Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 155: La Trùng là ai?



Trần phủ, bởi vì có một vị luyện đan sư chính thức tọa trấn, nên mới trở nên nổi danh ở Thiên Huyền Vương quốc, được cho danh môn vọng tộc.  

             Lúc đầu loại gia tộc này, không thiếu đan dược, hẳn là mỗi người như long, mặt đầy tự hào mới phải, mà bây giờ lại rơi vào tình cảnh bi thảm, toàn bộ phủ đệ đều đắm chìm trong hơi thở trầm muộn.  

             - Được, cứ dựa theo điều lệ này mà chấp hành , bất kỳ ai cũng không được dị nghị, nếu không, trục xuất khỏi gia tộc ngay lập tức! - Bên trong đại điện, Trần Tiêu đan sư nhìn quanh một vòng, đầy đau khổ nói.  

             Được mời làm một vị giám khảo trong quá trình khảo hạch luận đan của tên nhóc Trương Huyền, kết quả đối phương lại nói mạng hắn không còn sống được bao lâu nữa, cảm thấy thân thể lẫn việc làm ăn đều có nguy cơ sụp đổ suy bại, trong lòng tràn đầy lạc lõng, về đến gia tộc liền bắt đầu an bài hậu sự.  

             Hắn là một luyện đan sư, khi còn sống, có thể khiến cho toàn bộ Trần gia phồn vinh thịnh vượng, một khi tử vong, tất nhiên sẽ sinh ra các thế lực ngấp nghé việc làm ăn của nhà hắn, bọn họ chắc chắn sẽ vận dụng các thủ đoạn, khiến gia tộc suy bại, vấn đề chỉ là chuyện thời gian sớm hay muộn mà thôi.  

             Cho nên, vì phòng ngừa loại chuyện này phát sinh, Trần Tiêu đan sư phải định ra gia quy, bắt mọi người trong tộc bán tất cả sản nghiệp ngay bây giờ, mai danh ẩn tích, rời xa Vương thành, về sau cũng không trở về nữa.  

             - Gia chủ. . . - Nghe nói như thế, lại có tiếng khóc gọi.  

             Đang sống trong giàu sang phú quý, quần là áo lụa, đột nhiên phải rời xa gia môn, rời xa nơi này, không ít người đều khó có thể tiếp nhận được.  

             - Này, khóc lóc sướt mướt còn ra thể thống gì, Trần Thông, đi làm đi! - Trần Tiêu đan sư nói xong khoát khoát tay.  

             Trần Thông là con của hắn, biết thời gian không nhiều, hắn đã bổ nhiệm làm gia chủ mới.  

             - Dạ! - Trần Thông gật gật đầu, đang muốn rời đi, đột nhiên một thanh niên đi vào trước mặt, ghé vào lỗ tai hắn nói những gì, nghe xong hai mắt nhịn không được liền sáng lên, vội vàng ngẩng đầu nhìn tới:   

             - Cha. . .  

             - Thế nào? - Trần Tiêu đan sư nâng chung trà lên, nhíu mày, tức giận.  

             Hắn vẫn luôn cho rằng nhi tử là người biết nặng nhẹ, sao bây giờ cũng không nghe lời như vậy chứ?  

             Chẳng lẽ con trai không biết, Trần gia sở dĩ có được hưng thịnh như ngày hôm nay là bởi vì hắn là luyện đan sư chính thức hay sao? Nếu như không có hắn ra uy, tiền tài những năm luyện đan này kiếm được, chỉ nhờ vào bọn hắn, sao có thể bảo vệ được?  

             - Cha, Vương thành vừa có một vị danh sư đến, có lẽ. . . Hắn có thể giải quyết vấn đề trên người cha. . . - Nhìn thấy phụ thân không vui, Trần Thông không dám do dự, liền thông báo.  

             - Danh sư? Không phải chỉ là tin tức giả sao? - Trần Tiêu đan sư lắc đầu.  

             Nếu như là thực sự danh sư, hắn thân là nhất tinh luyện đan sư, sao một chút tin tức cũng không biết được?  

             - Thật giả ta không biết, hôm qua ta nghe được tin, liền phái Trần Đào đi qua, vị này tên là Dương Huyền danh sư, không chỉ có thể giải quyết được tật bệnh của vợ Lăng Thiên Vũ, ngay cả Đỗ gia Đỗ Mạc Hiên cũng quỳ gối trước cửa, hơn nữa. . .  

             - Còn gì nữa?   

             - Hơn nữa, Đỗ Mạc Hiên đi vào không đến mười phút, từ Đỉnh Lực cảnh của đỉnh phong liền trở thành cao thủ Thông Huyền cảnh." - Trần Thông vội nói:   

             - Quan trọng nhất là. . . Luyện khí sư công hội hội trưởng, La Trùng cũng đến chỉ để chào hỏi, lúc đi ra, càng khen không dứt miệng, nói hắn là danh sư chân chính. . .   

             Trần Thông nói còn chưa dứt lời, liền nghe được một tiếng "Leng keng", chén trà trong tay phụ thân bị ném xuống đất, ngay sau đó ánh mắt trở nên đỏ bừng, dường như có hỏa diễm thiêu đốt:   

             - Vị danh sư này ở đâu, nhanh dẫn ta đi gặp. . .  

             - Sẽ đi ngay bây giờ phải không? Ta có còn cần phải bán gia sản lấy tiền. . . - Trần Thông nói thầm một câu, còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy tình cảnh bi thảm, người cha khiến hắn có cảm giác bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt thở đã đến môn khẩu, vừa khoát tay, vừa hô to:   

             - Bán lấy tiền cái rắm, đưa ta đi nhanh lên. . .  

             - . . . - Trần Thông.  

             - . . . - Đám người Trần gia.  

             Gian phòng đang vang vọng tiếng khóc trong nháy mắt trở nên câm lặng, tất cả mọi người như ngậm một quả trứng gà trong miệng, nói không nên lời, từng người nhìn về phía gia chủ đang đột nhiên thay đổi thái độ, trợn mắt há mồm.  

             … … …   

             Tiền Các lão ở Thiên Huyền Vương quốc không có bất kỳ thực quyền gì, địa vị lại cực kỳ quan trọng, mỗi nửa tháng đều sẽ bị Trầm Truy bệ hạ triệu đến hoàng cung, đích thân thăm hỏi.  

             Bởi vì hắn là con mắt của bệ hạ, truyền lại chỉnh lý trong vương quốc, tất cả tin tức bên ngoài, cũng chỉnh lý viết thành sách, làm thành tư liệu tham khảo.  

             Có những tin tức này, Trầm Truy bệ hạ mới có thể duy trì anh minh thần võ quyết đoán, để Vương quốc phát triển không ngừng, không bị cường địch thôn tính.  

             Cho nên, cả Vương quốc, dù là nhân vật có thực quyền đến mức nào, cũng không dám đắc tội, sợ bị hắn truyền tin tức thất thiệt, lọt vào kiêng kị của vương quyền.  

             Hôm nay lại là lúc thống kê tập hợp tin tức, mới vừa sáng sớm Tiền Các liền đi tới nơi làm việc của mình.  


             Lúc này, trong phòng đã chật kín người, từng người đều đang nghị luận ầm ĩ.  

             - Làm ồn như vậy còn ra thể thống gì?   

             Nhìn lấy những thuộc hạ này không đi làm việc, lại lớn tiếng cãi lộn, mặt Tiền Các lão sầm mặt lại.  

             - Dạ! - Sắc mặt mọi người biến đổi, nhao nhao trở lại vị trí của mình.  

             - Các lão. . . - Một người trung niên đi tới.  

             - Ừ, mấy ngày gần đây nhất có chuyện gì quan trọng xảy ra sao? - Tiền Các lão ngồi xuống, nhướng mày.  

             Công việc của hắn chính là như vậy, hỏi thăm rất nhiều chuyện có tầm quan trọng, thống nhất tập hợp lại, sau đó lại cân nhắc xem có cần báo cáo với bệ hạ hay không.  

             - Chỉ vừa mới qua mười ngày, một sao có mười bảy chuyện, hai sao có mười hai chuyện, ba sao ba chuyện… - Người trung niên này do dự một chút, đưa qua một bảng biểu.  

             Báo lên rất nhiều sự kiện, có phân chia chủ thứ nặng nhẹ, để tiện cho việc đọc và thống kê, bình thường căn cứ vào mức độ quan trọng, mà phân ra theo số sao.  

             Một sao là cấp thấp nhất, cũng bao gồm những chuyện không quan trọng, càng có nhiều sao thì mức độ quan trọng cũng càng lớn, năm sao là cao nhất, tương đương với ngoại bang xâm lấn, Vương quốc sắp suy vong.  

             Nghe được báo cáo, Tiền Các lão tiện tay tiếp nhận bảng biểu, cúi đầu nhìn xem.  

             - Trấn bắc tiểu Vương gia Bạch Tốn, khiêu chiến đánh nhau với chi tử Tương Liễu thành, đánh bị thương, hai đại gia tộc xảy ra tranh chấp. . . Đánh giá, một sao.   

             - Thượng thư Hươu Trọng ngày hôm trước nạp thiếp, là người của Thiên Vũ Vương quốc, thân phận không rõ. . . Đánh giá, một sao!  

             - Thương đoàn mười bảy người của Thiên Huyền tại mai tuyết lĩnh lọt vào tập kích của sơn phỉ, toàn quân bị diệt, sơn phỉ có thể là đạo tặc mấy tháng trước chạy thục mạng. . . Đánh giá, một sao!  

             . . .  

             Nhất tinh, mặc dù chỉ là những sự kiện không quan trọng nhất, nghe có vẻ rất đơn giản, nhưng trên thực tế lại có quan hệ không nhỏ, lấy cái thứ nhất chuyện Bạch Tốn khiêu chiến với chi tử của Tể tướng ra mà nói, một khi không xử lý cho tốt, mâu thuẫn sẽ dễ dàng trở nên gay gắt, khiến trong triều lại có hai đại đại nhân vật tranh chấp quyền lợi với nhau, từ đó sẽ làm cho quốc sự rung chuyển.  

             Bất quá, những người này tất nhiên là đã từng xử lý những chuyện quen thuộc này, xe nhẹ đường quen, không có gì phải quá lo sợ.  

             - Ừ, phân chia rất hợp lý! – Sau khi xem hết mười bảy vấn đề có mức độ một sao, Tiền Các lão nhẹ gật đầu, lật sang trang thứ hai, trên này ghi lại những sự kiện quan trọng mức độ hai sao.  

             - Núi Bách Lĩnh ở Tây Nam xuất hiện thiên tai, mấy ngàn người trôi dạt khắp nơi, không nhà để về, trước mắt đã được viện trợ. . . Đánh giá, hai sao!   

             - Kho bạc Thiên Huyền ký phát kim phiếu mới nhất, mệnh giá lớn nhất đổi thành một trăm vạn một tờ. . . Đánh giá, hai sao!   

             - Hoài Nam hầu đột phá hậu kỳ Thông Huyền cảnh, trở thành cao thủ xếp hạng thứ mười trong Vương quốc. . . Đánh giá, hai sao!  

             . . .  

             Những chuyện này cơ bản đều có liên quan đến quốc sự, liên quan đến thế cục của Vương quốc, mức độ quan trọng rõ ràng phải lớn hơn nhiều so cấp độ một sao.  

             Xem hết mười hai sự kiện cấp hai sao, Tiền Các lão gật đầu lần nữa, những đánh giá này vẫn không có vấn đề, có thứ tự hợp lý.  

             Lật ra trang thứ ba, nhìn về sự kiện cao nhất cấp ba.  

             - Giáo sư công hội cách chức chủ nhiệm phòng giáo dục của học viện Hồng Thiên, Thượng Thần trưởng lão, nguyên nhân: nhận định sai kết quả khảo hạch trong kỳ khảo hạch lão sư của Trương Huyền lão sư. . . Đánh giá, ba sao!  

             - Trương Huyền lão sư và Lục Tầm lão sư sau mười hai ngày, tiến hành sư giả bình trắc. . . Đánh giá, ba sao!  

             . . .  

             - Công hội lão sư và chuyện của học viện, tự động tăng thêm một sao, Lục Tầm lão sư là người có tiềm năng trở thành danh sư của cả Thiên Huyền Vương quốc, việc này ai ai cũng biết, cũng tự động được cộng thêm một sao, hai chuyện này được đánh giá ba sao, không sai!   

             Xem hết những chuyện này, Tiền Các lão gật đầu lần nữa.  

             - Những này là không phải là vấn đề thật sự. . . Mà, mà là. . . – Người trung niên tỏ ra lo lắng.  

             - Chuyện gì? - Tiền Các lão nhướng mày.  

             - Chuyện là hai ngày này xảy ra một sự kiện, chúng ta không cách nào đánh giá cấp độ sao, vừa rồi mọi người chính là đang thảo luận vấn đề này. . . – Người đàn ông trung niên nói.  

             - Ồ? Nói ta nghe thử xem! - Tiền Các lão nhìn qua.  

             - Ba ngày trước, Vương thành có một người tên là Dương Huyền đến, tự xưng mình là danh sư, giải quyết chứng bệnh cho vợ của Lăng Thiên Vũ. . . - Trung niên nhân nói.  

             - Há, chuyện này ta nghe nói, còn được công hội lão sư chuyên môn đi tuần tra, trong ghi chép của Vương quốc, không có tên của người này, có thể là mánh lới do Lăng Thiên Vũ làm ra, không cần để ý. Hay là vầy đi, xếp vào sự kiện cấp độ một sao! - Tiền Các lão nói.  

             Mỗi người danh sư đều giống như ngôi sao, được mọi người quan tâm, Vương quốc chỉ cần có một vị danh sư trong trấn, thực lực tổng hợp cũng sẽ lớn, nếu như đối phương thực sự là danh sư, sao có thể yên lặng đến Vương thành mà không ai hay biết?   

             - Sự kiện một sao? – Người đàn ông trung niên cười khổ:   

             - E là mọi chuyện không có đơn giản như vậy, nếu như chỉ chữa khỏi cho thê tử của Lăng Thiên Vũ, sự kiện này đánh giá mức độ một sao là được, nhưng mà còn có. . . Ngay hôm qua, trưởng lão của một trong tứ đại gia tộc Đỗ gia Đỗ Mạc Hiên, đã quỳ gối trước cửa lớn phủ người này một ngày, đi vào tầm mười phút đồng hồ, lúc đi ra, từ võ giả tầng năm Đỉnh Lực cảnh đỉnh phong đột phá đến Thông Huyền cảnh!   

             - Cái gì ? Thực lực tăng nhiều như vậy? - Tiền Các lão sững sờ, vẻ mặt nghiêm túc:   

             - Nếu như nói như vậy, có thể định tính là hai sao. . .  

             - Buổi chiều hôm qua, hội trưởng công hội luyện khí sư La Trùng đại nhân sau khi tiến vào phủ đệ của hắn, lúc rời đi, mặt mũi hồng hào, khen Dương Huyền này không dứt miệng, nói hắn là danh sư chân chính. . . - Không thèm quan tâm Tiền Các lão sẽ đánh giá như thế nào, người đàn ông trung niên tiếp tục nói.  

             - La Trùng. . . - Tiền Các lão đột nhiên đứng dậy, hai mắt trợn tròn.  

             La Trùng là ai?  

             Hội trưởng công hội luyện khí sư, một trong những nhân vật đứng đầu trong Thiên Huyền Vương quốc.  

             Hắn còn cho rằng Dương Huyền kia là danh sư như vậy, chẳng lẽ. . . Vị Dương Huyền này là danh sư thật?  

             - Vậy thì, vậy thì. . . Chuyện này, có thể định tính là ba sao đi! - Tiền Các lão nhịn không được nói.  


             - Năm sao?   

             - Không cần lại xác định chứ?   

             Sự kiện năm sao. . . Toàn bộ ngày Huyền Vương quốc cũng đã mấy chục năm không có xuất hiện sự kiện năm sao.  

             Trước đó đám người còn đang thảo luận không cách nào xác định mức độ quan trọng của chuyện này, bây giờ nghe thấy lời này của Tiền Các lão, sắc mặt đều trở nên cứng đờ, lại xôn xao lên.