Trời cũng đã tối màn đêm buông xuống. Nhóm ba người của Diệp Thần cũng bắt đầu hoạt động.
“Ta nói này Diệp ca ca, ngươi nói xem mấy người đi đột nhập như chúng ta mặc quần áo đen không phải tốt hơn sao. Ngươi cứ khăng khăng mặc đồ trắng nha, rất dễ bị phát hiện à.” Hoàng Dung thắc mắc nói. Bộ quần áo này có vẻ bó hơi sát nàng à.
Mấy người kia cũng mặc sao có vẻ thoải mái hơn a.
“Ta thấy Hoàng cô nương nói đúng a, có lẽ lên về thay bộ đồ khác à.” Quách TĨnh cũng tán thành.
“Mấy người quá ngốc nha, mặc đồ trắng chính là mới tạo nên sự khác biệt với những tên hạ cấp nha.” Diệp Thần liền trả lời. Mắt thì nhìn chằm chằm vào Hoàng Dung, ngươi ngu sao mặc đồ đen sao ta nhìn thấy thành quả cả buổi chiều của ta đâu.
Bộ đồ Hoàng Dung mặc hắn phải cố gắng lắm mới làm nó như vậy bó sát. Thay bộ khác còn lâu hắn mới chịu à.
“Ta cảm thấy giống hạ cấp vẫn tốt hơn, với lại ta thấy bộ đồ này có chút chật à” Hoàng Dung mặt bắt đầu đỏ lên, có vẻ tác dụng phụ của bộ quần áo gây đến a.
“Các ngươi không thấy phí thời gian sao. Hiện tại cũng đã đến nơi nha. Không nhanh trời liền sáng à” Diệp Thần ánh mắt cú vọ bật kỹ năng đôi mắt thần thánh tia lên từng khúc trên người Hoàng Dung.
Đúng là chỗ nào ra chỗ nấy nha.
“Nhưng ta thấy...” Hoàng Dung thấy ánh mắt Diệp Thần liền biết cái tên mắc dịch này giở trò liền muốn ý kiến.
“Không bàn luận chuyện này nữa. Muốn ý kiến thì tý về nhà rồi ý kiến” Diệp Thần liền gạt chuyện này sang một bên kéo hai người tiến vô Hoàn Nhan gia.
Hoàng Dung cũng ngậm ngùi đi theo. Bộ quần áo này thực sự quá bó nàng mà.
Ba người bọn họ liền thuận lợi đi vào, sau đó liền đi khắp nơi trong Hoàn Nhan phủ tìm kiếm.
“Ta nói mấy ngươi xem, đồ trắng bay giờ không phải rất tốt sao, từ nãy đến giờ cũng không ai bắt được chúng ta à” Diệp Thần liền khoe khoang.
“Diệp ca ca, ta biết ngươi giỏi là được a. Ta hỏi ngươi xem chúng ta đi từ nãy giờ còn không có tìm thấy bọn họ rốt cuộc ngươi có biết đường không.” Hoàng Dung liền cào chủ đề.
“Tên Hoàn Nhan Khang này xây cái phủ gì mà cũng to quá nha. Ngươi xem, đi mãi cũng không hết” Diệp Thần hai ngón tay chập chập vào nhau nói.
“Ta hỏi ngươi rốt cuộc có biết đường không?” Hoàng Dung liền lên tiếng. Đây rõ ràng vong vo tam quốc à.
“Ta đương nhiên biết nha, hôm nay ta đã hỏi thăm có hai người mới chuyển tới căn nhà ở phía Nam à. Bọn họ chắc chắn ở đó. Các ngươi chỉ cần im lặng và đi theo ta thôi.” Diệp Thần vỗ ngực nói.
“Ta nói Diệp sư phụ chúng ta đang đi hướng Bắc từ nãy đến giờ không phải sao” Quách Tĩnh liền gãi gãi đầu vô tội nói.
Diệp Thần nghe xong liền có chút không tiếp thu. Từ khi có ký ức đến giờ hắn vốn không phân biệt phương hướng à.
“Cứ im lặng và đi theo Diệp ca ca ngươi tốt à” Hoàng Dung nghe câu nói xong mặt cũng xạm lại, đi theo ngươi để rồi sang biên giới à.
“Không sao, đây là gặp chút lỗi kỹ thuật à. Ta nói Quách Tĩnh ngươi không nói sớm sẽ chết sao.” Diệp Thần lườm Quách Tĩnh nói.
“Ta tưởng ngươi biết đường đâu” Quách TĨnh vô tội nói.
“Hai người đi theo ta đi” Hoàng Dung liền dẫn hai người đi. Vẫn là tin tưởng bản thân mình tốt à.
Một lúc sau.
“Ta nói này Diệp ca ca thông tin ngươi lấy được từu đâu vậy.” Hoàng Dung nhìn khung cảnh phía trước trơ trọi một cái nhà vệ sinh liền nói.
“À, cái này tin tức ta lấy được từ Vương đạo trưởng nha.” Diệp Thần liền vô tội nói.
http://truyenyy.net/ “Ngươi nói phét cũng vừa thôi chứ. Hắn vẫn còn đang nằm dưỡng sức trên giường thời gian đâu mà đi nghe ngóng tin tức nói cho ngươi đâu” Hoàng Dung sắp phát điên nói.
“Hắn không có đi à, chỉ là bảo ta ra ngoài mua tin tức.” Diệp Thần thành thật.
“Vậy nguồn gốc tin tức là ai nói cho ngươi.” Hoàng Dung bình tĩnh lại nói.
“Sau đó ta liền mua được tin tức từ Hồng Nhi a” Diệp Thần liền kể lại câu chuyện.
“Hồng Nhi là ai?” Hoàng Dung liền thắc mắc nói.
“Ân cái này ta biết nha, đó là Hoa Khôi của Thanh lâu nổi tiếng ở đây à” Quách Tĩnh liền sợ lửa không cháy liền nói.
“Không là đến mua tin tức nha.” Diệp Thần đính chính lại.
“Mua tin tức thiếu gì nơi ngươi lại chạy đến thanh lâu đâu” Hoàng Dung liền thét ra lửa.
“Ấy đừng nóng, Dung Nhi người ta nói thanh lâu và sòng bạc là nơi tin tức nhanh nhạy nhất mà” Diệp Thần liền tìm cách dập lửa. Ngươi không phải không cho ta ăn sao, ta cũng là đàn ông nha, giúp ngươi như vậy xoa bóp mà không làm gì quá tổn thương nhân phẩm à.
“Diệp ca ca ta không ngờ ngươi lại là người như vậy. Từ nay, ta không thèm quan tâm đến nhà ngươi.” Hoàng Dung thất vọng nói. Làm sao nàng lại yêu một kẻ lăng nhăng như vậy đâu. Nàng vốn ghét nhất người lăng nhăng à.
“Dung Nhi ta sai rồi. Ngươi phạt ta nha. Đừng như vậy không quan tâm ta, ta sẽ thương tâm chết mất.” Diệp Thần liền cầu xin nói.
“Tha thứ ngươi cũng được, nhưng nếu ngươi còn đến chỗ chăng hoa đó, ta thực mặc kệ ngươi” Hoàng Dung cũng nguôi ngoai giận nói.
“Ngươi đừng làm vậy Quách Tĩnh còn đang nhìn đâu” Hoàng Dung ngượng ngùng nói.
“Kệ hắn a. Ta có gấu ta ôm” Diệp Thần mặc kệ Quách TĨnh nói.
“Sư phụ ta đi vệ sinh.” Quách TĨnh liền quay người đi vào nhà vệ sinh.
“Ngươi muốn ám chỉ hành động bọn ta khiến ngươi buồn vệ sinh chắc.” Diệp Thần lập tức nổi giận.
“Ta không có thật đau bụng nha” Quách TĨnh cười khổ nói.
“Ngươi nên biết hôm nay nếu ta không dắt ngươi theo, cuộc đời xử nam của ngươi còn kéo dài lắm nha. Bây giờ còn định phản sư phụ chắc.” Diệp Thần liền chỉ vào Quách TĨnh nói.
“Sư phụ chuyện này không thể tế nhị chút sao” Quách TĨnh từ nhà vệ sinh nói vọng ra.
“Diệp ca ca ngươi cùng hắn cùng đi thanh lâu, ngươi hư hỏng còn muốn dạy hư hắn sao?” Hoàng Dung liền nhìn Diệp Thần nói.
“Cái này không có dạy xấu nha. Ta dẫn hắn theo là giúp đỡ hắn à.” Diệp Thần ho khan nói.
“Sư phụ nói rất đúng. Hôm nay, ta đã mở rộng tầm mắt nha. Sư phụ người liền có thể một lúc bốn người ta liền một người còn không thể trị được à. Quả thật ra ngoài cần phải học hỏi nhiều. Thảo nào các sư phụ ta muốn theo ngươi ra ngoài chơi đâu” Quách Tĩnh liền thở dài nói.
“Quách TĨnh ngươi hắn làm hắn làm hỏng à. Diệp ca ca ngươi cũng lợi hại a, một lúc bốn người sao không chết ở đấy luôn đi” Hoàng Dung than thở rồi trừng mắt nhìn Diệp Thần. Sau đó liền quay người đi.
“Ta nói ngươi nếu nói chuyện này với Niệm Từ lẫn Tiểu Oanh ta đảm bảo cho Tiểu huynh đệ của ngươi làm giấy tờ chuyển nhà.” Diệp Thần tức giận nhìn Quách TĨnh.
“Sẽ không, không nha. Sư phụ ngươi có giấy sao. Hôm nay ở thanh lâu ăn uống hơi nhiều.” Quách Tĩnh lạnh người nói.
“Ngươi cũng cần phải chùi sao, ăn vụng không biết chùi mép thì đi vệ sinh nào cần à. Ta mặc kệ nhà ngươi.” Diệp Thần bỏ lại câu nói liền quay người chạy theo Hoàng Dung.
Quách Tĩnh ngồi trong nhà vệ sinh ngay cả kêu cứu cũng không. Bây giờ đang ở chỗ địch nhân nha, hắn phải làm thế nào đâu. Quả nhiên đắc tội Diệp Thần không có tốt đẹp gì. Oái lạnh mông quá.
“Ngươi còn đuổi theo ta làm gì nha.” Hoàng Dung giận dỗi nói.
“Ta nói ngươi đừng như vậy. Ta nói lão công ngươi như vậy khỏe mạnh ngươi không phải được hưởng sao.” Diệp Thần liền ba hoa.
“Ai cần nha. Với lại ta là lão bà ngươi sao?” Hoàng Dung liền có chút xấu hổ.
“Là ta sai nha, lão bà ngươi không nên giận ta như vậy. Ngươi không phải là ta Dung Nhi lão bà sao.” Diệp Thần tiếp cận nàng nói.
“Ta không có giận.” Hoàng Dung khẳng định.
“Ngươi có.” Diệp Thần liền nói.
“Ta không có tức giận.” Hoàng Dung phản lại.
“Là ngươi nói nha, ngươi không giận ta. Ngươi không được nuốt lời.” Diệp Thần liền cười.
“Ta hôm nay chỉ chơi đùa một chút thôi. Dung Nhi ngươi nói ta nhịn cũng rất cực khổ nha” Diệp Thần liền thành thật nói.
“Ta biết ngươi cực khổ, nhưng không thể như vậy phóng túng. Ta sẽ lo lắng, lần sau kiềm chế một chút.” Hoàng Dung liền nói.
Nàng không ngăn được Diệp Thần có thể vui chơi với nữ nhân bên ngoài à. Với lại khi cùng hắn quen biết, nàng cũng biết tên này không thể vì nàng bỏ cả rừng cây à. Đôi lúc muốn bỏ mặc hắn, nhưng lại không muốn xa hắn. Số nàng thật quá khổ mà.
“Cảm ơn ngươi, ta nói ngươi quả nhiên tốt. Lần sau sẽ kiềm chế.” Diệp Thần liền nịnh nọt. Dù sao, người sai là hắn.
“Còn muốn lần sau?” Hoàng Dung trừng mắt nhìn.
“A, sẽ không có lần sau à” Diệp Thần cười làm hòa. Có ngươi cho ta ăn ta mới thèm vào ra ngoài ăn vụng.
“Ta nói các ngươi có thể ngừng lạ được không?” Bỗng một tiếng nói phát lên.
“Oái, Niệm Từ ngươi tốt.” Diệp Thần và Hoàng Dung giật mình lúng túng đồng thanh nói.
Diệp Thần cười khổ, quả thật đi cả chặng đường đều kiếm không thấy, lúc không tìm liền cứ thế hiện ra. Cái thế giới này quá vi diệu đi.
“Diệp Thần đây là ai nha?” Mục Niệm Từ ghen tuông nói.
“Nha, đây là Hoàng Dung hai người các ngươi nhận biết khỏe.” Diệp Thần giơi thiệu.
“Hóa ra là Hoàng Dung đâu, ngươi lúc trước giả nam tính thật khổ nha. Ngươi là nha hoàn của Diệp Thần a.” Mục Niệm Từ liền nói.
“Ây, ngươi nghe rõ nha. Diệp ca ca nói ta là lão bà hắn à. Nhìn ngươi như vậy ăn mặc mới giống nha hoàn đâu” Hoàng Dung liền không chịu yếu thế.
Hai người liền lườm nhau, Diệp Thần đứng một bên cười khổ.
Hai đại mỹ nữ gặp nhau vốn sẽ xảy ra chiến tranh à, vốn chi là họ cùng nhau yêu thích một người đàn ông đâu.
“Ta nói có thể đừng như vậy sao.” Diệp Thần gãi gãi mặt nói.
“Ngươi im lặng, chúng ta như vậy không phải tại ngươi sao. Cái tên lăng nhăng, bạc tình.” Hai người liền đồng thanh nói.
“Đừng nói như ngươi không có trách nghiệm vậy chứ” Hoàng Dung liền tức giận.
“Hắn còn như vậy trăng hoa, thật không biết bao nhiêu cô gái sẽ bị hắn hại nữa. Nếu không phải ảnh hưởng đến hạnh phúc của ta, liền muốn thiến nó đi.” Mục Niệm Từ liền đen mặt lại tức giận đỉnh điểm nói.
Sau đó, hai người liền cùng nhau dễ dàng hòa đồng nói xấu tên đàn ông bất lương là hắn. Còn thảo luận làm sao quản hắn không ra ngoài gieo tai họa cho thiếu nữ nhà lành nữa à.
Diệp Thần đứng một bên không biết cười hay nên khóc a. Vừa mới chiến tranh sao liền nhanh như vậy kết đông minh à. Con gái quả nhiên khó hiểu a, thảo nào Hoàng Dược Sư cùng Mục Dịch nhạc phụ đều không thấy tái giá à.
Nhưng biết làm sao đâu, con gái thì như thời tiết luôn thay đổi thất thường. Còn thú vui của con trai liền là dự báo thời tiết, mà dự báo thì éo thể tin nổi.