Sau khi điên cuồng đánh một trận, Trương Huyền mới cảm thấy thoải mái trong lòng một chút.
Cúi đầu nhìn xuống mới thấy lúc này mặt nạ của Diêu Hàn đã bị rơi mất. Cả người hắn bị đánh bầm dập, đến mẹ ruột cũng không nhận ra được.
-Ây da… - Bớt giận rồi, đầu óc Trương Huyền lần nữa trở lại thanh tỉnh.
-Gia hỏa này là quản gia của thành chủ thành Bạch Ngọc, lại là thúc thúc của đồ đệ ta, chỉ có thể giáo huấn một lần, không thể giết.
Dù sao thì gia hỏa này cũng là Diêu thúc thúc của Triệu Nhã, nếu giết thật, đồ đệ mới thu của hắn sẽ điên lên mất! Từ giờ trở đi cũng sẽ không thể hòa giải được nữa!
Hơn nữa, Bạch Ngọc thành được mệnh danh là thành thị lớn thứ ba của Thiên Huyền Đế quốc. Người có thể giữ chức thành chủ chắc chắn thực lực không kém. Nhất định là một thế lực lớn. Nếu quản gia bị giết chết, cẩn thận điều tra, có khả năng sẽ tra ra là mình làm, vậy thì phiền phức to!
Hắn vừa mới tới thế giới này, còn chưa đứng vững, tốt nhất nên điệu thấp một chút.
-Không thể để hắn nghi ngờ là ta làm! - Hắn chợt nghĩ.
Nếu không thể giết, đành phải để hắn sống sót rời đi vậy. Hắn chạy tới đánh lén mình, lại bị người khác đánh, nhất định sẽ nghi ngờ mình.
-Đúng rồi, vừa vặn có kẻ chết thay! Kẻ hôm nay đến tìm ta gây phiền phức, là ai đây… - Đột nhiên hắn nghĩ đến một người.
Chính là người ban ngày hắn thấy đi cùng Thẩm Bích Nhu, vẫn luôn cười nhạo hắn, Thượng Bân.
Thượng Bân là cháu trai của Thượng Thần trưởng lão. Nếu hắn vu oan cho hắn, dù cho Diêu Hàn biết cũng không dám trả thù.
Nếu hắn trả thù, hai bên cắn xé lẫn nhau, càng tốt hơn!
Nghĩ vậy, Trương Huyền cúi đầu nhìn về phía Diêu Hàn đã bị đánh không nhận ra, thấp giọng nói:
-Ta và Trương Huyền có mâu thuẫn. Ban ngày hắn làm ta tức giận, tối nay ta định tới giáo huấn hắn một trận! Nhưng mà, nếu hắn thực sự bị ngươi thiến, Bích…nàng nhất định sẽ tưởng rằng ta làm, hiểu lầm ta! Muốn trách thì hãy trách ngươi đến không đúng lúc đi!
-… - Diêu Hàn biết được lý do mình bị đánh, muốn cãi lại nhưng mồm đã sưng như lạp xưởng, không thể nói một lời nào.
-Cút! - Thấy đối phương nghe hiểu ý của mình, Trương Huyền không tiếp tục nói nhảm, đứng dậy đá vào mông Diêu Hàn, khiến hắn bay xa mấy mét.
-Khốn kiếp! - Trong lòng thầm mắng một câu, Diêu Hàn biết nếu hôm nay cứ đánh tiếp, hắn vẫn sẽ là người gặp xui xẻo, bèn xoay người rời đi.
Đồng thời, hắn nhớ rõ hai đặc điểm. Thứ nhất, kẻ đánh hắn ban ngày bị Trương Huyền trêu tức. Thứ hai, kẻ đó và Trương Huyền là tình địch, nữ tử mà hai người theo đuổi tên là “Bích.”
Chỉ cần biết hai điều này, hắn sẽ dễ dàng hỏi thăm được kẻ đã ra tay với hắn hôm nay là ai.
Thấy Diêu Hàn rời đi, Trương Huyền mới thở phào nhẹ nhõm, thu dọn một chút rồi trở lại ký túc xá.
Nghĩ lại thấy thật nguy hiểm! Nếu không phải hắn tu luyện đến giờ vẫn chưa đi ngủ, không biết đã có chuyện gì xảy ra. Ít ra nguy hiểm đã tạm thời được giả trừ.
-Sinh tồn ở thế giới này… Thực lực mới là quan trọng nhất! – Ngồi trên giường ký túc xá, Trương Huyền âm thầm cảm thán.
Nếu như đêm nay tu vi của hắn không có tiến bộ thì dù hắn biết khuyết điểm của Diêu Hàn, người chịu thiệt vẫn sẽ là hắn.
Trong lòng cảm khái, hắn dần dần chìm vào mộng đẹp.
Ngày thứ hai, trời vừa sáng hắn liền tỉnh lại. Mặc dù hắn chỉ ngủ không đến hai canh giờ, lại giằng co lâu như vậy, nhưng hắn vẫn thấy tràn đầy sức mạnh, không buồn ngủ chút nào.
-Nên đi dạy thôi! – Nói thầm một tiếng, Trương Huyền mặc quần áo rồi nhanh chân chạy đến phòng học của mình.
Một lát sau, hắn vừa đi vào lớp học đã thấy tên mập mạp hưng phấn tiến lên đón.
-Trương lão sư! Ngươi đến rồi! Ngươi nhìn này, ta đã đem gian phòng quét sạch sẽ rồi! – Hắn chính là tên mập mạp thu nhận cuối cùng, Viên Đào.
Không nghĩ đến gia hỏa này bị bản thân uy hiếp lại là người đến đầu tiên, hơn nữa còn quét dọn gian phòng sạch sẽ.
-Không tệ! – Trương Huyền gật đầu.
-Hắc hắc, lão sư cũng khen ta không tệ, có phải nên ban thưởng không? Công pháp, võ kỹ,… ngươi cứ ban thưởng ba đến năm bản a… - Nghe thấy lão sư tán thưởng, mật mạp liền tươi cười.
Khen gia hỏa này đẹp một chút hắn liền mở phường nhuộm luôn!
-Ngươi cứ đứng ở đây đã, chờ những bạn học khác đến rồi ta sẽ sắp xếp! – Trương Huyền khoát tay.
Người tới đầu tiên là mập mạp, thứ hai là học sinh hắn đánh cược thắng Lưu Dương! Tuy nhiên, thái độ của Lưu Dương không tốt như mập mạp. Trên mặt hắn hiện rõ không tình nguyện, nhìn về phía Trương Huyền đầy khinh miệt.
Hắn thấy việc Trương Huyền thắng cược chỉ là do may mắn. Hắn rõ ràng là thiên tài mà phải học với lão sư như vậy, khổ sở đến mức nào?
Người thứ ba tới là thiếu niên am hiểu dùng thương, Trịnh Dương!
Trương Huyền vừa gặp đã nói ra vấn đề trong thương pháp của hắn, để lực lượng hắn tăng mạnh gấp đôi. Vì vậy, hắn tâm phục khẩu phục vị lão sư này. Có thể nói, trong số tất cả học viên, hắn là người cam tâm tình nguyện nhất.
Người đến thứ tư là Vương Dĩnh. Nha đầu này nhút nhát nên vừa thấy những học sinh khác liền đỏ mặt trốn ra một góc.
…
-Có lẽ hôm nay sẽ giải quyết được vấn đề trên người mình… - Triệu Nhã mở to mắt.
Hôm qua, lão sư kém nhất học viện tự nhận hắn có thể chữa trị bệnh của mình. Sau khi trở về, nàng vô cùng lo lắng, lại mông lung, trằn trọc đến nửa đêm mới ngủ.
Mặc kệ lời hắn nói là thật hay giả, sau hôm nay mọi chuyện sẽ rõ! Nghĩ vậy, nàng dậy rửa mặt, mặc quần áo rời khỏi phòng.
Nàng là con gái của thành chủ thành Bạch Ngọc, lại đứng thứ mười trong kỳ kiểm tra, dĩ nhiên không thể vào trong ký túc xá tập thể giống như các học sinh bình thường khác. Một mình nàng ở trong một tiểu viện, có rất nhiều gian phòng. Quản gia Diêu thúc thúc cũng đang ở một phòng cách đó không xa.
-Diêu thúc thúc, chúng ta đi học thôi! – Thấy căn phòng không có động tĩnh gì, Triệu Nhã hô một tiếng rồi bước ra ngoài.
-Tiểu thư, chờ ta một chút! Ta đi cùng với ngươi! – Cửa phòng mở ra, Diêu thúc thúc đi ra.
Vừa thấy bộ dáng của hắn, Triệu Nhã đứng ngây người ra:
-Diêu thúc thúc, ngươi…bị làm sao vậy?
Chỉ thấy mặt mũi hắn sưng vù, hốc mắt đen nhánh. Qua một đêm không gặp, quản gia thúc thúc đầy uy nghiêm bỗng hoàn toàn thay đổi. Nếu không phải vẫn là giọng nói đó, chắc sẽ không ai nhận ra hắn.
-À, hôm qua ta luyện công không cẩn thận nên tự đánh mình! – Diêu hàn nói.
-…
Ai luyện công lại tự đi đánh bản thân? Ngươi có thể tìm một lý do dở hơn được nữa không???
-Diêu thúc thúc! Cuối cùng đã có chuyện gì vậy? Rốt cuộc là ai? Ngươi không nói ta sẽ mách ba ba! – Triệu Nhã nổi giận đùng đùng.
-Tiểu thư! Ngươi không cần để ý đến ta đâu! Đây là vấn đề của ta… ta sẽ tự giải quyết được. Trước tiên ngươi cứ đi học đi đã. Ta muốn xem lão sư của ngươi như thế nào. Nếu giống như lời đồn, ta sẽ bẩm báo thành chủ ngay lập tức, để học viện Hồng Thiên đổi lão sư cho ngươi…
Diêu Hàn nắm tay thành nắm đấm đầy hào khí. Thế nhưng động tác quá lớn, khiến vết thương bị rách ra, đầu đầy mồ hôi.
-Tiểu thư! Lúc tới đây, thành chủ đã dặn phải tìm một lão sư khá một chút. Ngươi bái sư tên này, làm sao ta dám báo cáo với thành chủ đây! – Diêu Hàn nói.
-Dù thế nào ta nhất định vạch trần gia hỏa này, để ngươi biết thực ra hắn là một gia hỏa vô dụng. Bởi vì tiểu thư đơn tuần nên mới bị hắn lừa. Với tài nghệ của hắn như vậy, nhất định sẽ không thể thu đến học sinh thứ hai đâu. Một lát nữa ngươi thấy lớp học của hắn sẽ biết…
Kẹt…kẹt…
Cửa phòng bị đẩy ra, hình ảnh bên trong liền lộ ra. Trương Huyền và bốn học sinh mới đều đứng đó.