Diệp Thần dắt Hoàng Dung đi dạo phố một lúc nha. Hống nàng vui thực sự quá đơn giản đi. Mua cho nàng cây kẹo hồ lô là được à.
“Hoàng Dung ta nói ngươi tại sao lại giả bộ là người của cái bang đâu, rõ ràng là một cô nương xinh đẹp lại như vậy ăn mặc à.” Diệp Thần sờ lên mặt của Hoàng Dung nói.
“Ngươi không thấy ta như vậy mỹ nữ xinh đẹp lang thang giang hồ không sợ bị mấy con sói để ý sao.” Hoàng Dung liền gạt tay nói.
“Mỹ nữ, Xinh đẹp đâu dâu nha. Hoàng Dung mắt ta có vấn đề hay sao ngươi giúp ta nhìn cái.” Diệp Thần liền nhìn ra tứ phía nói.
“Ngươi trêu trọc ta?” Hoàng Dung đánh vài cái vào ngực Diệp Thần.
“Nào dám nha, tại ngươi như vậy tài năng hóa trang đến cả ta cũng không nhận ra đâu.” Diệp Thần liền nịnh hót nàng.
“Không phải vẫn bị ngươi nhận ra sao, đã thế còn bị ngươi bắt về nữa” Hoàng Dung lườm Diệp Thần nói. Muốn vỗ nàng mông ngựa à, không có cửa.
“Đấy là ta nhân phẩm tốt nha, ra đường còn như vậy nhặt được bảo à.” Diệp Thần vỗ ngực nói.
“Ý nhà ngươi nói bổn tiểu thư nhân phẩm không tốt nên mới gặp được khắc tinh như nhà ngươi sao?” Hoàng Dung liền chọc ghẹo hắn.
“Hoàng Dung ngươi đừng nhầm lẫn nha. Ta cảm thấy ngươi gặp được ta như vậy là may mắn lớn nhất đời ngươi đi. Ta còn cảm thấy mình có chút thiệt thòi đâu” Diệp Thần nghiêm trọng nói.
“Không thắng được ngươi. Ngươi đừng gọi ta Hoàng Dung, như vậy có cảm giác hơi xa lạ à” Hoàng Dung liền chịu thua, càng nói càng tức giận à. Tên này có cái tài nói người chết thành người sống à.
“Vậy gọi ngươi là lão bà thế nào, cái cách gọi này rất hợp với ngươi à” Diệp Thần liền chiếm nàng tiện nghi.
“Ngươi muốn chết sao. Ta nói ngươi gọi ta Dung Nhi tốt, cha ta hay gọi ta như vậy.” Hoàng Dung giơ nắm đấm nên hăm dọa, muốn chiếm nàng tiện nghi sao.
“Được đã biết Dung Nhi lão bà.” Diệp Thần điếc không sợ súng vẫn trêu trọc nàng.
“Muốn gọi gì tùy ngươi” Hoàng Dung liền quay mặt đi, tiếp tục ăn kẹo không để ý đến hắn. Nhưng trong lòng thì thấy vui vẻ hơn nhiều.
“Chỗ này tốt à.” Diệp Thần kéo tay nàng dừng trước một tiệm vải lớn.
“Đến đây làm gì?” Hoàng Dung liền thắc mắc
“Ngươi nhìn ngươi xem. Rõ ràng là con gái nên ăn mặc nữ tính một chút à” Diệp Thần liền búng vào chán nàng một cái. Đến cả bản thân đều không biết chăm sóc, quá khiến người ta lo lắng.
“Ta cảm thấy ăn mặc vậy rất tốt.” Hoàng Dung xoa xoa chán mình, nhìn Diệp Thần oan uốt nói.
đăng nhập http://truyencuatui.net/ để đọc truyện❤ “Ta biết cha ngươi có mình ngươi con gái. Có phải là trọng nữ khinh nam không hả? Vậy nên ngươi mới được nuôi dưỡng như con trai à?” Diệp Thần nhìn nàng đáng thương nói.
“Mới không có, cha ta chiều ta, yêu thương ta còn không đủ lẽ nào như vậy kì thị.” Hoàng Dung liền phản đối.
“Vậy nên ngươi mới không thích mặc đồ con gái à. Không thể sống đúng với giới tính thật của mình sao? Ta biết, tuổi thơ của ngươi chắc không tốt đẹp gì. Thảo nào nhìn ngươi như vậy không có chút nữ tính nào” Diệp Thần mới không quan tâm nàng nói. Liền ôm nàng vào xoa xoa đầu nhỏ của nàng.
“Ta mặc còn không được sao, ngươi không cần như vậy an ủi ta” Hoàng Dung liền đi ẩn Diệp Thần ra đi vào. Dám nói nàng không nữ tính, nàng liền xuyên y phục nữ cho tên không có mắt thẩm mỹ nhà ngươi coi thế nào mới gọi là mỹ nữ à.
Diệp Thần đằng sau miệng khẽ nhếch lên. Cá đã cắn câu a. Vẫn như vậy bốc đồng xông xáo à. Sau đó liền chạy theo nàng vào tiệm cải.
“Hai vị công tử muốn mua gì nha, đây chính là tiệm vải nổi tiếng nhất nha. Vải cùng y phục ở đây đều là tốt nhất à.” Chủ tiệm liến hớn hở ra đón tiếp.
Là người làm ăn hắn chắc chắn Diệp Thần tay này có tiền nha.
“Dung Nhi, ngươi thích loại vải nào cứ chọn nha” Diệp Thần liền ôm eo nàng nói.
“Ta thấy cái này hợp với ta này” Hoàng Dung chỉ một tấm vải màu xanh nói.
“Tại sao không lấy màu hồng nha với ngươi cũng rất hợp à” Diệp Thần ghé sát vào tai nàng nói.
“Niệm Từ tỷ đã mặc màu hồng ta mới không muốn làm nàng bản sao” Hoàng Dung liền hừ hừ nói.
“Màu xanh tốt, vẫn là màu xanh hợp với ngươi à” Diệp Thần liền cảm nhận được sát khí nói. Đây là phụ nữ ở giữa ganh tỵ hắn không thể xen vào à.
“Hai vị công tử quả nhiên tinh mắt, đây là loại vải rất tốt nha. Đông ấm, hè mát” Chủ tiệm vải liền cầm khanh tay xoa xoa mặt mình. Hai người này đều là nam tử cả cần gì như vậy ôm ấp nhau à.
Vì tiền hắn liền chịu đựng nha.
“Ông chủ cho một bộ y phục vừa với nàng” Diệp Thần liền chỉ Hoàng Dung nói.
“Tốt ta lập tức cho người đo đạc à.” Ông chủ liền gật đầu gọi người ra đo.
“Đợi đã, không phải là làm nữ phục sao, tại sao lại để cho nam nhân giúp nàng đo à” Diệp Thần thấy mấy tên nam tử đi ra nói.
“Nữ... Phục” Chủ quán cùng mấy tên nhân viên tại đều toát mồ hôi. Bọn họ biết người nhà giàu đều có sở thích kì quái nha, nhưng không phải như vậy trực tiếp được không.
“Khách quan, ở tiệm hiện tại không có người có thể giúp ngươi đo nha” Chủ tiệm liền nói. Nữ nhân trong tiệm mới không đồng ý đo cho nam tử à. Đây là luật cho người chưa xuất giá tại đây nha.
“Vẫn để ta tới tốt” Diệp Thần cầm lấy thước đo kéo Hoàng Dung ra sau tấm màn.
Hắn còn lâu mới để nam nhân khác tùy ý sờ soạng nữ nhân của hắn đâu.
“Làm sao vậy, ngươi làm gì vậy không phải là đo y phục sao” Hoàng Dung thấy Diệp Thần hành động kì lạ liền hỏi.
“Thì may quần áo phải đo nha. Vừa vặn ta giúp ngươi đo tốt a. Yên tâm ta rất bài bản” Diệp Thần liền vỗ ngực nói.
“Vậy ngươi đo thử xem” Hoàng Dung cũng gật đầu nói.
Diệp Thần liền cầm thước lên đo à.
“Này ngươi biết đo không thế” Hoàng Dung liền trừng mắt.
Đo kiểu gì mà vòng dây qua ngực nàng kéo xuốt vậy nha.
“Đây là cách đo kiểu mới do ta phát minh nha, yên nào, yên nào” Diệp Thần mồm suýt nhỏ nước dãi nói. Ngực nàng chưa có phát triển hoàn tất như Niệm Từ nha nhưng rất đàn hồi và chắc chắn à.
“Diệp Thần ta thấy có chút khó chịu” Hoàng Dung liền cảm thấy ngực nóng lên nói.
“Ấy từ từ sắp xong nha.” Diệp Thần liền trấn an nàng.
“Ta cảm thấy nóng a. Đừng như vậy xiết à. A” Hoàng Dung liền có chút mê muội nói.
Diệp Thần liền há hốc mồm. Cô gái nhỏ này quá nhạy cảm à. Chưa gì đã bị hắn làm cho động tình a. Liều mạn, liều ăn nhiều.
Không ngừng lại, Diệp Thần liền đưa tay lên nhào nặn hai con thỏ trắng trên người Hoàng Dung.
“Dừng lại, d.. Ừ.. Ng l... Ại” Hoàng Dung liền đê mê nói. Nàng không có khí lực chống lại Diệp Thần nha, đôi tay hắn như có ma lực hấp dẫn nàng vậy.
Nàng nhìn Diệp Thần cầu xin nói. Mắt còn có chút nước long lanh, mặt liền như vậy phiếm hồng. Hơi thở hơi gấp gáp à
Diệp Thần lập tức nóng máu, hắn khó có thể nhịn nha. Quá hấp dẫn mắt người rồi, amen ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây. Hắn liền mặc kệ đẩy Hoàng Dung ra nằm đè lên hôn vào môi nàng, đôi tay vẫn chào hỏi làm quen với hai bạn thỏ trắng dễ thương à.
Hoàng Dung liền ngây ngất để mặc Diệp Thần muốn làm gì thì làm.
Vào đúng giây phút dường như muốn bỏ mặc thế giới thì...
“Nhị vị tại đây có mấy bộ y phục cùng loại vẩu các ngươi xem có vừa hay không” Chủ tiệm liền đi vào trong rèm nói.
Lập tức, chủ tiệm liền trừng mắt. Hai người đàn ông lại như vây xoa ngực nhau, còn hôn, đè ra như vậy a. Xem ra không đúng lúc.
“Âu, xin lỗi làm phiền” Chủ tiệm liền lấy khăn ra lau mồ hôi quay mặt đi nói.
Diệp Thần liền mắt có chút giật nha, sớm không vào muộn không vào, sao chọn đúng lúc hắn sắp đạt được nha.
“Chúng ta tiếp tục nha” Diệp Thần quay ra cười nhìn Hoàng Dung nói.
Bốp... Mặt Diệp Thần liền in lên năm đầu ngón tay à. Hoàng Dung nàng đã tỉnh táo lại nha.
“Tiếp tục cái đầu ngươi. ĐI ra ngoài” Hoàng Dung liền ẩn hắn ra nói. Tiếp tục để ngươi ăn chắc.
“Ấy, ta ra ngoài ai giúp ngươi đo à” Diệp Thần xoa xoa mặt nói. Chiếm nàng như vậy lớn tiện nghi, đổi một cái tát tính ra quá lời rồi.
“Ta tự đo” Hoàng Dung liền cho một phát đạp khiến Diệp Thần bay ra ngoài à. Để hắn đo, nàng liền bị tên này ăn sạch à. Hở một chút không phòng bị liền bị hắn ăn đậu hủ.
“Ây khách quan ngươi sao ra sớm vậy nha. Ngươi yên tâm, các ngươi trẻ tuổi muốn như vậy kích thích ta hiểu” Chủ tiệm liền nói.
“Cái này còn không phải ngươi hại sao?” Diệp Thần chỉ lên má hình bàn tay nói.
“Ta cũng không cố ý phá chuyện tốt của khách quan à.” Chủ tiệm cười khổ nói. Hai người con trai như vậy âu yếm ta mới không thèm nhìn à.
“Tha cho nhà ngươi” Diệp Thần khoát tay nói. Dù sao chuyện này cũng khó lường nha, dạo này hắn kiềm chế ngày càng kém nha.
Diệp Thần đang suy nghĩ tấm rèm liền kéo ra khiến Diệp Thần giật mình, Hoàng Dung liền bước ra lấy một bộ quần áo chủ tiệm chuẩn bị mang vào. Trước khi vào còn lườm hắn một phát khiến Diệp Thần lạnh toát người cười khổ, xem ra vẫn còn giận hắn à.
Một lúc sau, Hoàng Dung thay một bộ nữ nhi đồng phục bước ra trước mắt Diệp Thần.
“Đẹp sao?” Hoàng Dung đỏ mặt hỏi.
Diệp Thần vẫn không trả lời, hắn là đang ngây ngốc nha, tên chủ tiệm đứng bên cạnh cũng há hết mồm, xem ra hắn phải thay đổi theo vị khách quan này nha. Có lẽ chỉ nam nhân mới đem lại hạnh phúc cho nhau à.
Nếu Diệp Thần biết chủ quán như vậy suy nghĩ, hắn chắc sẽ buồn cười chết mất.
“Diệp Thần tỉnh nha, ta hỏi đẹp không” Hoàng Dung vẫy tay trước mắt Diệp Thần nói.
Hai ngừoi liền lập tức tỉnh táo lại. Chủ tiệm liền quay mặt đi, hắn sợ nhìn tiếp quan điểm sống liền thay đổi mất. Diệp Thần cũng lúng túng.
“Ân đẹp a... Vải rất đẹp.” Diệp Thần gật đầu nói.
“Ngươi muốn trêu trọc ta” Hoàng Dung nghe được nửa câu liền thấy vui mừng, nửa câu sau liền tức giận à.
“Ta chưa nói hết nha, vải rất đẹp nhưng không đẹp bằng ngươi à” Diệp Thần liền cười nói.
“Coi như ngươi biết điều” Hoàng Dung vừa lòng cười.
“Ta vốn rất biết điều” Diệp Thần phản đối nói.
“Ta và Niệm Từ ai đẹp hơn?” Hoàng Dung liền hơi cúi đầu hỏi.
“Mỗi người đều có cái đẹp riêng” Diệp Thần thành thật nói. Cái vẫn đề ai đẹp hơn nữ nhân sao cứ phải lôi ra làm khó nam nhân vậy nhỉ.
“Ta hỏi ai đẹp hơn?” Hoàng Dung liền sát lạii người Diệp Thần nhấn từng chữ một vào tai hắn.
“Ấy, HIện tại trong mắt ta ngươi là đẹp nhất.” Diệp Thần liền bất đắc dĩ nói. Hắn nói “hiện tại” nha, chỉ có nàng đứng trước mặt hắn à, cũng không có nghĩa là nàng với đứng với Niệm Từ liền đẹp hơn nàng nha.
“Ân, ngươi tinh mắt đấy” Hoàng Dung tươi cười, miễn là đẹp hơn là được.
Diệp Thần liền thanh toán tiền hai người ra về nha.
Diệp Thần cũng dừng quay người lại nhìn nàng. “Không sao, ta hiểu có hơi vội vàng.”
Nàng và hắn vừa mới ước định, hắn liền như vậy muốn có phải quá nhanh không.
“Ý ta không phải như vậy. Chẳng qua, ta còn chưa có chuẩn bị” Hoàng Dung đỏ mặt nói. Nàng chưa sẵn sàng.
“Ta có thể đợi” Diệp Thần cười nói.
“Sẽ mất một thời gian... Khá lâu” Hoàng Dung ngại ngùng nói.
“Không quan trọng, chỉ cần ngươi không rời xa ta. Bao lâu cũng không thành vấn đề” Diệp Thần tiến đến ôm nàng vào lòng nói.
“Sau khi ngươi ra mắt cha ta. Ta... Cái gì... Đều cho ngươi” Hoàng Dung ngập ngừng nhưng vẫn nói ra.
“Nếu hắn không đồng ý ngươi với ta thì sao.” Diệp Thần liền lên tiếng hỏi. Hắn không muốn nàng như Hoa Tranh vậy, bởi vì cấm đoán mà rời xa hắn.
“Hắn dám không đồng ý, ta cùng ngươi liền gạo nấu thành cơm. Còn không phải xong sao” Hoàng Dung lớn tiếng nói. Nàng sẽ không từ bỏ tình yêu của mình đâu.
“Được, chỉ cần ngươi câu nói này là đủ” Diệp Thần xoa đầu nàng nói.
Xem ra, nhạc phụ phải sớm gặp rồi. Mặc kệ thế nào, hắn đều có Hoàng Dung làm bảo kê nha, Hoàng Dược Sư có thể làm gì hắn đâu. Hai người dắt tay nhau trở về nhà cha con họ Mục, đứng giữa đường ôm nhau quá nhiều người nhìn à.
Lúc này tại Mông Cổ, Hoa Tranh công chúa cũng lên ngựa chạy chốn đến Trung Nguyên. Tiếng gọi tình yêu đang vẫy gọi nàng ra đi a.