Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 72: Khống chế khí lực không nổi? 



-Cứu hắn ? Khống chế khí lực không nổi? 

 - Nghe thấy khẩu khí của tiểu Vương gia, không lẽ thực lực của Trương Huyền lão sư còn lợi hại hơn so Thượng Thần trưởng lão ? Chuyện này. . . Sao có thể như vậy được ? 

 Những chuyện vừa rồi xảy ra liên tục chỉ trong một thời gian ngắn, cho nên giờ phút này đám người kia mới kịp phản ứng. 

 Nhất là hai người Thượng Bân và Tào Hùng mới vừa rồi còn nói thực lực Trương Huyền thấp hèn và cho rằng những lời Vương Đào là nói láo, giờ phút này đều không thể tin được. 

 Khảo hạch lần trước của Trương Huyền, chỉ là Chân Khí cảnh đỉnh phong, đây là sự thật mà tất cả mọi người trong học viện đều biết, chưa từng nghe tin tức về đột phá của hắn, sao lại lợi hại hơn so Bạch tiểu vương gia, thậm chí nghe qua lời của bọn họ còn thấy thậm chí là Thượng Thần trưởng lão cũng kém xa Trương Huyền tít tắp tận đẩu tận đâu? 

 Mặc dù cảm thấy mọi chuyện rất kỳ quái, nhưng đám người cũng không dám hoài nghi những lời của Bạch Tốn là nói dối để giữ thể diện cho Trương Huyền nữa. 

 Đám người chẳng những biết vị Bạch tiểu vương gia này thiên tư phi phàm, cũng biết hắn trời sinh tính tình rất hiếu chiến, thích nhất là đánh nhau với người khác! Một ngày không đánh mấy trận, sẽ cảm thấy ngứa da ngứa thịt! Hắn lại bội phục vị Trương Huyền này như thế, chẳng lẽ Trương Huyền thật có loại thực lực này ? 

 Nghĩ vậy, từng người đều mở to hai mắt nhìn về phía thiếu niên trước đó còn bị bọn họ coi là phế vật. 

 Thiếu niên này rất bình thường không có gì đặc biệt, chỉ là da thịt trắng noãn, bóng loáng, thoạt nhìn còn nhỏ hơn so với tuổi thật của hắn, từ khi nào lại trở thành một cao thủ ? 

 - Khụ khụ! - Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của đám người, Trương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu. 

 Chỉ sợ thực lực của mình sắp không thể tiếp tục che giấu được. 

 Có khi. . . Từ một lão sư khảo hạch được hạng nhất từ dưới đếm lên, một võ giả Chân Khí cảnh cấp ba, chỉ qua một kỳ nghỉ, một chút liền biến thành cao thủ có thể tỷ thí với đại cao thủ Ích Huyệt cảnh. . . Chắc chắn mọi người sẽ hoài nghi! 

 - Muốn giả vờ mình là người kém cỏi khó khăn đến thế sao ? - Trương Huyền trở nên đau đầu. 

 Hắn vừa mới giả vờ yếu thế giấu diếm thực lực, lặng lẽ trốn vào một góc, vốn cho rằng tên Bạch Tốn trước mắt này cũng không có liên quan gì đến học viện, cho dù đế sư có nói thế nào đi chăng nữa hắn cũng sẽ không ngoan ngoãn đến học viện nhanh đến như vậy, nhưng có nằm mơ Trương Huyền cũng không ngờ, lúc này chỉ mới cách một đêm, tên nhóc này đã xông đến đây. . . 

 Hắn ở bên ngoài hiển hách như vậy, muốn dấu diếm cũng không giấu được lâu! 

 Thực sự là nghiệp chướng mà! 

 Trong lúc đang xoắn xuýt, liền thấy Bạch Tốn tiểu Vương gia chạy tới, nịnh nọt. 

 - Hắc hắc, Trương đại sư, Trương gia gia, ta xử lý như vậy ngài có hài lòng không? 

 Cũng không trách được tên Bạch Tốn này, Lục Trầm đại sư mới nói, hắn có thể không thông qua khảo hạch, tất nhiên tên nhóc trước mặt Trương Huyền này đương nhiên muốn ra sức nịnh nọt khiến Trương Huyền nhận hắn rồi. 

 Tên nhóc này hình như từ sáng ngủ dậy liền chạy tới học viện tìm Trương Huyền, nhiều lần nghe ngóng mới biết được Trương Huyền đã đi đến nơi này, liền vọt vào đây. 

 - Tạm được! 

 Chuyện cũng đã xảy ra rồi, Trương Huyền chỉ còn nước đành phải thừa nhận, nhẹ gật đầu. 

 - Trương lão sư, xin hãy thu nhận ta làm học sinh đi. . . 

 Biết thực lựcTrương Huyền, cũng không phải là Chân Khí Cảnh, Vương Hoằng tộc trưởng không còn chút do dự nào, ánh mắt động một cái, Vương Đào cách đó không xa lại lần nữa đi lên phía trước, quỳ rạp xuống đất. 

 - Bái Trương lão sư làm thầy, ngươi là ai a? Ta còn muốn bái sư đây, ngươi tranh giành cái gì, muốn tỷ thí một chút hay không? 

 Trương Huyền còn chưa kịp nói chuyện, Bạch tiểu vương gia liền trừng mắt. 

 - Không dám. . . - Vương Đào giật nảy mình. 

 Tên Bạch Tốn trước mắt này, mặc dù cùng tuổi của hắn không chênh lệch là mấy, nhưng thực lực đã sớm đạt tới võ giả đỉnh phong cấp năm, mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần, tỉ thí với hắn thử. . . Đây không phải là muốn tự sát sao ? 

 - Tốt, Vương Đào ngày mai có thể đi đến lớp của ta dự thính, biểu hiện tốt , có thể cân nhắc thu ngươi làm học sinh! - Sợ Bạch tiểu vương gia trước mắt này lại nháo sựlần nữa, thực sự đánh Vương Đào nửa chết nửa sống dậy không nổi, Trương Huyền khoát tay áo. 

 - Đa tạ Trương lão sư! - Vương Hoằng tộc trưởng thở dài một hơi, cảm tạ liên tục. 

 Dự thính cũng còn không tính là học sinh , bất quá, xem ra đến bây giờ, có lẽ đây là phương thức giải quyết tốt nhất, ai bảo tên nhóc này không biết phép tắc, chạy tới đây muốn giết người chứ. . . Lão sư nào gặp được loại tình huống này, chỉ sợ cũng sẽ không thể không thu rồi! 

 Bất quá, mặc dù là dự thính, thời gian dài, về sau chỉ cần biểu hiện ngoan ngoãn một chút, chắc chắn cũng có thể trở thành học viênchính thức. 

 - Dự thính. . . - Thượng Thần trưởng lão đứng kế bên khóc không ra nước mắt. 

 Hắn đường đường là trưởng lão học viện, chủ nhiệm phòng giáo vụ, đều là hắn được tự mình chọn lựa học sinh, lần này thì hay rồi, bị người khác hủy lớp trước mặt mình, sau khi hũy lớp đến một lớp tốt hơn thì lão còn không nói. . . Kết quả lại đi đến lớp của người khác dự thính! 

 Mà lại còn dự thính ở lớp của lão sư kém nhất học viện. . . 


 Thượng Thần trưởng lão liền cảm thấy mặt mình bị chà đạp liên tục, hoàn toàn không còn chút tôn nghiêm nào. 

 Mất mặt đến nỗi muốn tìm một cái hố mà chui xuống. 

 - Trương đại sư, còn có chuyện chưa xử lý xong hết sao? Nếu như còn, ta có thể giúp ngươi xử lý, làm xong thì dạy ta một chút về thư hoạ. . . - Bạch Tốn khoát tay áo, nhìn về phía Trương lão sư. 

 - Còn có chút chuyện ! - Trương Huyền nhìn về phía Thượng Thần: 

 -Thượng trưởng lão, học tâm khảo vấn xong rồi, có phải nên thực hiện theo những giao ước ban đầu không ? – Hắn tự mình đến đây là vì học tâm khảo vấn, khảo vấn kết thúc rồi, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn cũng nên thu lấy chiến lợi phẩm chứ. 

 - Trương Huyền, ngươi không cần quan tâm! Kết quả học tâm khảo vấn của ta thua ngươi, nhiều nhất đập một trăm Sát Thần Côn, nhưng ngươi muốn khai trừ ta ra khỏi công hội lão sư, chỉ sợ ngươi còn chưa đủ khả năng đâu! - Biết lần này tai kiếp khó thoát, Tào Hùng không còn trốn tránh, dữ tợn đi lên phía trước. 

 - Chưa đủ khả năng? -Lông mày Trương Huyền nhíu lại một cái. 

 - Không sai, từ trước đến giờ quá trình giảng dạy của ta không có việc xấu, không có học sinh bị tẩu hỏa nhập ma, kết quả khảo hạch mặc dù không có đạt tới trình độ ưu tú, nhưng cũng có cập nhật cách giảng dạy mới, chỉ dựa vào một kết quả đánh cược liền hủy bỏ tư cách lão sư của ta, cho dù là công hội lão sư cũng không còn cái quyền lợi này đâu! - Tào Hùng điên cuồng la lớn. 

 - Thật sao? - Trương Huyền không hiểu nhiều về những chuyện này, nghi ngờ nhìn về phía Mạc trưởng lão đứng cách đó không xa. 

 Hắn là trưởng lão trong công hội lão sư, đối với mấy chuyện này đều biết rõ ràng nhất. 

 - Đúng là như thế! - Mạc trưởng lão gật gật đầu: 

 - Tư cách lão sư, phải được công hội lão sư xét duyệt, nếu như không có việc xấu đặc biệt lớn, bình thường rất khó bị khai trừ. . . 

 - Thì ra là vậy… - Trương Huyền nhướng mày. 

 Hắn nhớ tới kiếp trước, sự nghiệp giảng dạy vẫn theo kiểu biên chế, cho dù tiết dạy không có hiệu quả, nhưng đúng thật là trường học cũng là không có tư cách khai trừ, thậm chí bộ giáo dục cũng không có tư cách khai trừ, trừ phi giáo viên đó phạm vào chuyện gì trái với đạo đức của một nhà giáo. 

 Xem ra ở thế giới bên này cũng không khác cho lắm. 

 - Chuyện này lúc đánh cược ngươi không có nói! - Trương Huyền nhịn không được nói. 

 Lúc đánh cuộc, hắn còn tưởng rằng có thể thực hiện, liền đồng ý, sớm biết khai trừ tư cách lão sư khó như vậy, chi bằng hắn đồng ý trục xuất ra khỏi học viện còn hơn. 

 - Khụ khụ, ta còn nghĩ. . . Ngươi sẽ thua! - Mạc trưởng lão có chút xấu hổ. 

 - Trừ phi. . . Có danh sư hoặc là học sinh của danh sư đó chính miệng xác nhận hắn không thích hợp làm lão sư, sau đó lên báo cáo với công hội lão sư. . . - Mạc trưởng lão nói. 

 - Danh sư ? Học sinh của danh sư? Tìm đâu ra những người này đây? - Trương Huyền lắc đầu, cho dù là danh sư, hay là học sinh của họ, đều là những nhân vật có tên tuổi trong ngành, hắn đâu có quen biết những người này ? Hơn nữa cho dù là quen biết, người ta cũng sẽ không để ý tới chuyện đánh cuộc nhỏ nhoi này mà nói giúp hắn một tiếng! 

 Trương Huyền đang nhăn mày lại, Chu lão sư đi đến lần nữa, liền ôm quyền, giọng nói dễ nghe vang lên khắp phòng. 

 - Thượng Thần trưởng lão, có một vị cô nương tự xưng Hoàng Ngữ, nói muốn tìm Trương Huyền lão sư!