ngõ nhỏ liền bị nhóm người chặn lại.
“Tiểu tử, không ngờ chúng ta nhanh thế liền đã gặp lai rồi. Tên nhóc đi cùng ngươi đâu rồi nha.” Một tên đứng ra nói.
“Ta nhận ra các ngươi Tứ quỷ Hoàng Hà” Quách Tĩnh không sợ hãi nói.
“Ngươi nhớ tốt đấy tiểu tử. Hôm nay có sư thúc tại ngươi chạy đằng trời” Mấy tên Tứ Quỷ không quên khoe khoang sư phụ mình.
Hoàng Dung cùng Diệp Thần đứng núp một bên nhìn. Không ai muốn xông lên cả.
“Hoàng Hà tứ quỷ, các ngươi có thù oán với họ sao?” Hoàng Dung hỏi.
“Không có ân oán gì cả, chẳng qua họ thấy ta soái hơn họ, nên ghen ghét muốn giết ta đâu” Diệp Thần bất đắc dĩ nói. Chính là hắn cho bọn họ ăn no hành ở chiến trường khi giúp Thiết Mộc Chân đánh trận đi.
“Ngươi bớt ảo tưởng một tý không được sao. Với lại, huynh đệ gặp nạn ngươi không xông lên cứu sao.” Hoàng Dung liền kích Diệp Thần.
“Ngươi nói đúng huynh đệ gặp nạn, ta nào có thể khoanh tay đứng nhìn.” Diệp Thần hào hiệp nói.
“Đúng vậy xông lên. Ta ủng hộ ngươi” Hoàng Dung liền làm động tác cố lên cổ vũ hắn.
“Đưa ta cây gậy của ngươi” Diệp Thần chỉ cây gậy ăn mày của Hoàng Dung nói.
“Để làm gì nha” Hoàng Dung thắc mắc.
“Còn nói, bọn họ có vũ khí ngươi không thấy sao. Ta chính là tay không tấc sắt nha.” Diệp Thần tội nghiệp nói. Hắn vốn không tìm thấy binh khí vừa tay à. Hiện tại, cũng chỉ có dùng ngâm châm làm vũ khí mà thôi.
“Ngươi cầm lấy a” Hoàng Dung liền vứt cây gậy cho Diệp Thần. Trong lòng cười thầm, đợi ngươi bị ăn no đòn rồi. Ta tìm cách lấy xuống giấy bán thân à.
“Được rồi, Quách TĨnh gặp nạn. Hoàng Dung mau xông lên mở đường nha” Diệp Thần nhận lấy cây gậy, rồi đạp vào vai Hoàng Dung, nhìn nàng như kiểu ta tin tưởng nha ngươi một dạng.
“Ây, ngươi nói vậy có ý gì. Lấy gậy của ta xong bảo ta xông lên là sao” Hoàng Dung bất mãn nói.
“Ngươi là nô bộc của ta a, ngươi không lên chẳng lẽ để bổn công tử lên sao. Với lại, cái gậy này ta chính là dùng để tự vệ nếu không may bị chúng phát hiện làm sao.” Diệp Thần hào hùng nói.
“Ta nghĩ ta ở lại tốt. Dù gì ngươi là chủ nhân của ta ở lại bảo vệ ngươi à.” Hoàng Dung cười làm hòa nói. Nhưng trong lòng đã hỏi thăm mười tám đời tổ tông của DIệp Thần.
“Đừng sợ, nếu ngươi có mệnh hệ gì. Yên tâm, ta sẽ đặt mua quan tài cho ngươi, dù sao ta biết tiệm gần đây đang khuyến mại” Diệp Thần đùa giai nói.
“Diệp đại ca, ta có mẹ già, bố già, ngươi không thể làm thế” Hoàng Dung liền chạy ra giữ khoảng cách với Diệp Thần. Nàng sợ hắn ném nàng ra đi.
“Đừng như vậy, cùng lắm ta không bắt ngươi lên nữa” Diệp Thần kéo Hoàng Dung lại tiếp tục xem.
“Để hắn như vậy không sao chứ. Nếu chúng ta cùng xông lên biết đâu” Hoàng Dung lo lắng hỏi. Dù sao Quách Tĩnh đồi với nàng khá tốt.
“Ngươi đần sao. Tên sư thúc kia chính là Hầu nhị gia, một tên nhị lưu cao thủ. Còn bốn tên kia đều là Tam lưu cao thủ à.
Ba tên chúng ta cũng chỉ là Tam lưu, đã thế trong tay vũ khí ngoài cây gậy ăn mày ra còn sao?
Với lại, ba đánh năm không có cơ hội thắng nha.” Diệp Thần thở dài nói. Tính đến chạy trốn hắn hoàn toàn có thể nhưng về công kích chính là con gà mờ. Đối phó Tam lưu còn được nhưng vào mắt nhị lưu chính là bị ăn hành ra cám à.
“Vậy phải làm sao?” Hoàng Dung liền hỏi.
“Cứ từ từ rồi tính, Quách Tĩnh hắn muốn chạy trốn không thành vấn đề.” Diệp Thần liền nói. Đùa gì khinh công của Quách TĨnh là học từ Toàn Chân nha.
Truyện Của Tui chấm vn “Vậy thì còn gì phải lo lắng nữa.” Hoang Dung nói.
“Nhưng hắn chính là một tên đại ngốc. Mà những tên ngốc thì...” Diệp Thần cười nói.
“Đâm đầu vào chỗ chết.” Hoàng Dung thông minh liền đoán ra.
Đúng như đã nói. Quách Tĩnh liền bị bắt lại sau vài nốt nhạc.
“Tiểu tử thối lần này rơi vào tay bọn ta bọn ta không chạy được đâu” Hoàng Hà tứ quỷ liền bắt lại Quách Tĩnh.
“Mau thả ta ra, mấy người cậy đông hiếp ít. Lập kế hại ta. Đâu thể coi là anh hùng” Quách Tĩnh liền tức giận nói đạo lý.
“Thanh niên nói câu nói vô dụng nhất của năm nha” Diệp Thần nhổ nước bọt nói. Trên thế giới này làm gì có công bằng à.
“Quách Tĩnh ngươi rất tốt nhưng ta rất tiếc. VĨnh biệt” Hoàng Dung đứng một bên lắc đầu nói. Ngươi tự đào mồ chôn mình trách ai bây giờ, trách mình thôi.
“Nhanh đuổi theo, chúng ta đi cứu hắn” Diệp Thần kéo Hoàng Dung chạy theo.
“Ngươi đần sao? Ta không muốn chết. Thả ta ra a, ngươi muốn đi thì đi một mình đi. Á mẹ ơi cứu con, có bắt cóc, cứu mạng” Hoàng Dung liền muốn trốn. Nhưng Diệp Thần liền vỗ xuống nàng.
“Tại sao phải cứu tên ngốc đó chứ. Cứ để hắn chết tốt nha.” Hoàng Dung liền nói.
“Tại sao ư? Đơn giản à, nếu người ngốc như hắn không tồn tại thì cần gì những người thông minh như chúng ta đâu. Với lại nếu không cứu hắn, ta chắc bị lột da.” Diệp Thần liền nói. Hàn Tiểu Oanh mà biết không đánh chết hắn mới là lạ.
Mà tính ra hắn cũng coi như nửa cái sư phụ Quách Tĩnh nha. Dù sao, Hàn TIểu Oanh chính là nữ nhân của hắn. Chẳng lẽ, liền thấy chết không cứu.
“Ta muốn thấy ngươi bị lột da” Hoàng Dung chống cự cười nói.
“Nếu ta bị lột da yên tâm trước khi chết ta muốn thử qua ngươi cái tiểu bạch bạch này một lần. Dù sao, ta đều là nam nữ ăn sạch đâu, nhất định sẽ đề ngươi nhớ mãi không quên.” Diệp Thần liền lên tiếng uy hiếp.
Hoàng Dung liền chạy nhanh lên phía trước, vẫy tay với Diệp Thần. “Còn không mau theo, đợi mất dấu hắn chắc.”
Nàng làm sao lại quên tên này chính là biến thái nha. Không thể để hắn ăn nàng, nàng không muốn nha.
“Thôi ta nghĩ không lên tìm làm gì, kiếm cái nhà trọ nhanh gọn.” Diệp Thần nhìn xung quanh nói.
“Nhà trọ cái đầu ngươi, còn nước còn tát.” Hoàng Dung liền xạm mặt lại, chạy đến nhấc lên Diệp Thần chạy hết mã lực đuổi theo.
“Yên tâm ta sẽ nhẹ nhàng” Diệp Thần ôn nhu nhìn Hoàng Dung.
“Nhẹ nhàng ta mới không cần, ngươi đừng nhìn ta như vậy ta sợ” Xong, tên này nhất định có vấn đề. Hoàng Dung liền cõng lấy Diệp Thần liền chạy.
“Không cần sợ ta à. Ta nói nếu ngươi không cần nhẹ nhàng. Mạnh bạo tốt, ta thích mạnh bạo đâu” Diệp Thần ghé sát vào tai Hoàng Dung cắn nhẹ.
“Ta không muốn a... A... A” Hoàng Dung giật mình hét lớn.
Hoàng Dung liền tăng tốc tức thời. Tuyệt đối phải nhanh, không tìm được thì nàng liền xong đời. Cõng Diệp Thần trên lưng mà Hoàng Dung không biết giờ này Diệp Thần đang cười trộm đâu. Cô nàng này ngày thú vị, phản ứng của nàng thực sự rất ưa nhìn à.
Thảo nào, con trai hay thích chọc con gái à. Bởi vì lúc đó là lúc họ trở nên dễ thương nhất nha. Mà hắn là con trai cũng sẽ không ngoại lệ, ai bảo ngươi là con gái đâu. Nếu sau này Hoàng Dung biết hắn lừa nàng không hiểu sẽ như thế nào đi.