“Diệp Thần, Diệp đại ca, Diệp tổ tông, ngươi không thể làm như thế với lão già này được.” Hồng Thất Công mất hết hình tượng nhảy vào bám chân Diệp Thần ăn vạ. Lần trước uống xong Diệp Thần một bầu rượu hắn liền cảm thấy thứ hắn uống trước đều là rác cả. Giờ uống rượu liền chẳng có chút vị giác nào cả.
“Chú ý hính tượng tý coi. Ngươi làm thế Niệm Từ còn tưởng ta bắt nạt ngươi.” Diệp Thần dãy dãy chân nói.
“Ta mới mặc kệ ngươi hại ta ăn cơm không ngon, uống rượu không vào. Giờ lão già ta sắp chết đến nơi rồi còn cần gì thể diện.” Hồng Thất Công không quan tâm nói. Bắc Cái xông giang hồ, ăn trộm uống trực còn chưa từng thiếu nói gì thể diện, hăn cái này bán từ đời tám mánh nào rồi.
“Diệp Thần ngươi cho Thất Công chút rượu uống đi.” Niệm Từ không đành lòng nói. Dù sao nàng cũng coi Thất Công là mình nửa cái sư phụ, cũng coi như thân nhân vậy.
“Tiểu Từ ngươi nói phải a, không uổng ta dạy ngươi võ công Tiêu Dao Quyền.” Hồng Lão liền lợi dụng Niệm Từ lòng tốt mưu đồ uống trực rượu. Lão bà ngươi nói chẳng lẽ lại dám không sao.
“Tiểu Niệm ngươi không nên chiều hắn quá hắn sẽ sinh hư a, sớm muộn ngươi lão công xũng bị hắn uống sạt nghiệp.” Diệp Thần từ chối nói. Rượu hắn ủ chính là toàn những dược liệu quý hiếm không à. Đây đều là tiền nha.
“” Tiểu Từ ngươi xem lão công ngươi quả nhiên kẹt sỉ.” Hồng Lão Thất Công bám lấy Niệm Từ.
“Diệp Thần ngươi cho hắn thêm chút rượu đi, cùng lắm tối đến ngươi muốn gì... Ta đều thuận theo được không.” Mục Niệm Từ mặt đỏ ửng nói.
“Ngươi đã nói thì ta nào dám nói không chứ. Được rồi, cho hắn thêm năm vò là được, nhưng hắn tuyệt không nên hối hận.” Diệp Thần cười thần bí nói.
“Ta nào có hối hận chứ, Niệm Từ ngươi vì ta mà hi sinh ta sẽ nhất định truyền võ công tốt nhất cho ngươi học.” Hồng Thất Công đạt được mục đích liền vui vẻ nói.
“Thất Công có thể dạy cả hai chúng ta sao?” Hoàng Dung liền cầm đĩa thức ăn đưa lên mũi Hỗng lão ngửi.
“Nào có ta dạy chứ nhất định, nhất định.” Hồng Thất Công nước miếng chào ra gật đầu lia lịa nói.
“Các ngươi đừng cảm kích hắn, nếu không phải ta ép hắn thu đồ đệ các ngươi nghĩ sao mà hắn thu các ngươi.” Diệp Thần khinh thường.
“Ngươi không thể nói toẹt ra thế sao, muốn chia rẽ tình cảm thầy trò chúng ta sao.” Hồng Thất Công lườm Diệp Thần.
“Thôi đi, mau thực hiện nghi lễ thu đồ đệ mau lên. Ta không rảnh xem ngươi bày trò.” Diệp Thần ngoáy lỗ tai nói.
“Được rồi, mấy người các người cũng quỳ xuống bái ba cái là được. Ta cũng không muốn thủ tục phức tạp.” Hồng Lão nào có tâm trạng thu đồ. Qua loa liền được phức tạp quá liền thức ăn của hắn đều nguội hết cả.
“Ta không muốn bái Thất Công làm sư phụ đâu. Ta đã có tám người sư phụ rồi.” Quách Tĩnh từ chối nói.
“Tám người thêm một người cũng không nhiều đúng không? Mau mau bái đi.” Diệp Thần thúc dục.
Quách TĨnh nhìn lại bảy vị sư phụ.
“Ngươi bái đi, hiện tại chúng ta quả thực không còn gì có thể dạy cho ngươi.” Kha Trấn Ác gật đầu nói. Hắn không thể cản trở đệ tử hắn tương lai được.
“Đại sư phụ đã nói vậy ngươi cũng đi.” Chu Thông đồng ý.
“Diệp Thần ý kiền chính là ta ý kiến, ngươi còn không mau bái.” Hàn Tiểu Oanh liền gật đầu.
http://truyencuatui.net/ Thất Muội lên tiếng những người còn lại ai dám cãi à.
“Được mau bái đi, thức ăn đều nhanh nguội.” Hồng Thất Công nhìn bàn thức ăn lo lắng.
Sau đó, Dung Nhi, Niệm Từ, Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung lần lượt quỳ xuống bái lạy. Hông lão cũng mặc kệ họ thế nào bái liền nhảy vô bàn ăn chọn chỗ đẹp ngồi.
Vừa đưa miếng chân gà lên miệng gặm một cái uống chén rượu còn chưa trôi đền cổ, Hồng Lão liền bị Diệp Thần kéo ra.
“Ngươi không có chút nào quà nhập môn cho đệ tử sao? Ta cũng tặng ngươi mười vò rượu ngươi định tý đồ cũng không xuất.” Diệp Thần ánh mắt giêt người nói.
“Được tên quỷ ham tài. NGười ta nói trời đánh tránh miếng ăn ngươi không hiểu sao.” ” Hồng Lão nghẹn thức ăn nói.
“Diệp Thần cảm ơn ngươi giúp chúng ta, nhưng thực ta không cần quà gì cả.” Niệm Từ cùng Hoa Tranh với Quách Tĩnh cảm kích Diệp Thần.
Niệm Từ thật vui mừng nàng trong mơ cũng muốn bái Thất Công làm sư phụ giờ quả nhiên hắn chịu thu nàng đều nhờ Diệp Thần giúp đỡ. Nàng biết có thể ra một lệnh cho Tiên Thiên cao thủ thế nào quý giá. Vậy mà hắn lại vì các nàng mà không chút quan tâm sử dụng.
“Thấy nhé không phải ta không tặng mà bọn chúng không cần.” Thất Công nhún vai vô tội nói.
“Họ không cần nhưng Dung Nhi cần. Thất Công ngươi không thể không cho ta à.” Hoàng Dung tiểu
Yêu tinh nói. Nàng không giống những người kia có lợi mà không biết chiếm.
“Ta thấy cái này quà ngươi nhất định phải ra nha, không cần nhiều liền món binh khí nào thuận tay nàng cầm là được.” Diệp Thần cười nói.
“Ta cũng không có món binh khí nào vừa tay nàng à.” Hông Lão đưa Đả Cẩu Bổng ra phía sau lưng mặt tỉnh bơ nói.
“Không sao, ta thấy Đả Cẩu Bổng rất hợp với ta sử dụng không biết sư phụ có cho ta không à.” Hoàng Dung nhanh trí nói. Ai cũng biết Đả Cẩu Bổng thiên hạ ai cũng thèm bảo vật nha.
“Hai người không thể lấy nó nha. Tiền quan tài của ta đều mang ra cho nó hiện tại ngươi lấy mất ta khác nào trắng tay.” Hông Thất Công cười khổ. Ngươi thật biết xem hàng à.
“Ngươi cũng già rồi chẳng mấy chôc xuống mồ. Liền đem Đả Cẩu Bổng cho nàng đi.” DIệp Thần khinh thường nói.
“Ta còn lâu mới chết a. Ngươi đừng nói gở.” TÌnh trạng thân thể hắn hấn rõ ràng. NGười như hắn luyện võ đến Tiên Thiên Cảnh này sống sẽ hơn một trăm tuổi cũng không khó.
“Yên tâm, nếu muốn chết cũng dễ à. Chẳng may uống phải thuốc độc. Hay ngã cầu thang chết ngươi có thể tùy ý chọn.” Diệp Thần liền cười nói.
“Ngươi muốn giết ta sao.” Hồng Thất Công nói.
“Ukm.. Đại loại thế. Thế nào cũng được.” Diệp Thần làm bộ không quan tâm nói.
“Trừ nó ra ngươi muốn cái gì cũng không sao.” Hồng Thất Công ôm Đả Cẩu Bổng thà chết không buông.
“Được, là ngươi nói.” Diệp Thần vui vẻ đồng ý.
“Ai nuốt lời là con chó nhỏ.” Hồng Thất Công cũng gật đầu. Hắn còn gì ngoài cái này vũ khí, ngươi còn có thể muốn gì. Sau đó, cũng yên tâm uống chén rượu.
“Bang Chủ Cái Bang cái ghế cho Dung Nhi ngồi chơi đi.” Diệp Thần há miệng nói.
Hồng Thất Công nghe xong rượu liền sặc.
“Ấy từ từ, muốn chết cũng viết xong di chúc đã chứ. Chết sớm thế ai chơi.” Diệp Thần vỗ vai hắn quan tâm nói.
“Ngươi tốt ứ tả được. Đến cả ta cái cần câu cơm cũng muốn lấy sao.” Hồng Thất Công vỗ bụng ổn định lại tức giận nói.
“Ta tốt từ nhỏ mà, được rồi mau mau chuyền cho nàng chức đi. Về hưu sớm cũng có chỗ tốt mà. Ngươi xem kiếm cái lão bà mà chăm chứ cứ như vậy ngươi chết cũng không ao viếng.” Diệp THần liền nói.
“Không phải có các đệ tử này viếng sao.” Hồng Thất Công chỉ mấy tên Hoa Tranh, Quách Tĩnh, Niệm Từ, Hoàng Dung.
“Sai nha họ đến giúp ngươi cuốn chiếu mà thôi.” Diệp Thần lắc đầu.
“Được rồi, bớt xàm đi. Dung Nhi ngươi làm bang chủ đi, cái ghế này để lâu cũng mốc với lại. Ta mấy năm nay đã không quản cái bang chuyện.” Hồng Lão cũng nói.
Mọi người bắt đầu vào ăn cơm.
“Niệm Từ ngươi đi đâu vậy. Ngươi ăn ít quá đấy.” Diệp Thần quan tâm nói.
“Ta đi xem Dương Khang hắn thế nào. Dù sao hắn cũng là con ruột của cha.” Mục Niệm Từ nói. Nàng sợ Diệp Thần ghen đâu.
“Ngươi không cần lo lắng, tý nữa ta cùng ngươi đi tốt.” Diệp Thần kéo nàng ngồi xuống ghế nói. Tên Dương Khang đó hiện tại đang cùng đường hắn hại Niệm Từ thì hắn có mà lỗ vốn.
“Được vậy ta đợi ngươi.” Mục Niệm Từ cũng ngồi xuống tiếp tục ăn.
“Mấy người các ngươi không ăn nữa sao.” Diệp Thần thấy Thất Quái biểu hiện liền nói. Chẳng lẽ chán ghét Dương Khang đến ăn còn không trôi.
“Ta nói ăn nhiều quá tối nay sợ không được.” Thất Quái cùng Quách Tĩnh cười nói. Ngươi hiểu mà.
“Đúng nha, vậy uống rượu đi. Nam vô tửu như kỳ vô phong.” Diệp Thần liền nhớ ra nói.
“Kỳ vô phong sao vào phòng còn phất.” Hàn Tiểu Oanh liền lên tiếng.
Xong, nói chuyện không để ý nàng. Lần này không có lộc hưởng.
“Tiểu Oanh ngươi cứ bình tĩnh nha, có gì từ từ nói.” Diệp Thần thấy Tiểu Oanh phát hiện ra liền nói.
“Các ngươi làm gì ta không quản nhưng không được kéo Diệp Thần vào. Hắn là hoa có chủ, các ngươi độc thân ta không thèm quản.” Hàn Tiểu Oanh kéo Diệp Thần ra sau lưng nói với các sư huynh.
Mấy sư huynh cùng Quách TĨnh đều cười khổ. Là chồng ngươi dẫn dăt bọn ta được không.
“Ta no a, ta về phòng trước. Chốc ta qua phòng ngươi.” Hàn Tiểu Oanh liền đứng lên nói nhỏ với Diệp Thần.
“Rốt cuộc là gì ta hoàn toàn nghe không hiểu.” Hoa Tranh đau đầu nói.
“Tối nay qua phòng tìm hắn, hắn sẽ dạy cho nhà ngươi.” Hoàng Dung cũng đứng dậy với Hoa Tranh nói rồi đi về phòng.
“Đợi ta với Dung tỷ ngươi nói cho ta nghe đi. Tối ta qua tìm ngươi.” Hoa Tranh nói xong cũng chạy theo.
“Này tiểu tử ta nói có hay không phần ta.” Hồng Thất Công liền lại gần nói nhỏ với Diệp Thần.
“Ngươi được sao?” Diệp Thần lo lắng. Già còn mất nết.
“Gừng càng già càng dai, ngươi không nghe sao.” Hông Thất Công cười xấu xa.
“Được, cứ để anh lo đảm bảo một ngày bất tất.” Diệp Thần cũng hiểu ý cười rồi dẫn Mục Niệm Từ đi.
“Ta nói ngươi tối cũng qua phòng ta nốt đi.” Diệp Thần gãi mũi nói với Niệm Từ.
“Hừ, chẳng phải đã có Hoa Tranh cùng Tiểu Oanh giúp ngươi sao, còn cần ta chắc. Ngươi cũng quá tham lam đi.” Mục Niệm Từ trách mắng.
“Đàn ông ai cũng như vậy tham lam. Ngươi không thể trách ta được.” Diệp Thần cười nói.
“Ta đã nói ngươi muốn gì cũng được không phải sao.” Mục Niệm Từ hôn lên má hắn rồi chạy đi trước.
“Yêu tinh, tối nay ta liền hàng phục ngươi.” Diệp Thần sờ sờ mặt nói.
Liền đi vào phòng. Hiện tại Dương Khang như con chó chết nằm trên giường.
“Này nhận ra ta sao. Nghe nói lão cha ngươi à không phải nói là cha nuôi ngươi đang tìm ngươi đấy.” Diệp Thần ngồi trên ghế, Niệm Từ cũng ngồi vào trong lòng hắn.
“Ta vốn muốn chiếm đoạt ngươi nữ nhân xong lại mất tất cả. Ngay cả ta là ai cũng không biết, ta là ai nữa. Tại sao các ngươi lại cứu ta chứ.” Dương Khang ngửa mặt lên trời khóc.
“Ta hỏi ngươi giờ ngươi bây giờ là Dương Khang hay Hoàn Nhan Khang?” Diệp Thần hỏi.
“Ta không biết, ngươi có thể nói cho ta sao. Ta rốt cuộc là ai?” Dương Khang điên cuồng hỏi.
“Ta méo quan tâm ngươi là ai. Chỉ hỏi cho vui thôi. Ngươi xem ngươi bây giờ khác gì con chó bị vứt đi đâu.” Diệp Thần nhổ nước bọt.
“Như vậy có hơi quá không.” Mục Niệm Từ khẽ nói. Dù sao, cha nàng cũng chỉ có hắn là con trai.
“Ngươi nói đúng hiện tại ta khác gì con chó bị vứt bỏ đâu. Chính ta đã giết mẹ mình, ta là người đáng chết.” Dương Khang điên dại nói.
“Vậy sao, có nhiều kẻ còn đáng ghét hơn ngươi nhiều nhưng còn không có chết ngươi đáng sao. Hiện tại gặp Diêm Vương cũng cần xếp hàng nhé.” Diệp Thần cười nói.
“Ngươi còn trêu đùa ta.” Dương Khang cũng bật cười.
“Ta không có đùa ngươi. Thực chất ngươi không muốn chết. Nếu cần chỉ cần một nhát kiếm là đủ, nhưng ngươi làm được sao. À làm được thì ngươi đã không nằm đây.” Diệp Thần bĩu môi.
“Ngươi nói đúng, dù là chó cũng cầu sinh cơ mà. Ta không cam tâm cứ thế biến mất.” Dương Khang gật đầu.
“Đúng vậy, ánh mắt này. Ngươi biết không ta rất ghét tên như ngươi nhưng lại thích ngươi cái này ánh mắt. Ánh mắt có thể bất chấp tất cả thủ đoạn để đạt được mục đích. Ngươi không cam tâm sao, vậy cho ta xem ngươi sẽ làm được gì nào. Chẳng phải có tên trong lịch sử dù là tội nhân còn hơn làm ngươi một cái rác rưởi lặng lẽ biến mất sao.” Diệp Thần mỉm cười.
“Ta sẽ cho ngươi xem ta có thể làm gì, nhất định sẽ cho ngươi xem.” Dương Khang dú lên như một con thú.
“Vậy bây giờ trả lời ta ngươi là ai?” Diệp Thần hỏi lại lần nữa.
“Quan trọng sao. Chỉ cần ta còn sống là được mình là ai không trọng yếu.” Dương Khang liền nói.
“Tốt cầm lấy đi, Dương Gia Thương Pháp coi như món quà cha ngươi để lại. Lần sau gặp mặt đừng để ta nhìn thấy ngươi như vậy nếu không đích thân ta sẽ đưa ngươi đi gặp Diêm Vương. Vậy nên cho ta thấy cái mạng của ngươi sẽ đi được bao xa.” Diệp Thần ôm lấy Niệm Từ rời khỏi phòng.
“Ta nhất định sẽ để cho ngươi thấy ta đi được bao xa và làm thế nào giết được ngươi.” Dương Khang nắm chặt Dương Gia Thương Pháp trong tay hận nhìn Diệp Thần. Sau cũng nhanh chóng ra khỏi khách quán. Bây giờ hắn cần tìm được một chỗ dựa, một người hắn có thể lợi dụng được.
“Ta nói ngươi làm thế không phải kích động hắn sao. Như vậy ngươi sẽ gặp nguy hiểm, con người này rất xảo trá.” Mục Niệm Từ lo lắng cho Diệp Thần.
“Ngươi không thấy sao, việc nuôi dạy một thiên tài quá dễ nhưng để đào tạo ra một con quái vật thì mới là khó. Ta chỉ muốn hắn làm thế nào để cho ta thấy hứng thú thôi. Ngươi yên tâm, hắn không có cơ hội sủa bậy trước mặt ta lần thứ hai vì hắn vốn không có bản lĩnh đó. Quái vật mạnh thế nào thì người tạo ra nó luôn biết cách khống chế đồ chơi của mình.” Diệp Thần cười thản nhiên nói.
“Làm thế có sao không, hắn dù thế nào cũng là con của cha.” Niệm Từ nói. Nàng cảm thấy sau nụ cười trên miệng Diệp Thần là những giây phút lạnh lẽo đến tê người. Nhưng nàng thấy quyết định của mình thật tuyệt vời khi có hắn.
“Hai người họ vốn đã từ bỏ hắn. Với lại đối với ta chỉ có gia đình là quan trọng những thứ khác không là gì cả. Nếu như Dương Khang hắn cứ như vậy trở thành ta món đồ chơi ít nhất còn có tác dụng. Nhưng nếu hắn có thể tự mình khống chế lại thì hắn cũng đã có tư cách mà sống làm người đi. Ta cũng không muốn giết hắn cho bẩn tay đâu.” Diệp Thần liền nói thành thật.
“Ta sẽ không cản ngươi. Nhưng ngươi phải hứa không để mình bị thương nếu không ta sẽ đau lòng.” Mục Niệm Từ đỏ mặt nói.
“Đều là của nhau còn ngượng ngùng, ngươi quả nhiên quá đáng yêu.” Diệp Thần bóp mặt nàng nói.
“Chuyện này không thể nhắc lại sao. Dù sao chúng ta cũng chưa chính thức cưới hỏi.” Mục Niệm Từ xấu hổ nói.
“Rất nhanh thôi. Bây giờ thì qua phòng ta tâm sự chút nào.” Diệp Thần bế nàng lên.
“Thả ta xuống ta tự đi được mà.” Mục Niệm Từ cười dẫy nói. Bây giờ mà gặp ai nàng xấu hổ chết mất.
“Tối nay ngươi không có quyền lên tiếng.” Diệp Thần mặc kệ nàng tiếp tục đi.
Vì sự nghiệp con em chúng ta nào. Hôm nay sẽ là một đêm dài đây.