Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 173: Con mẹ mày, Dương Huyền!



Bình thường, người bắt heo mới dùng đến mấy loại như bao tải, cọc gỗ, nghe thấy đối phương giúp bản thân thăng cấp nhưng lại dùng những thứ này, Trang Hiền cảm thấy máu ứ trong ngục, cơ thịt trên mặt run run liên tục.  

             Nếu không nhờ vào sự kiềm chế của một Danh Sư, e rằng ông đã nổ tung từ lâu.  

             Bản thân ông cho rằng khi người ta chỉ dạy sẽ dùng vài cách đơn giản như cải tiến công pháp tu luyện, tìm ra chỗ sai lầm trong cách tu luyện, sử dụng mấy loại đan dược... Thằng này lại chẳng giống chút nào, bao tải...  

             Em gái mi ấy!  

             Ông đây muốn đột phá, bao tải dùng được cái rắm ấy!  

             Người khác ăn đan dược, ông đây ăn bao tải hả?  

             Hơn nữa, lại còn gọi mấy tên hộ vệ kia... cầm theo côn nữa chứ...  

             Dùng vũ lực trong chiến đấu đối kháng để kích thích tiềm năng cũng là một loại phương pháp đột phá, nhưng mà... hộ vệ trong sân của mi quá yếu rồi!  

             Ông đây là đỉnh cao Thông Huyền Cảnh, đừng nói là để đám người này cầm côn, cho dù dùng đao kiếm thì cũng chẳng có nửa phần hiệu quả nào đâu.  

             - Vâng...  

             Nghe dặn dò xong, Tôn Cường gãi đầu đi ra ngoài.  

             Ở chung với lão gia trong khoảng thời gian không ngắn, biết rõ ngài ấy luôn làm việc nằm ngoại dự đoán, có thể nghe rồi làm, nhưng chẳng hiểu tại sao, ông cũng chẳng rõ ràng.  

             Lão gia tính làm gì đây?  

             Thế nhưng, nếu lão gia đã sắp xếp như thế, nhất định là có tính toán trước rồi, bản thân ông chỉ cần nghe theo là được.  

             Không lâu sau, ông đã tìm đến đây bảy, tám hộ vệ, mỗi người đều cầm trường côn trên tay, vì phòng ngừa sự cố ngoài ý muốn, Tôn Cường chuẩn bị trọn vẹn bốn cái bao tải.  

             - Lão gia!  

             Mấy người đi đến trước mặt hắn cúi đầu.  

             - Vị Trang Sư này muốn đột phá, hy vọng nhận được sự trợ giúp từ các ngươi.  

             Trương Huyền gật đầu nói:  

             - Có thể hỗ trợ cho Danh Sư là vinh hạnh của chúng ta...  

             Mấy hộ vệ cực kỳ sững sờ, sau đó ai ai cũng mừng rỡ.  

             Lúc Tôn Cường tìm đến bọn họ cũng đã nhắc nhở mấy vị này đều là Danh Sư cả, vốn dĩ với thực lực của bọn họ, đừng nói là tiếp xúc hay thấy mặt cũng không được, nhưng giờ có thể hỗ trợ cho mấy vị đó, đương nhiên lòng cực kỳ hưng phấn.  

             Nếu vị Trang Sư này thành công đột phá, nhớ rõ bản thân họ, há chẳng phải vinh hoa phú quý trong tương lai sẽ rất dễ dàng?  

             Đây chính là có ơn với Danh Sư đó...  

             Nghìn vàng còn khó có thể mua được.  

             - Tình nguyện thì tốt rồi!  

             Trương Huyền gật đầu thỏa mãn, sau đó nhìn sang Lưu Lăng:  

             - Còn phải phiền Lưu Sư hỗ trợ phong bế huyệt đạo trên người Trang Sư, khiến ông ấy không thể nhúc nhích được.  

             - Phong bế huyệt đạo?  

             Trang Hiền nhướn mày, hỏi:  

             - Định làm gì?  

             Phong bế huyệt đạo, kinh mạch, cả người không thể nhúc nhích, không phải đã nói giúp ông đây đột phá à? Phong bế mấy thứ này, chân khí không lưu thông được, tu luyện làm sao?  

             Mọi người chung quanh đều tràn ngập khó hiểu.  

             - Muốn đột phá thì đừng quan tâm quá nhiều, nghe theo sự sắp xếp của tôi là được.  

             Trương Huyền khoát tay áo, ánh mắt cực kỳ kiên định nhìn ông.  

             Chứng kiến ánh mắt này, Tôn Cường đứng một bên không hiểu sao lại không kìm được mà run rẩy.  

             Bề ngoài giống như bảo ông nền sư tử đá của Lăng Thiên Vũ trước đây vậy, ánh mắt này... bản thân ông tin tưởng, kết quả lại bị đánh đến mức sắp ngủm.  

             Không cần nghĩ nhiều đâu, nếu vị Trang Sư này tin lão gia, khẳng định sẽ bị xui xẻo.  

             Vị lão gia này của ông chính là loại người gài bẫy kẻ khác không đền mạng đó...  

             - Tôi...  

             Trang Hiền còn tính nói chuyện, nhưng thần sắc Trương Huyền cực kỳ lạnh nhạt, nói tiếp:  

             - Nếu không muốn đột phá thì thôi, tôi cũng lười phí công.  

             Hắn nói xong thì tiếp tục uống tra, yên tĩnh giống như một bức tranh vẽ.  

             - Được, ngươi nói làm thế nào thì làm như thế ấy.  

             Thấy bộ dáng này của đối phương đã nói rõ, ông không đồng ý thì thôi, Trang Hiền cắn răng, quay đầu nhìn sang Lưu Lăng:  

             - Lưu huynh, làm phiền huynh rồi.  

             Muốn ông đây biết khó mà lui à? Nằm mơ!  

             Nhìn xem mi dùng cách nào để khiến ông đây đột phá, nếu như không thành công, mi cũng phải đẹp mặt...  

             - Được!  

             Lưu Lăng cũng nửa tin nửa ngờ với vị "lừa đảo" này, ông gật gật đầu tiến lên trước, tay vỗ nhẹ, ngón tay bắn ra chân khí, rơi vào người Trang Hiền, phong bế toàn bộ huyệt đạo chủ yếu toàn thân ông.  

             - Đã xong.  

             Phong bế huyệt đạo Trang Hiền, hiện giờ ông không thể nhúc nhích được, Lưu Lăng quay sang nhìn Trương Huyền.  

             - Ừ!  

             Trương Huyền kiểm tra một chút, gật gật đầu.  

             Vị Lưu Sư này không ăn bớt ăn xén gì cả, phong kín hết thảy tất cả huyệt đạo của Trang Hiền.  

             - Một lát nữa, cho dù xảy ra chuyện gì, phiền hai vị không được ra tay.  


             Sắp xếp xong xuôi, Trương Huyền nhìn về phía Lưu Lăng và Trịnh Phi.  

             - Được!  

             Hai người không biết bụng dạ tên kia đang chứa trò gì, nên gật đầu đồng ý.  

             - Bắt đầu đi.  

             Trương Huyền cười cười nhẹ nhàng, không nói nhiều, tiện tay tiếp nhận bao tải Tôn Cường đưa tới, đi đến trước mặt Trang Hiền, sau đó chụp bao tải vào đầu ông.  

             - Mi muốn làm gì?  

             Phong bế huyệt đạo xong, Trang Hiền còn đang muốn xem tên kia sẽ giúp ông đột phá thế nào, vừa nhìn thấy bao tải đập vào mặt, suýt chút nữa thì ông đã ói máu ngất luôn rồi.  

             Ta đây là Danh Sư, là người có địa vị, mi nói cho ta nghe... chụp bao tải là ý gì?  

             Lười cãi lộn với ông, Trương Huyền nhìn sang đám hộ vệ:  

             - Đến phiên các ngươi đó, không phải các ngươi muốn Trang Sư đột phá ư? Bắt đầu đi, đánh côn mạnh một chút, đánh thật mạnh vào!  

             - Hả?  

             Vốn đang tưởng tượng viễn cảnh Danh Sư cảm ơn mình thì phải làm cái gì, đám hộ vệ vừa nghe mấy lời của hắn thì đã lảo đảo, muốn khóc ra tiếng.  

             Lão gia ngài nói thật à?  

             Đánh Danh Sư?  

             Nói hỗ trợ mà, nói cảm tạ mà?  

             Chúng ta cảm thấy cuộc đời này tốt đẹp lắm, muốn sống thêm một khoảng thời gian nữa, không muốn mất sớm khi tuổi còn trẻ khỏe đâu...  

             - Sao thế? Sao chưa đánh nữa, yên tâm đi, đầu ông ta bị chụp bao tải rồi, không nhìn thấy, không biết ai đánh đâu.  

             Trương Huyền nói xong thì do dự một chút:  

             - Nếu các ngươi chưa yên tâm, vậy thì... chụp thêm vài cái bao tải nữa nhé? Vậy thì trăm phần trăm không nhìn thấy rồi...  

             -...  

             Không nói thì còn đỡ, bọn họ nghe vậy thì càng khóc lớn tiếng hơn.  

             Lúc vừa mới đến thì đã nhìn thấy rõ ràng mất rồi, giờ có bị trùm bao tải thì có tác dùng cái cọng lông gì?  

             Ông ấy không điếc, nói lớn tiếng như thế, đương nhiên là nghe rõ ràng, hơn nữa... chuyện này không hề đơn giản như việc chụp thêm mấy cái bao tải, hiểu không?  

             Chụp nhiều hơn nữa thì ông ấy cũng biết bọn tôi động chân động tay thôi...  

             Không chỉ mấy người này muốn khóc, Lưu Lăng, Trịnh Phi ở một bên đã giật giật khóe miệng, quay sang nhìn nhau.  

             Mi không tính hỗ trợ... mà là cảm thấy bọn ta nghi ngờ mi, nên muốn trả thù đúng chứ?  

             Chưa từng nghe nói bị trùm bao tải, tìm một đám người dùng côn đánh thì có thể đột phá đâu.  

             Thế nhưng, vừa rồi bọn họ đã đồng ý không ra tay, cũng không tiện mở miệng nói gì, cả hai ngồi một bên nghẹn xanh mặt, cuối cùng im lặng không nói một lời.  


             - Chưa đánh nữa à? Trang Sư đã đồng ý rồi, làm trễ nãi việc đột phá của ông ấy, các ngươi có chịu trách nhiệm được không?  

             Lông mày Trương Huyền bắt đầu nhíu lại.  

             Đã nói rồi mà không nghe, hắn phải nổi giận.  

             - Vâng...  

             Gương mặt mấy vị hộ vệ đã như trái khổ qua.  

             Vốn tưởng rằng có thể trợ giúp Danh Sư, là vinh hạnh cực lớn, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ rằng biến thành như thế này... Thế như, lão gia cũng là Danh Sư, bọn họ không thể không nghe, đành phải cắn răng.  

             - Lên đi!  

             Dù sao cũng chết thôi, không cần phải xoắn xuýt quá nhiều, một khi đã nghĩ thông suốt, ai cũng bắt tay hành động.  

             Đi đến trước mặt Trang Hiền, mấy hộ vệ giơ côn gỗ, bắt đầu đánh thật mạnh vào người Trang Sư đang bị trùm bao tải.  

             Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!  

             Trang Hiền chỉ bị phong bế huyệt đạo, lỗ tai còn chưa điếc đâu, đương nhiên nghe rõ ràng cuộc hội thoại vừa rồi, cảm nhận côn gỗ như trút nước mưa, ý nghĩ trở nên choáng váng, cả người sắp phát điên đến nơi.  

             Con mẹ mày, Dương Huyền!  

             Căn bản là mày không muốn ông đây đột phá, muốn cố ý chơi ông đúng không...  

             Càng nghĩ càng giận, một cơn tức giận vọt lên thiêu đốt lấy ông.  

             Từ khi trở thành Danh Sư, qua mấy chục năm chưa bao giờ chịu đựng lửa giận thế này, bị người trùm bao tải đánh túi bụi.  

             Quả thực là vô cùng nhục nhã!  

             Nếu thực lực người đánh ông mạnh thì thôi đi, nhưng đám người này chỉ là hộ vệ bình thường, tu vi ước chừng võ giả tầng ba, tầng bốn thôi...  

             Cuối cùng, quan trọng nhất là, huyệt đạo toàn thân bị phong ấn, chân khí không thể vận chuyển nên không thể chữa thương, phòng ngự; côn đập vào người đều phải dùng thân thể chống đỡ, đau đớn đến mức không thể nói được gì.  

             Đang trơn giận dữ, chuẩn bị điên tiết cả lên thì Trang Hiền chợt nghe thấy thanh âm "Dương Huyền" vang lên oang oang.  

             - Vị trí đánh không đúng, ồ, đúng rồi, chính là chỗ đó...  

             Thanh âm vừa dứt, Trang Hiền chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy mặt tê rần, trên đầu nóng rát từng cơn, vài cân côn gỗ đã đập vào mặt ông.  

             Mới vừa rồi chỉ là đau đớn mà thôi, còn bây giờ, gương mặt cũng bị quất luôn rồi.  

             - Bà mẹ nó...  

             Cảm thấy miệng sắp sưng phù, Trang Hiền khóc không ra nước mắt.  

             Đúng là ông đây quá rảnh rỗi, biết rõ tên này là hàng giả mà lại đi hắn giúp đột phá, chẳng phải là muốn chết sao...  

             Đang định chửi ầm lên, đối thoại ở bên ngoài lại vang lên lần nữa.  

             - Lão gia, đánh bao lâu bây giờ?  

             Một hộ vệ không nhịn được hỏi.  

             Cái loại đánh đấm thế này lúc nào mà chẳng có thời gian định trước chứ.  

             - Thời gian à? Ta nghĩ rằng... cứ như vậy đi!  

             Thâm âm "Dương Huyền" chần chừ một chút, sau đó tiếp tục:  

             - Đánh đến chết mới thôi...  

             - Đánh đến chết à? Mày...  

             Trang Hiền nổi điên.  

             Ông đây muốn đột phá, không phải tự sát, mày dám để hộ vệ đánh ông đến chết... Dương Huyền, ông và mày không đội trời chung, hôm nay không giết được mày, ông không phải họ Trang...  

             Trong lòng hò hét, Trang Hiền chẳng quan tâm mắng chửi người, cố nén đau nhức kịch liệt, điều động chân khí toàn thân, xông thẳng tới huyệt đạo bị phong tỏa.  

             Không khơi thông huyệt đạo khôi phục tự do, e rằng bản thân ông sẽ bị treo ở chỗ này...  

             Căn bản là mày không muốn giúp ta đột phá, mà là muốn giết người diệt khẩu...  

             Càng nghĩ càng giận, phẫn nộ càng lớn, tích lũy sâu dày, giống như hạt cát chồng chất, dần dần hình thành gò núi.  

             - Dùng có chút lực thế thôi à, chẳng lẽ chưa ăn cơm?  

             Bên ngoài bao tải tiếp tục quát.  

             Mí mắt Trang Hiền giật giật, rốt cuộc không kìm nén được đau đớn cùng nhục nhã từ tận đáy lòng.  

             Ầm ầm!  

             Không biết qua bao lâu, dưới sự công kích điên cuồng của ông, huyệt đạo bị phong bế toàn thân rốt cuộc bị phá vỡ, hai tay chấn động xé rách bao tải trên đầu.  

             Rắc rắc! Rắc Rắc!  

             Côn gỗ trong tay hộ vị cũng bị cắt đứt, rơi trên mặt đất.  

             - Con mẹ mày, Dương Huyền!  

             Trang Hiền gào thét, vội vàng tìm đến Trương Huyền - kẻ khởi xướng, liền thấy vị "Danh Sư giả" này vẫn ngồi phía trước, nâng tách trà, bình thản uống vào, thần sắc cực kỳ lạnh nhạt, gương mặt không gợn lên chút sợ hãi nào, giọng điệu sâu thẳm:  

             - Trang Sư, chú ý thân phận, làm Danh Sư mà lại mắng chửi người như thế?  

             - Mắng chửi người, ông đây muốn giết chết mày...  

             Trang Hiền càng thêm tức giận, gào thét thành tiếng, bắt đầu xông tới.  

             Đối diện với sự cáu kỉnh nóng nảy của Trang Hiền, Trương Huyền không hề ngại ngần, nhấc mi mắt lên nói tiếp.  

             - Tu vi?  

             Trang Hiền sững sờ, lập tức kiểm tra bản thân, vừa nhìn thì đồng tử bắt đầu co lại:  

             - Chuyện này... Sao có thể như thế chứ?