Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 60: Ngươi là ai ? 



Trương Huyền là người xuyên không, sao lại biết sáng chế công pháp chấn động đến như vậy được, cũng không thể nào hiểu được ý tứ trong biểu cảm của đám người đó, Trương Huyền đành lạnh nhạt lấy ra một quyển sách lần nữa: 

 - Lưu Dương, phương pháp ta căn cứ vào tình hình của mình mà viết ra, ngươi cứ tu luyện theo phương pháp này, tay của ngươi sẽ có thể được chữa khỏi trong vòng chưa đầy nửa tháng! 

 Trương Huyền không đợi đám người tỉnh táo lại, lại lấy ra mấy quyển liên tiếp, đưa tới cho bọn họ. 

 - Viên Đào, lực phòng ngự của ngươi vô cùng tốt, lần trước cho rằng đó là công pháp cơ bản của ngươi, đây là phương pháp gia tăng lực phòng ngự của ngươi, còn có Vương Dĩnh, Trịnh Dương, ta cũng kết hợp đặc điểm chuyên môn của các ngươi viết cho mỗi người một bản, các ngươi cứ tu luyện theo phương pháp này, biết đâu tu vi của các ngươi sẽ tăng được không ít! 

 Nếu đều là học sinh của hắn, tất nhiên hắn không thể thiên vị, ai ai cũng sẽ có phần. 

 Những công pháp này, đều là Thiên Đạo thư viện kết hợp từ rất nhiều bí tịch trong Tàng Thư Các, tổng hợp riêng cho Vương Dĩnh, Lưu Dương, tuy vẫn còn khuyết điểm, nhưng vẫn còn ít hơn các loại bí tịch trong thư viện. 

 - Những bí tịch này. . . 

 - Công pháp thật là lợi hại. . . 

 . . . 

 Cho dù là Vương Dĩnh, Lưu Dương hay là Trịnh Dương cũng đều là người biết hàng, những thư tịch này mặc dù không có tên, nhưng chỉ cần đọc một hồi, tất cả đều kích động toàn thân muốn loạn chiến. 

 Có thể nói là cực kỳ phù hợp với tình trạng của bọn hắn, cấp bậc thì khỏi phải bàn, so với những tu luyện trước đó, chắc chắn chỉ có thể nói là rác rưởi bên trong rác rưởi, không thể đem hai cái ra để so sánh được! 

 - Lão sư… những sách này. . . Chúng ta đều có thể đặt tên cho nó sao ? 

 Vương Dĩnh nhịn không được nói. 

 - Ừ, các ngươi cứ đặt tên theo ý mình đi! - Trương Huyền khoát tay. 

 - A. . . - Đám người đưa mắt nhìn nhau, không tự chủ được xiết chặt nắm tay. 

 Viết ra một bộ công pháp cũng rất trâu bò rồi, hắn lại phải viết ra năm bộ, hơn nữa còn phải nhằm vào năm người bọn họ, Trương Huyền thậm chí còn muốn để tên của bọn họ luôn cho rồi. . . 

 Phần năng lực này, phần khí độ này! 

 Toàn bộ Hồng Thiên học viện, còn chưa từng nghe nói có lão sư nào như hắn! 

 Quan trọng nhất là, Trương Huyền vì bọn họ mà sáng chế công pháp. . . 

 Coi như tri thức của hắn uyên bác, hiểu rõ việc tu luyện đi nữa, chắc chắn cũng đã hao tốn vô số tinh lực, thậm chí tối qua là một đêm không ngủ! 

 Vì bọn họ mà thức trắng đêm không ngủ ngồi sáng tạo công pháp, sao bọn họ có thể hoài nghi vị lão sư này có không có năng lực dạy bọn họ. . . 

 Đơn giản. . . 

 Hốc mắt của mọi người đỏ lên lần nữa. 

 Phần tình nghĩa này, có thể so với đấng tái sinh! 

 - Đa tạ lão sư! 

 Năm người cùng nhau quỳ xuống, nhìn về phía Trương Huyền trước mắt, ánh mắt lộ ra kiên định khó mà chống lại: 

 - Trương lão sư yên tâm, những công pháp này, chúng ta bảo đảm sẽ không biết truyền ra ngoài, ai truyền cho người khác, sẵn sàng chấp nhận bất kỳ trừng phạt nào! 

 - Không truyền ra ngoài ? Cũng tốt! 

 Những công pháp này đều là Thiên Đạo thư viện tùy tiện tập hợp thành, so với Thiên Đạo Thần Công thì còn kém quá xa, lúc đầu Trương Huyền cũng không quá quan tâm, giờ phút này nghe được học sinh của mình nói như vậy, cũng đồng ý. 

 - Đây mới thật sự là cao nhân trong các cao nhân! 

 Nhìn thấy Trương lão sư có cũng được mà không có cũng không sao, không có chút biểu tình đắc ý nào, bọn học sinh tất nhiên rất vui lòng phục tùng. 

 Cái gì gọi là đại sư ? 

 Đây mới gọi là đại sư! 

 Cái gì là người vĩ đại nhất? 

 Đây mới là người vĩ đại nhất! 

 Năng lực hơn người mà không kiêu căng, bị người hiểu lầm mà không phẫn hận, thốt nhiên lâm chi mà không kinh, vô lý hơn nữa mà không giận. . . 

 Có thể có kiểu lão sư như vậy, thực sự là tam sinh hữu hạnh a! 

 Trương Huyền cũng không biết chỉ trong một thời gian ngắn, hình tượng của hắn trong lòng các học sinh này đã từ phàm nhân thăng tiến lên thành thần linh, sau khi đưa bí tịch cho đám người mau chóng tu luyện, Trương Huyền lại rảnh rỗi thư thả. 

 Lão sư không phải là người lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào học sinh không rời, mà là để học viên tự chủ động trong việc tu luyện và học tập, lão sư chỉ phụ trách chỉ điểm những sai lầm, chỉ phương hướng tu luyện chính xác trong tu đạo là đủ. 

 Hiện tại tất cả mọi người có công pháp thích hợp của riêng mình, cứ theo đó mà tu luyện từng bước, khẳng định sẽ có kết quả không tệ. 

 ... ... 

 Trên dung nhan không tỳ vết của Trầm Bích Như lại có chút do dự, bất quá nghĩ tới tất cả những chuyện thần kỳ hôm qua thiếu niên đã cho nàng thấy, lại nhịn không được lòng hiếu kỳ, thúc giục nàng đi tới bên này. 

 Nàng là nữ thần, là thần tượng của tất cả các nam lão sư, nam học sinh trong học viện, mỗi ngày họ đều tặng hoa, tặng quà nhiều vô số kể, nhưng nàng từ trước tới giờ đều không để ý tới, cũng chưa từng chủ động muốn đi tìm vị lão sư khác phái nào, có thể. . . Tối hôm qua thiếu niên này, lại giống như mê hồn hương hấp dẫn nàng, khiến nàng không thể không đi về phía lớp của hắn muốn gặp hắn, thậm chí sáng nay đi dạy nàng thậm chí hoàn toàn không để tâm vào tiết học. 

 - Ta chỉ muốn đi qua vạch trần hắn. . . Hoàn toàn không có ý gì khác! 

 Trầm Bích Như tìm cho mình một lý do rất nhanh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chân tiến lên. 

 Nói đến cái tên Trương Huyền lão sư này, nàng đã sớm quen, bởi vì không có gặp hắn quá nhiều, cũng không hiểu rõ, nhưng theo những lời giới thiệu từ người khác, chỉ có ba chữ, thứ nhất kém, thứ hai kém, thứ ba vẫn là kém! 

 Có thể nói là lão sư kém nhất học viện. 

 Trước kia nàng cũng một mực cho là như thế, nhưng sau tối hôm qua, loại ý nghĩ này đã triệt để bị lật đổ. 

 Tiện tay đọc qua thư tịch, lại có thể nhớ hết toàn bộ nội dung bên trong; giáo viên khảo hạch rõ ràng được không điểm, vấn đề trong đó lại có thể dùng nhiều phương pháp giải quyết; tùy tiện ăn một bữa cơm, lại phát hiện là đồ giả rượu giả; còn có thể khiến Bạo Thiên Sư nghe lời. . . 

 Lão sư kém nhất trong mắt mọi người, sao bây giờ lại giống như một kẻ bí ẩn, khiến cho nàng nghĩ mãi cũng không thông. 

 - Không thèm nghĩ nữa, hôm nay ta phải đi hỏi cho ra lẽ mới được. . . 

 Lạnh rên một tiếng, nàng vừa ngước mặt lên, phát hiện đã đi tới trước lớp học của Trương Huyền, đang muốn đi vào, liền thấy một người như xác ướp, đang đứng trước cửa. 

 Kỳ thật Diêu Hàn cũng rất xoắn xuýt. 

 Hôm qua hắn ra tay đánh nhau, công khai gào thét lớp học, trở về tự nhiên lại bị tiểu thư mắng một trận. 

 Tối về càng nghĩ càng giận. 

 Người làm ra tất cả mọi chuyện tất nhiên chính là tên lão sư phế vật Trương Huyền kia. 

 Nếu như không phải hắn biết được chuyện không thể đồn ra ngoài của tiểu thư, tiểu thư sao có thể đỏ mặt nhất định phải làm học sinh của hắn ? Bản thân nửa đêm tới đánh lén hắn, kết quả lại bị đánh thành dạng này ? 

 Hiện tại hắn có khuyên tiểu thư như thế nào cũng khuyên không được, hắn vốn định trở về báo với thành chủ một chút, để thành chủ tự mình ra mặt, nhưng từ đây muốn đến Bạch Ngọc thành, có đi ngựa đến nửa tháng cũng chưa thể về đến nơi, hắn thật muốn đi. . . Nhưng lỡ như trên đường hắn đi, tên lão sư cầm thú kia thực làm ra cái gì chuyện thất đức thất đức gì đó với tiểu thư, mình coi như chết chắc, tội lỗi không thể nào tha thứ a! 

 - Làm sao bây giờ ? Bây giờ xông vào, chắc chắn tiểu thư sẽ không hài lòng, không tiến vào lại sợ nàng chịu ủy khuất và tổn thương. . . 

 Diêu Hàn đứng ở cửa cả buổi, cũng không biết nên làm thế nào. 


 Chỉ là một cô gái mà thôi, ta là chủ quản gia của Bạch Ngọc thành, cần phải bẩm báo với ngươi sao? 

 Hơn nữa. . . Quan trọng nhất là, ta bị đánh thành dạng này, cũng phải có ý muốn nói nhiều a. . . 

 - Không nói ? Vậy ngươi che mặt ở trong này muốn làm gì ? - Mỹ nữ nhướng mày, trong lòng đột nhiên "lộp bộp" Một chút, toát ra một cái ý nghĩ: 

 - Tên này sẽ không. . . Không phải là Thượng Bân mời tới, muốn giáo huấn Trương Huyền chứ!