Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 3: Thiên đạo hữu khuyết



Chương 3 Thiên đạo hữu khuyết

*Thiên đạo hữu khuyết: đạo trời khuyết thiếu, không hoàn hảo.

“Chỉ điểm tại chỗ sao?” Sắc mặt Trương Huyền trở nên khó coi.

Mặc dù hắn đã dung hợp trí nhớ trước đây của cơ thể này, nhưng lại chưa sắp xếp lại. Vì vậy, cùng lắm hắn chỉ có thể biết được cấp bậc tu luyện. Đối với việc tìm ra lỗi sai trong tu luyện, đến linh hồn trước kia của thân thể này còn không nắm rõ, nói gì đến hắn!

Việc chỉ điểm người khác, hắn dĩ nhiên thua kém vị Tào lão sư này.

Nếu thật sự tỷ thí, hắn nắm chắc bại trận.

“Sao vậy? Ngươi không dám tỷ thí cùng ta sao? Theo quy định của học viện, việc thi đấu tại chỗ, học viên được tự do lựa chọn theo ý mình, sẽ không bị coi là cướp đoạt.” Tào Hùng cười nhẹ, phất ống tay áo lên, tỏ ra phong khinh vân đạm, bộ dáng nho nhã hết cỡ.

“Ngươi muốn chỉ điểm về vấn đề gì?” Trương Huyền biết, nếu hôm nay không giải quyết tốt chuyện này, học viên khó khăn lắm hắn mới thu nhận được kia sẽ chạy mất. Trương Huyền cắn răng hỏi.

Việc chỉ điểm của lão sư được chia làm nhiều loại. Có chỉ điểm tu vi, võ kỹ, những sai lầm trong tu luyện… Phương hướng của mỗi người khác biệt nên sự am hiểu của các lão sư cũng khác nhau.

“Như vậy đi, những người này là học viên mới, chúng ta đều không quen biết trước. Bây giờ, để cho bọn hắn thi triển một bộ quyền pháp, chúng ta sẽ dựa vào đó để tìm ra những chỗ thiếu sót. Sau đó, đánh giá kết quả kiểm nghiệm tại chỗ của ai tiến bộ hơn, người đó chiến thắng. Ngươi thấy sao?”

Đối với những lão sư khác trong trường, Tào Hùng không có lòng tin chiến thắng. Nhưng đối với kẻ có thứ hạng cao nhất từ dưới đếm lên, kỳ thi khảo hạch bị không điểm là Trương Huyền, hắn rất tự tin vào bản thân mình.

Trương Huyền do dự rồi.

“Ngươi không dám sao? Vừa rồi ngươi bốc phét rất giỏi mà. Không ít học viên muốn bái ngươi làm thầy mà ngươi không đồng ý? Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh như vậy, hãy chấp nhận cuộc tỷ thí này đi. Nếu không cũng đừng hủy hoại tiền đồ của tiểu cô nương này.” Tào Hùng từng bước ép sát.

“Chuyện này… Được thôi!” Trương Huyền gật đầu.

Lợn chết không sợ nước sôi. Cùng lắm thì thua thôi. Nhưng nếu bây giờ không đáp ứng, vị đệ tử mới thu nhận này chắc chắn sẽ chạy mất. Giờ phút này, hắn đã không còn gì để mất.

Nếu lúc đó thực sự không nhìn ra, ta cũng chỉ có thể nói hươu nói vượn. Dù sao da mặt ta rất dày, mất mặt thì mất mặt đi…

“Tào lão sư tỷ thí cùng Trường lão sư đấy!”

“Người ngươi nói đến chính là Trương lão sư đứng thứ nhất từ dưới đếm lên sao?”

“Chính là hắn!”

“Giáo viên tham gia kiểm tra bị không điểm mà cũng dám tỷ thí với người khác sao? Thật hay giả vậy? đây không phải là tự ngược sao?”



Việc hắn đồng ý khiến rất nhiều học viên đến ăn cơm chú ý.

Hôm nay là ngày báo danh của học viên mới. Rất nhiều người từ khi chưa đến học viện đã nghe đến danh tiếng “lão sư thi bị không điểm”. Mặc dù chưa được nhìn thấy Trương Huyền ngoài đời nhưng kẻ nào cũng vô cùng tò mò.

“Theo quy tắc, ngươi sẽ chỉ điểm học sinh của ta và ngược lại, ta chỉ điểm học sinh của ngươi!” Thấy một đống người vây quanh mình, Tào Hùng là người thích thể hiện, bèn vung tay lên, cười khanh khách nói.

Để công bằng và tránh gian lận, khi thi đấu, lão sư không thể trực tiếp chỉ điểm cho học viên của mình mà sẽ hoán đổi với đối phương.

“Tiểu cô nương, ngươi qua đây đánh một bộ quyền pháp cho chúng ta xem. Sau đó ngươi hãy đánh lên trụ đá ở phía trước bằng hết sức mình.”

Xác định xong phương pháp và nội dung tỷ thí, Tào Hùng bày ra bộ dáng cao nhân, nhìn về tiểu cô nương ngây ngốc đang đứng gần đó.

“Ta…” Vương Dĩnh đỏ mặt, nhìn trộm Trương Huyền. Chỉ khi thấy hắn không có ý kiến gì, nàng mới tiến lên phía trước, dang hai tay ra khiến cho khí tức sâu xa tràn ngập toàn thân.

Hự…hự…hự…

Quyền phong gào thét, tràn đầy lực lượng.

Nếu không phải nhìn thấy tận mắt, chẳng ai có thể ngờ được đây là quyền pháp của một cô bé đáng yêu như vậy. Xung quanh trở nên yên tĩnh. Với lực lượng này có thể thấy nàng có cơ sở rất tốt.

Một bộ quyền pháp được đánh xong rất nhanh. Nhìn một hồi xong, Trương Huyền thực sự suy sụp. Với kiến thức của hắn, dù có kết hợp trí nhớ của đời trước, hắn cũng không thể nhìn ra bất kì khuyết điểm nào.

Chẳng trách tên gia hỏa trước đó được không điểm. Nhãn lực của hắn thực sự quá kém đi!

“Ừ…Tiếp theo ngươi hãy dùng hết tất cả lực lượng công kích cột đá kia đi.” Thầm than cô bé là hạt giống tốt, Tào Hùng gật đầu hài lòng nói.

Cách bọn họ không xa có một cột đá dùng để kiểm tra lực lượng của học viên, để họ biết được thực lực của mình.


tích súc lực lượng của bộ quyền pháp vừa rồi, biến thành sao băng, mạnh mẽ in dấu lên cột đá.

Uỳnh!

Cột đá lung lay một chút rồi hiện lên một con số: 53!

“53kg, lực lượng trong một quyền này không tệ!” Tào Hùng gật đầu liên tục.

Nàng chưa chính thức nhập học, cũng không nhận được sự chỉ điểm dành cho người mới, hơn nữa lại là nữ nhân, vậy mà có thể đánh ra lực lượng như vậy, quả thực rất giỏi.

“Vừa rồi ta thấy quyền pháp của ngươi rất tốt, tràn đầy lực lượng. Tuy nhiên vẫn có chỗ chưa được tốt lắm, đó là quãng đường ra quyền hơi ngắn. Nếu ngươi có thể để chân tăng nhanh tốc độ di chuyển, sức mạnh nhất định sẽ tăng lớn! Nếu ta đoán không lầm, hai chân của ngươi chắc hẳn đã từng bị thương đi!”

Không hổ là lão sư, ánh mắt của hắn quả nhiên tốt hơn Trương Huyền nhiều, vừa liếc mắt đã nhìn ra mấu chốt trong quyền pháp của Vương Dĩnh là ở đôi chân. Hắn cũng đưa ra kết luận nàng có thể từng bị thương.

“Vâng, đúng vậy!” Vương Dĩnh gật đầu.

“Bởi vì ngươi từng bị thương nên khi mượn lực ở chân sẽ bị bó tay bó chân. Bây giờ ta sẽ chỉ cho ngươi một phương pháp. Ngươi yên tâm, phương pháp này sẽ không làm chân ngươi tổn thương thêm đâu. ”

Ngay sau đó, Tào Hùng nói ra một phương pháp mới, cũng giảng giải kỹ lưỡng cho tiểu cô nương một lần.

“Để ta thử xem!”

Ở độ tuổi này, Vương Dĩnh có được sức mạnh như vậy chứng tỏ năng lực tiếp thu không kém, vì vậy nàng có thể lĩnh ngộ rất nhanh. Nàng đi đến trước cột đá lần nữa, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt. Một cỗ lực lượng chảy xuôi khắp cơ thể, cả người nàng như trường long.

Uỳnh!... 63kg!

Nhờ có sự chỉ điểm đơn giản mà lực lượng của nàng tăng lên 10kg!

“Lực lượng tăng thêm 10kg, tương đương với tăng gần 20%! Ta đã chỉ điểm xong, đến lượt ngươi đó!” Nhìn thấy thành tích này, Tào Hùng cười nhẹ đầy đắc ý.

Chỉ điểm một lần mà có thể làm học viên tăng mạnh gần 20%, đó là thành tích không tệ.

“Trương lão sư!” Nói xong, phía sau hắn, một học viên đi ra định thi triển quyền pháp.

“Chờ đã!” Trương Huyền ngăn cản.

“Sao nào? Chẳng lẽ Trương lão sư muốn đổi ý?” Tào Hùng hừ lạnh.

“Đổi ý? Ngươi nói đùa sao? Ngươi nghĩ ta là người đã đáp ứng việc này còn có thể đổi ý sao?” Trương Huyền ngoài miệng nói cứng nhưng trong lòng lại đang rất sốt ruột.

Hắn là một người xuyên việt, đâu biết gì mà chỉ điểm tu luyện cho học sinh a. Nhưng làm sao để chỉ điểm bọn họ xem phim “hành động tình cảm” lại dễ như trở bàn tay.

“Ta chỉ là cảm thấy…” Thấy mọi người nhìn mình, Trương Huyền đành kiên trì, tìm lý do lung tung: “Đây là học viên của ngươi, nghe mệnh lệnh của ngươi. Nếu hắn cố ý không dùng toàn lực khi ta chỉ điểm, chẳng phải ta trực tiếp thất bại rồi sao?”

“Ta nhất định sẽ dùng hết toàn lực. Ta là người trung thực.” Người học sinh này thấy Trương Huyền nghi ngờ, bèn cắn răng đáp.

“Được. Ta tin tưởng ngươi là người giữ chữ tín. Nhưng chúng ta tỷ thí như vậy là không công bằng!” Thấy học viên đó nói như vậy, Trương Huyền nếu tiếp tục lý do lý trấu, nhất định sẽ bị mọi người chế giễu. Hắn đành nhắm mắt nói.

“Không công bằng? Ngươi nói xem không công bằng ở chỗ nào?” Tào Hùng hỏi.

“Vương Dĩnh là đệ tử của ta. Nếu ta thắng, nàng vẫn là đệ tử của ta, ta không được thêm gì. Nhưng nếu ta thua, nàng sẽ bái ngươi làm thầy. Công bằng ở đâu? Cũng giống như ta đặt cược mạng sống, nếu ta thắng, ngươi phải chết, nếu ta thua, ngươi được sống…Ngươi thấy như vậy có công bằng không?” Trương Huyền nói.

“Ừm…” Tào Hùng sững sờ. Nói như vậy thì đúng là hơi không công bằng thật. Vụ cá cược này cũng giống như tay không bắt sỏi. Bản thân không cần đưa ra thứ gì, nhưng khi đối phương thua sẽ phải giao đệ tử cho mình.

“Như vậy đi. Nếu như ngươi thắng, đây là Lưu Dương, Lưu học viên sẽ trở thành học viên của ngươi!” Sau khi suy nghĩ một chút, Tào Hùng quyết định.

Lưu Dương chính là học viên mới sẽ để Trương Huyền chỉ điểm.

“Lão sư…” Không nghĩ rằng Tào lão sư lại quyết định như vậy, Lưu Dương sững sờ, trở nên sốt ruột. Bắt hắn bái lão sư bị không điểm sát hạch làm thầy, hắn thà chết còn hơn.

“Yên tâm đi! Lão sư ta chắc chắn sẽ không thua!” Tào Hùng nhìn hắn bằng ánh mắt tự tin.

“Dạ!” Lưu Dương có vẻ rất tin tưởng Tào lão sư. Bước ra xa hai bước rồi bắt đầu thi triển quyền pháp mà không thèm quan tâm Trương Huyền có nhìn hay không.

“Cái này…” Vốn còn muốn nói thêm mấy câu để thiếu niên này từ bỏ, nhưng hắn lại bắt đầu đánh quyền ngay lập tức, không hề cho Trương Huyền cơ hội kéo dài thời gian khiến hắn vô cùng phiền muộn.

Thẳng thắn mà nói thì hắn chẳng thể nhận ra bộ quyền pháp này chứ nói gì đến việc tìm khuyết điểm để chỉ điểm thêm!

“Thiếu hụt, bộ quyền pháp này thiếu ở chỗ nào?” Trên đầu hắn đã đầm đìa mồ hôi, trong lòng tràn đầy sốt ruột.

Nếu lần này hắn không tìm ra chỗ thiếu sót, không chỉ điểm được cho thiếu niên này, học sinh hắn vất vả lắm mới thu nhận được sẽ trở thành của người khác, còn bản thân hắn nhất định sẽ bị khai trừ.

Ầm…ầm…

Ngay khi hắn vô cùng sốt ruột, bỗng Thiên đạo thư viện trong đầu hắn lắc lư một trận. Một thanh âm ầm ầm vang lên như sấm rền. Ngay lập tức, vôn dĩ trên giá sách không có vật gì, nay lại xuất hiện bốn chữ lớn:

THIÊN ĐẠO HỮU KHUYẾT!

Bốn chữ này khiến cho người ta cảm thấy nặng như núi Thái Sơn, mang theo uy nghiêm và khí thế vô cùng.

“Đây là cái gì?” Trong lòng sững sờ, Trương Huyền cúi đầu nhìn về phía cuốn sách trong lòng bàn tay.

Chỉ thấy trên bìa sách có hai chữ: Lưu Dương. Trương Huyền tiện tay lật ra thờ đầu tiên. Phía trên đó viết lít nha lít nhít đầy chữ viết.

“Lưu Dương, con cháu Lưu gia, thi vào Hồng Thiên học viện, cảnh giới võ giả Tụ Khí nhất trọng.”

“Công pháp tu luyện: Liên Hoa Trùng Huyệt Kình.”

“Võ kỹ: Phi Hoa Quyền đạt tiểu thành, Thốn Long Quyền đạt đại thành.”

“Khuyết điểm: mười hai chỗ. Một là hư chiêu quá nhiều, lực lượng phân tán. Hai là… Ba là… Mười hai là, cánh tay trái có lực hơn tay phải, nhưng quyền pháp sử dụng lại là tay phải nên không thể phát huy công kích mạnh nhất…”

“Chuyện này…Chuyện này…” Nhìn thấy phía trên có rậm rạp chằng chịt chữ viết, Trương Huyền cảm thấy như phát điên.


Trong lúc Trương Huyền đang khiếp sợ về biến hóa của thư viện trong thức hải, Lưu Dương đã đánh xong một bộ quyền pháp. Chấn động một tiếng, trụ đá xuất hiện một con số: 62!

Lượng lượng trong một quyền của hắn đạt 62kg!

“Trương lão sư, Lưu Dương đã thi triển xong. Ngươi hãy chỉ điểm cho hắn đi a!” Tào Hùng mỉm cười.

Đám người xem náo nhiệt xung quanh nghe thấy thế cũng đồng loạt nhìn sang Trương Huyền. Họ muốn nhìn xem vị lão sư duy nhất trong lịch sử bị không điểm sẽ chỉ điểm cho học sinh như thế nào.