Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 142: Như vậy cũng được sao?



- Cái gì?  

             Nghe thấy hắn nói như thế, tất cả mấy người Tôn Cường bên trong phòng đều ngây người.  

             Đặc biệt là Đỗ Viễn, sắc mặt hắn lần nữa trở nên rất khó coi.  

             Coi như phụ thân không luyện tốt, đường đường là danh sư, tại sao có thể trực tiếp nhục mạ phụ thân hắn là đồ súc sinh cơ chứ?  

             Chuyện này quả thật chính là sỉ nhục nhân cách!  

             - Dương sư, coi như phụ thân ta mạo phạm thì ngươi cũng không cần nhục mạ như vậy chứ...  

             Trong lòng đã có quyết tâm, tâm tư quần là áo lượt chiến thắng sợ hãi, Đỗ Viễn cắn răng nói.  

             - Nhục mạ?  

             Trương Huyền lắc đầu một cái, nói:  

             - Ngươi hỏi phụ thân ngươi một chút, có phải ta đang mắng hắn hay không.  

             - Phụ thân...  

             Đỗ Viễn quay đầu nhìn về phía Đỗ Mạc Hiên, không nhìn thì còn không cảm giác được, vừa nhìn qua, nhất thời sợ hết hồn. Chỉ thấy toàn thân phụ thân hắn run rẩy, không còn vẻ bình tĩnh như trước nữa.  

             - Kính xin Dương sư cứu ta...  

             Phịch phịch!  

             Trong lúc hắn đang nghi ngờ thì đã nghe phụ thân kêu một tiếng rồi quỳ xuống mặt đất.  

             - Cái gì?  

             Đỗ Viễn bối rối.  

             Vẻ mặt Tôn Cường cũng trở nên kỳ quái.  

             Có phải Đỗ Mạc Hiên này đầu óc có bệnh? Hơn nữa trong lòng còn thích bị tra tấn hay không?  

             Mới vừa rồi giọng nói còn cứng rắn, oai phong vô cùng. Kết quả lão gia mắng một câu đồ súc sinh đã trực tiếp quỳ xuống?  

             - Tiểu Cường, tiễn khách!  

             Không để ý tới Đỗ Mạc Hiên vừa quỳ xuống, Trương Huyền vung tay.  

             Đùa giỡn, ngươi coi ta là ai chứ? Nói hoài nghi là hoài nghi, nói tin tưởng là tin tưởng?  

             - Vâng!  

             Tôn Cường đi tới:  

             - Hai vị, xin mời!  

             - Là ta có mắt mà không thấy núi thái sơn, kính xin Dương sư cho ta một cơ hội...  

             Nghe thấy câu tiễn khách, Đỗ Mạc Hiên sợ hết hồn, liên tục dập đầu, trong lòng tràn ngập hối hận.  

             Nếu hắn tin nhi tử mình sớm thì sao lại xuất hiện tình huống như thế cơ chứ?  

             Lần này thì tốt rồi, nghi ngờ danh sư, tương đương với ngang nhiên khiêu chiến thân phận và quyền uy của đối phương, đối phương không tức giận mới là lạ.  

             Thấy đường đường là trưởng lão Đỗ gia mà lại quỳ và liên tục dập đầu, Tôn Cường cũng không biết làm sao bây giờ, vội vàng nhìn sang.  

             - Sao vậy? Lời của ta không có tác dụng sao?  

             Lông mày vừa nhíu, Trương Huyền không giận mà tự uy.  

             - Vâng..  

             Tôn Cường run rẩy một chút, lại vung tay nói:  

             - Người đâu, mau mời Đỗ trưởng lão đi ra ngoài.  

             Nghe thấy hắn dặn dò, mấy tên hộ vệ nhanh chóng đi tới.  

             - Đỗ trưởng lão, xin mời!  

             Mấy tên hộ vệ đi tới trước mặt hai người.  

             - Phụ thân...  

             Đến lúc này trong lòng Đỗ Viễn vẫn còn choáng váng, vì sao phụ thân lại bị Dương sư mắng là đồ súc sinh, không những không tức giận mà lại còn quỳ xuống xin cứu?  

             - Là ta lỗ mãng, ta đã biết sai rồi, ta sẽ chờ ở bên ngoài, xin Dương sư tha thứ.  

             Đỗ Mạc Hiên dập đầu, không đợi hộ vệ đuổi ra ngoài thì đã dẫn đầu đi ra ngoài, Đỗ Viễn theo sát bên cạnh hắn.  

             Rời khỏi phủ đệ, đi tới ngoài cửa, đầu gối hắn mềm nhũn, quỳ gối ở giữa đường, không nhúc nhích.  

             - Phụ thân...  

             Đỗ Viễn có cảm giác như sắp phát điên.  

             Phụ thân đã từng là cạnh tranh chức vị tộc trưởng, coi như hiện tại chỉ là trưởng lão phổ thông, thế nhưng cũng cao quý hơn nhiều so với trưởng lão bình thường, không ngờ lại trực tiếp quỳ xuống trên đường lớn... Rốt cuộc là tại sao?  

             Lẽ nào là bởi vì đối phương mắng một câu... đồ súc sinh?  

             Lẽ nào... Phụ thân thật sự có chút tâm lý thích bị tra tấn?  

             - Ngươi cũng quỳ xuống!  

             Hắn còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì đã nghe thấy Đỗ Mạc Hiên lạnh lùng nói.  

             - Phụ thân...  

             Đỗ Viễn cắn răng một cái:  

             - Con không hiểu...  

             - Vị Dương sư này là danh sư chân chính, vừa nãy ta mở miệng nói lung tung, đã đắc tội với hắn, cho nên... phải cầu xin đối phương tha lỗi! Danh sư không thể làm nhục, cho dù có chút xem thường thì cũng không được.  

             Đỗ Mạc Hiên quát lớn:  

             - Quỳ xuống! Hiện giờ chúng ta chỉ có cầu khẩn hắn không tính toán, bởi vì... hắn là danh sư thật sự, chỉ có hắn, mới có thể trị khỏi được bệnh của ta.  

             - Hắn có thể trị khỏi sao?  

             Đỗ Viễn mê man.  

             Có vẻ như vừa nãy Dương sư cũng không có nói gì a!  

             Chỉ có mắng một câu ngươi là đồ súc sinh, lẽ nào bởi vì câu này, cha hắn đã kết luận như vậy?  

             Càng nghĩ càng không biết chuyện gì xảy ra, cả người có cảm giác như sắp hôn mê.  

             ...  

             - Lão gia, hai người Đỗ trưởng lão đang quỳ ở trước cửa!  

             Nghe thấy thuộc hạ báo cáo, vẻ mặt Tôn Cường có chút kỳ quái nhìn về phía lão gia đang ở trước mắt.  

             Có phải lão gia có ma lực gì đó hay không?  

             Vừa mới bắt đầu Đỗ Mạc Hiên không có một chút tôn trọng nào, ngữ khí cũng không được tốt lắm, kết quả lão gia mắng một câu, đối phương lại sợ đến mức trực tiếp quỳ xuống, thậm chí ngay cả đi về cũng không dám đi...  


             Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối sẽ cảm thấy có phải đang nói mơ giữa ban ngày, nói hươu nói vượn hay không.  

             Thế nhưng sự thực đang ở trước mắt, khiến cho người ta không tin không được!  

             - Cả nhà ngươi có khỏe không? Sờ lão bà ngươi... Ngươi là đồ súc sinh... Xem ra danh sư thích nói như vậy thật…  

             Tôn Cường tổng kết ra kinh nghiệm.  

             Không nói tới Đỗ Mạc Hiên này, lúc đối mặt với Lăng Thiên Vũ dường như cũng là như vậy, lúc đó trong lòng vị phú hào ức vạn này rất là phẫn nộ, kết quả lão gia trực tiếp hỏi người cả nhà ngươi có khỏe không? Tiếp theo lại muốn sờ lão bà của người ta...  

             Xem ra danh sư cũng không đi con đường bình thường, yêu thích chuyện giật gân thật đó.  

             Nhưng chuyện giật gân như vậy lại vô cùng hữu hiệu.  

             - Xem ra những người gọi là thương nhân, trưởng lão này cũng thích mềm không thích cứng. Như vậy chẳng phải sau này ta cũng có thể thử một chút hay sao?  

             Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hai mắt Tôn Cường sáng lên.  

             Theo hắn thấy, nhanh như vậy mà Đỗ Mạc Hiên đã thay đổi thái độ, đó là bởi vì lão gia tức giận. Xem ra sau này nếu như bản thân hắn gặp những người này, cũng không cần phải vâng vâng dạ dạ, hẳn phải khí thế vô song, khi nói chuyện phải nâng cao khí độ !  

             Như vậy mới có thể thật sự khiến đối phương kinh sợ.  

             Không thấy vị Đỗ trưởng lão này một lần đã bị kinh sợ tới mức quỳ xuống sao?  

             Tâm tư của Tôn Cường càng ngày càng linh hoạt.  

             - Sau này lão gia không có mặt, tìm một cơ hội thử xem... Nếu thành công, lão gia cũng sẽ nhìn ta với cặp mắt khác xưa...  

             Trong lòng hắn tràn ngập hưng phấn.  

             - Ồ, cứ để bọn họ quỳ đi!  

             Không biết trong nháy mắt tên trước mắt này đã suy nghĩ được nhiều như vậy, Trương Huyền tùy ý vung vung tay lên rồi nói.  

             - Lão gia, hiện giờ chúng ta làm gì đây?  

             Tôn Cường hỏi.  

             Trương Huyền hơi nhướng mày.  

             Đây cũng là chuyện mà hắn đang suy nghĩ.  

             Chờ người khác cảm kích rồi đưa tiền ra như vậy cũng không phải là một biện pháp!  

             Cũng giống như Lăng Thiên Vũ vậy, vừa ra tay đã là một trăm vạn, nhìn qua thì rất nhiều, nhưng chênh lệch với 2 300 vạn vẫn quá to lớn. Thế nhưng nếu như mở miệng đòi tiền, lại không phù hợp với thân phận danh sư, sẽ làm cho người ta dán lên trên người hắn cái nhãn mác tên lừa đảo.  

             Không lấy tiền, người khác tự đưa thì có thể đưa được bao nhiêu chứ?  

             Ngộ nhỡt đối phương coi mình thân là danh sư, không quan tâm tới vật ngoại thân, chú trọng tình cảm, chẳng phải hắn sẽ thương tâm, khóc tới chết hay sao?  

             Nghĩ một hồi, Trương Huyền mở miệng nói:  

             - Ta đi ra ngoài một chuyến, không cần đi theo. Như vậy đi, ngươi đi giúp ta làm một chuyện.  

             Nói xong, Trương Huyền nói tỉ mỉ chuyện mình muốn giao cho đối phương làm một lần.  

             - Này chuyện này...  

             Nghe thấy hắn giao chuyện này, hai con mắt của vị quản gia này trợn tròn, trợn mắt há hốc mồm.  

             Như vậy cũng được sao?  

             - Đi đi!  

             Trương Huyền cũng không giải thích.  

             - Vâng!  

             Có kinh nghiệm mấy lần trước, hắn biết lão gia làm bất cứ chuyện gì đều có lý do của mình, cho nên hắn cũng không hỏi thêm nữa. Hắn xoay người đi ra ngoài, không lâu sau đã quay trở lại.  

             Rất hiển nhiên, chuyện Trương Huyền giao cho hắn đã được sắp xếp xong.  

             - Nếu như có người đến tìm, cũng để cho họ ở ngoài cửa chờ.  

             Trương Huyền không nói thêm nữa mà đứng dậy đi ra khỏi phủ đệ.  

             Đi tới ngoài cửa, không hề liếc mắt nhìn Đỗ Mạc Hiên đang quỳ trên mặt đất, sau đó xoay người rời đi.  

             Biết trong lòng nhi tử đang nghĩ cái gì, Đỗ Mạc Hiên giải thích.  

             - Con biết rồi...  

             Đỗ Viễn có chút ủ rũ cúi đầu.  

             Đường đường là trưởng lão Đỗ gia, đã từng là người cạnh tranh ngôi vị người thừa kế lại quỳ gối giữa đường lớn... Chuyện này là sao đây...