“Ngươi nghe thấy không? Tào Hùng lão sư lúc nãy tỷ thí cùng học viện thức nhất từ dưới lên, Trương Huyền lão sư đó!”
“Bọn họ tỷ thí? Vậy chẳng phải Trương Huyền lão sư thua chắc sao?”
“Thế mà lại không phải. Là Trương Huyền lão sư thắng! Hắn tùy tiện chỉ điểm một học viên, khiến cho sức mạnh của người đó tăng lên 100% đấy!”
“Tăng hẳn 100%? Chỉ một lần chỉ điểm? Dù cho Lục Tầm lão sư cũng không thể làm được như vậy. Ngươi nói thật hay đùa vậy?”
…
Trong phòng ăn, người thấy cuộc tỷ thí giữa hai người họ rất nhiều. Mỗi người đều đang nghị luận rất sôi nổi.
“Chỉ điểm một lần, làm tăng cường 100% sức mạnh?” Triệu Nhã nhăn mũi, tỏ vẻ khinh thường: “Kẻ này nhất định là dựa vào vận khí!”
Triệu Nhã là con gái của thành chủ thành Bạch Ngọc, thành thị lớn thứ ba của vương quốc Thiên Huyền. Từ nhỏ, nàng đã nhận được nền giáo dục vô cùng tốt. Lần này đến Hồng Thiên học viện, mục đích chính của nàng là bái Lục Tầm lão sư làm thầy.
Không ngờ rằng nàng chưa tìm được ông ấy, đã nghe thấy mọi người nghị luận chuyện Lục Tầm lão sư không bằng người nọ, cho nên sẽ không tin lời đồn.
“Vận khí à? Ta cảm thấy không phải do vận khí đâu, vì tăng lên hẳn 100% đấy! Thầy ấy không thể làm được điều đó nếu chỉ dựa vào may mắn.” Một học viên ngồi gần nàng không nhịn được cãi lại.
“Không phải nhờ may mắn? Ngươi nghĩ ta không biết sao? Trương Huyền lão sư là người bị không điểm trong kỳ sát hạch vừa rồi, suýt chút nữa đã bị nhà trường khai trừ. Ngươi nghĩ người như vậy có bản lĩnh gì? Nếu không tin, bây giờ ta sẽ đi vạch trần bộ mặt thật của hắn cho các ngươi xem.”
Tính cách của Triệu Nhã luôn luôn nôn nóng. Nghe lão sư đứng thứ nhất từ dưới lên được người khác khen, liền không chịu được.
“Được thôi! Đúng lúc chúng ta cũng muốn nhìn xem vị lão sư này có phải chỉ là hư danh hay không!” Bỗng nhiên có hai học viên đứng dậy nói.
Ba người cùng đi ra tiệm cơm, hỏi thăm một chút liền tìm thấy phòng học của Trương huyền, đẩy cửa đi vào.
“Ngươi chính là Trương Huyền lão sư phải không?”
Vừa mới đi vào lớp học, họ liền nhìn thấy một thanh niên ngồi ở vị trí giáo viên với nụ cười ngốc nghếch. Nhìn khắp lượt chẳng thấy giống một vị lão sư lợi hại mà thậm chí còn cảm thấy hơi không được bình thường.
“Ta đây!” Thấy có học sinh đi vào, Trương Huyền tạm dừng quan sát Thiên đạo thư viện, quay sang nhìn.
“Chúng ta nghe nói ngươi vừa thắng Tào Hùng lão sư, chỉ điểm cho một học sinh tăng 100% sức mạnh phải không?” Triệu Nhã tỏ vẻ không tin: “Nếu thật vậy, ngươi cũng chỉ điểm cho ta để sức mạnh của ta tăng gấp đôi xem nào!”
“Không rảnh!” Trương Huyền xua tay.
Lão sư có tôn nghiêm của lão sư, không thể khinh nhờn. Không phải ngươi muốn nhìn liền nhìn, muốn ta chỉ điểm ta phải chỉ điểm. Lại nói, ngươi có thái độ như vậy là sao chứ? Lão tử đâu có mắc nợ gì ngươi!
“Không rảnh? Nhìn ngươi bây giờ rất nhàn cơ mà!” Triệu Nhã nhìn tháy rõ đối phương đang nói dối, cắn răng hừ nói.
Vừa nãy mới cùng bằng hữu nói rằng sẽ vạch trần đối phương, bây giờ chưa làm gì đã đi mất, người bị mất mặt chính là nàng.
“Ta còn phải chiêu mộ học viên, không rảnh cùng bé gái không biết trời cao đất rộng như ngươi làm loạn!” Trương Huyền lạnh nhạt nói.
“Ngươi…” Triệu Nhã tức giận mắt đẹp trợn trừng.
Nàng là con gái của thành chủ, bản thân lại cực kỳ xinh đẹp, đi đâu cũng nhận đựoc ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Vậy mà tên này không chỉ dám từ chối mình, còn nói mình làm loạn, thật đáng ghét! Dù cho hắn là lão sư cũng không thể tha thứ!
“Phải làm thế nào ngwio mới chỉ điểm cho ta?” Triệu Nhã cắn chặt răng ngà nói.
“Bái ta làm thầy!” Trương Huyền bày ra bộ mặt kỳ lạ, lạnh nhạt nói.
Thấy đối phương nhìn mình với ánh mắt nhìn kẻ ngốc, Triệu nhã tức giận: “Được thôi! Ta sẽ bái ngươi làm thầy, nhưng mà… Nếu như ngươi chỉ điểm lung tung, chỉ sai cho ta, ngươi có tin ta sẽ đem trò hề củ ngươi phươi bày ra ánh sáng hay không?”
“Triệu Nhã!”
“Không được! Nếu ngươi bái ông ta làm thầy, ngươi sẽ không thể bái Lục Tầm lão sư được nữa.”
Nghe thấy nàng đáp ứng nay, hai bằng hữu đến cùng với nàng suýt bị dọa ngất, vội vã khuyên can. Nghe được lời khuyên của hai bằng hữu, Triệu Nhã do dự rồi.
Nàng biết quy củ của học viện: một khi đã bái người khác làm thầy, nếu muốn đổi giáo viên thì nhất định phải hủy bỏ chương trình học. Tuy nhiên nếu làm vậy, gần như tất cả giáo viên khác sẽ không nhận nàng, không nói đến Lục tầm lão sư nổi tiếng như vậy.
“Ngươi không dám? Nếu không dám thi fmau ra ngoài đi, đừng cản trở ta làm ăn… tuyển mộ học viên mới.” Trương Huyền xua tay.
“Ai nói ta không dám?!” Mặc dù còn đang do dự nhưng nghe thấy Trương Huyền nói vậy, Triệu Nhã phát hỏa nhướn mi: “Bây giờ ta sẽ nhận ngươi làm thầy ngay lập tức. Xác nhận thân phận đi!”
“Thái độ quá vô lễ. Ngươi muốn bái ta làm thầy, nhưng ta còn chưa chấp nhận đấy!” Trương Huyền gạt tay.
Hắn dĩ nhiên muốn chiêu mộ học sinh biết nghe lời, giống như Vương Dĩnh lúc nãy, hắn rất ưa thích. Còn người trước mắt này, vừa đến đã giống như ăn phải thuốc súng, dù cho có thiếu học sinh thì hắn cũng không cần nàng ta.
“Ngươi…” Không nghĩ rằng bản thân mình đã hạ thấp mà bái hắn làm thầy. Hắn vậy mà lại không chịu thu nhận. Triệu Nhã tức giận đến mức bốc khói trên đầu.
Tuy nhiên, lần này nàng đặc biệt tới đây để vạch trần đối phương. Bây giờ nếu tức giận bỏ đi, chẳng phải đúng ý đối phương rồi sao!
Có lẽ gia hỏa này muốn đuổi mình đi nên mới dùng những lời này để tránh bị vạch trần đây mà. Nhất định ta sẽ không để ngươi được toại nguyện!
“Hừ, cùng lắm thì làm theo ý hắn trước. Sau khi vạch trần được bộ mặt thật rồi, xem ta sẽ giáo huấn ngươi như thế nào!”
Nghĩ vậy, Triệu Nhã đè nén lửa giận trong lòng, mỉm cười, để lộ ra hàm răng trắng bóng: “Là tiểu nữ thất lễ, mong lão sư bỏ quá cho. Ta thực sự thành tâm bái người làm thầy, xin người hãy nhận ta vào lớp học.”
“Nói vậy còn nghe được!” Thấy nàng thay đổi thái độ, Trương Huyền gật đồng đồng ý:Ngươi muốn làm học sinh của ta cũng được. Nhưng trước tiên, ngươi hãy quét sạch gian phòng kia, không được sót lại một hạt bụi nào. Hãy dọn dẹp cả phòng vệ sinh, rửa bồn cầu sạch sẽ. ta sẽ kiểm tra, nếu đạt tiêu chuẩn mới thu ngươi làm học sinh.”
“Ngươi đừng quá đáng!” Triệu Nhã tức điên.
Nàng là ai chứ? Nữ nhi của thành chủ, thiên kim đại tiểu thư. Từ nhỏ đến lớn chưa từng phải làm gì. Thế mà gia hỏa này dám bắt nàng quét dọn vệ sinh! Còn… Thu dọn phòng vệ sinh! Rửa bồn cầu!
Ngươi bị điên rồi sao?
“Việc đơn giản như vậy ngươi cũng không làm được thì thôi đi. Ta không cần đệ tử lười biếng, vô dụng!” Trương Huyền khoát tay xua đuổi.
Hắc hắc, nha đầu, muốn chơi đùa với ta sao? Ngươi còn non lắm!
“Kẻ nào nói ta vô dụng? Ngay bây giờ ta sẽ đi quét dọn, lau chùi sạch sẽ!” Triệu Nhã cắn răng, mang theo đồ nghề vào phòng bắt đầu công việc.
“Triệu Nhã, nếu không chúng ta bỏ đi…”
“Ta thấy có khả năng hắn thực sự không có bản lĩnh gì đâu, chỉ là cố tình gây khó dễ với ngươi thôi.”
Hai người bạn kia thấy nàng đường đường là đại tiểu thư mà phải đi quét dọn vệ sinh thì giật nảy mình, vội vàng khuyên can.
“Các ngươi đi ra ngoài chờ ta trước đi. Ta Triệu Nhã từ bé đến giờ chưa từng bị thiệt thòi như vậy. Hôm nay ta nhất định phải phân thắng bại với hắn!” Triệu Nhã quyết tâm.
“Chuyện này…” Hai người biết tính tình của Triệu Nhã cứng đầu. Thấy nàng không nghe lời khuyên, không biết nên xử lý thế nào.
“Đi báo cho Diêu đại quản gia đi! Hình như hắn cũng tới đây. Nếu đại quản gia biết một giáo viên đứng thứ nhất từ dươi lên đang bắt tiểu thư dọn ồn cầu, nhất định sẽ ngăn cản.” Nhìn nhau một hồi, một người bỗng nghĩ ra biện pháp.
Mặc dù ở học viện không có nguy hiểm gì, nhưng với thân phận của Triệu Nhã, vẫn có người chuyên đưa nàng tới. Đó chính là Diêu đại quản gia. Bây giờ có lẽ hắn vẫn chưa rời khỏi học viện.
“Được! Chúng ta cùng đi tìm ông ấy đi!” Hai cùng đồng thời đi ra ngoài không chút do dự.
Đại tiểu thư Triệu Nhã có tính khí ương ngạnh. Lúc bắt dầu, nàng còn luống cuống tay chân vì chưa bao giờ làm những việc nặng nhọc. Nhưng qua một thời gian ngắn, nàng đã quen thuộc công việc. Gian phòng nhanh chóng được quét dọn sạch sẽ, ngay cả bên ngoài phòng vệ sinh cũng trở nên “sạch bong kin kít”!
“Không tệ!” Trương Huyền gật đầu hài lòng.
“Bây giờ có thể thu nhận ta làm học sinh rồi chứ? Chỉ điểm tu vi cho ta đi a!” Làm xong việc, Triệu nhã cắn răng “ken két”. Nàng phải cố gắng lắm mới kiềm chế được ý nghĩ lôi gia hỏa trước mắt ra đánh một trận.
“Được rồi. Thân phận nghiệm chứng đi!” Gióng như không thấy được ánh mắt hận không thể lột da rút xương mình của nàng, Trương Huyền tiện tay ném ra một ngọc bài.
Hít sâu một hơi, Triệu Nhã nhỏ một giọt máu lên ngọc bài để xác minh thân phận.
“Trương lão sư, bây giờ ta đã là học sinh của ngươi. Ngươi có thể chỉ điểm cho ta được rồi chứ?” Triệu Nhã cố gắng kiềm chế hưng phấn vì mục đích vạch trần kẻ tiểu nhân sắp đạt được.
“Trước tiên ngươi hãy đánh một bộ võ kỹ cho ta xem cơ sở của ngươi thế nào!”
“Vâng!” Triệu Nhã không nói nhảm nữa mà bắt đầu đánh quyền.
Hây…hây…hây…
Tiếng gió rít gào vang lên chứng tỏ kình lực mười phần. So với Vương Dĩnh, mặc dù cả hai đều là nữ tử, nhưng khí lực hay chiêu số của Triệu Nhã đều mạnh hơn, mau lẹ hơn, vừa nhìn đã biết nàng đã nỗ lực rất nhiều.
Trong lúc nàng thi triển võ công, tinh thần Trương Huyền lại kết nối với Thiên đạo thư viện. Quả nhiên, thư viện nhẹ nhàng chấn động, một quyển sách rơi xuống.
Trang bìa viết hai chữ “Triệu Nhã”.
“Triệu Nhã, con gái thành chủ thành Bạch Ngọc, võ giả cảnh giới thứ nhất Tụ khí cảnh đỉnh phong!”
“Công pháp tu luyện: Bạch Ngọc Tố Nữ Công!”
…
“Khuyết điểm: Hai mươi bảy chỗ. Thứ nhất, tính cách nóng nảy dễ nổi giận, so với Bạch Ngọc Công ấm áp dễ chịu trái ngược nhau, làm cho công pháp không thể phát huy thực lực mạnh nhất. Thứ hai,…”
Một tiếng vang lên, mặt đá hiện lên một con số: 110!
“Không tê, không tệ!” Trương Huyền không tự chủ được gật đầu.
Mặc dù vẫn chưa từng học tập tại học viện nhưng nàng lại có thể đánh ra một quyền mạnh mẽ như vậy, chứng tỏ nàng có thực lực phi phàm. Con gái của thành chủ có khác!
“Được rồi. Ngươi hãy chỉ điểm cho ta đi!” Đánh xong một bộ võ kỹ mà dường như nàng không hề thấy mệt. nàng nhìn trương huyền với ánh mắt thách thức