Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 92:  Đúng là có bệnh! 



- Hãy miêu tả và phân tích tính đặc thù của Thanh Diệp Thảo và Địa Cương Hôi Chỉ Hoa. . . 

 - Trư Tâm Diệp có thể phối hợp với mấy loại dược liệu. . . 

 . . . 

 Câu hỏi trong bài thi lít nha lít nhít, giống y như những gì trước đó nữ nhân viên phục vụ Văn Tuyết kia nói, đều là những câu hỏi về dược liệu. 

 - Tìm kiếm! - Nhìn thấy những câu hỏi này, tinh thần Trương Huyền khẽ động, từng cuốn thư tịch từ trên giá sách bay tới, rơi xuống trước mắt hắn, sau đó không ngừng mở ra. 

 - Các rễ cây Thanh Diệp Thảo khác nhau có thể chia làm tử hành, hoàng hành, hắc hành, đặc thù của Địa Cương Hôi Chỉ Hoa gồm có. . . 

 Nhìn lấy nội dung của thư tịch trong đầu, Trương Huyền múa bút thành văn, nhanh chóng viết câu trả lời xuống. 

 Kiếp trước hắn đã đã quen dùng bút đầu cứng, mặc dù bút lông có chút khó dùng, nhưng dù sao tiền thân cũng đã từng học qua chuyên môn, chữ viết ra cũng không tính là quá xấu. 

 Rầm rầm! 

 Điền, đọc qua quá nhanh, từng trận vang lên ầm ầm. 

 Những người khác làm bài đều dựa theo từng ký ức, trầm tư suy nghĩ, mà hắn ngược lại thì sướng rồi, có Thiên Đạo thư viện trong tay, tất nhiên rất nhanh chóng liền có thể tìm tới đáp án, không cần suy nghĩ, không khác gì so với dùng phao quay cóp trong thời hiện đại chút nào, độ nhanh chóng, làm cho người líu lưỡi. 

 - Ừm ? – Âu Dương Thành nhìn quanh một vòng, đang muốn nhìn mọi người viết câu trả lời như thế nào, ngay sau đó liền thấy được một màn Trương Huyền múa bút thành văn, Âu Dương Thành nhướng mày, sắc mặt trầm xuống. 

 - Xem ra lại là một đứa con nhà giàu muốn thử vận khí đây mà! 

 Mỗi lần khảo hạch luyện đan học đồ, đều có không ít người biết rõ không thể thông qua, vẫn còn muốn tới đây thử vận khí chắc chắn người đó là một người ngông cuồng, những người này gia thế đủ mạnh đến nỗi không quan tâm tiền thế chấp hai ngàn kim tệ, chỉ muốn hiểu rõ hơn về cách ra đề, sau đó trở về ra sức học thuộc lòng một cách đối phó. 

 Đối với loại người này, tất nhiên là đáng xem thường. 

 So với đầu cơ trục lợi cũng không có gì khác biệt. 

 Không thể học thuộc lòng hơn mười vạn loại dược liệu, cho nên chỉ còn có thể nhờ vào may mắn để trở thành học đồ luyện đan, làm gì có chuyện tốt như vậy ? 

 - Hừ, mỗi lần khảo hạch, bất kể là đề hình hay câu hỏi, cũng đều không giống nhau, chưa bao giờ có chuyện lặp lại, coi như ngươi đến nhiều lần cũng đều vô dụng thôi, xem ra phải chỉnh đốn thật tốt loại tập tục này, không phải ỷ vào có tiền là suốt ngày cứ tới đây khảo hạch, để những người thuộc nghề nghiệp khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì của nghề luyện đan dược nữa chứ? 

 Vung tay áo một cái, trong lòng Âu Dương Thành hừ một tiếng. 

 Mặc dù bài thi vấn đáp không thể đem hết toàn bộ đặc tính của hơn mười vạn loại dược liệu ra hỏi, nhưng lại có tính bao quát rất rộng, không có am hiểu cực kỳ sâu sắc đối với dược vật, dược tính của chúng, thì chắc chắn không thể nào trả lời đúng được hơn chín mươi phần trăm trở lên. 

 Trương Huyền trẻ tuổi như vậy, câu hỏi còn chưa đọc đã ngồi đó viết lung tung, vẽ loạn xạ, trong mắt Âu Dương Thành trong nháy mắt Trương Huyền liền bị phán thành một kẻ chỉ biết đầu cơ trục lợi, là con nhà giàu tiêu tiền như rác. 

 Luyện đan sư kỵ nhất là những kẻ chỉ ra vẻ hiểu biết, không thể có chút lơ là và sai lầm nào, nếu có chút sai sót nào, tổn thất dược liệu là nhỏ, làm chết một mạng người mới là chuyện lớn! 

 Chính vì vậy, khảo hạch học đồ, bên ngoài có ba loại người vào thi, trên thực tế nhân viên giám thị còn phải quan sát thí sinh thật kỹ, còn người giống như kẻ trước mắt này, câu hỏi trong đề còn chưa nhìn thấy rõ mà cứ ở đó tùy tiện viết hý hoáy, vừa nhìn liền biết thái độ có vấn đề. 

 Không cần đổi bài thi, trong nội tâm Âu Dương Thành liền phán định từ sâu trong nội tâm chắc chắn rằng Trương Huyền không cách nào thi đậu. 

 Cũng không phải ước đoán của hắn quá mức chủ quan, nhưng mọi người đã gặp qua ai trả lời câu hỏi trong bài thi, mà không cần nhìn câu hỏi đã hỳ hục viết hay không ? Có gặp qua rồi cũng không cần nghĩ, hắn chính là đang chém gió để mọi người nghĩ rằng hắn làm được bài đó! 

 Suy nghĩ cũng không suy nghĩ, liền trực tiếp trả lời, nhất định là chém gió thành bão! 

 Bất cứ ai nhìn thấy chắc chắn cũng sẽ giống như Âu Dương Thành, sợ rằng cũng sẽ không tin hắn có thể trả lời đúng hết tất cả các câu hỏi trong bài. 

 Không đến nửa canh giờ, Trương Huyền đã điền xong toàn bộ mười mấy tờ bài thi. 

 Hô! 

 Thở ra một hơi, Trương Huyền lại kiểm tra qua một lần, không có vấn đề, liền giao cho giám thị. 

 - Nộp bài thi rồi? Nhanh như vậy? 

 - Chắc là biết rõ mình làm không được điểm nào, nên chủ động từ bỏ rồi đó! 

 - Ai, nói thật, khảo hạch thực sự quá khó khăn, chủ động từ bỏ cũng là chuyện bình thường. . . 

 - Chủ động từ bỏ không có gì đáng nói, quan trọng là kỳ này do Âu Dương tiền bối làm giám thị, ta nghĩ tên tiểu tử này gặp phải xui xẻo rồi. . . 

 . . . 

 Nhìn thấy Trương Huyền nộp bài thi, mọi người phía dưới liền xôn xao một trận đoán già đoán non. 

 Khảo hạch một canh giờ mà hắn chỉ làm trong chưa đến một nửa thời gian liền nộp bài thi, trong lịch sử khảo hạch học đồ, còn chưa bao giờ thấy qua chuyện này. 

 Thấy cảnh này, tất cả mọi người cảm thấy hắn không phải là đã làm xong, mà là hắn không biết làm, thực sự không có lòng tin nên không tiếp tục làm nữa. 

 - Khi nào thì kỳ khảo hạch tiếp theo bắt đầu? - Không để ý tới lời bàn luận của mọi người, Trương Huyền đưa bài thi đưa cho Âu Dương Thành xong liền hỏi. 

 Thu bài thi xong chắc chắn sẽ có thời gian đổi sang kỳ khảo hạch tiếp theo, xác định thời gian để hắn có thể chuẩn bị. 

 Không hỏi còn được, nghe thấy Trương Huyền hỏi như thế, Âu Dương Thành chỉ cảm thấy lửa giận thiêu đốt, bất cứ lúc nào cũng sẽ bạo phát. 

 Ngươi cái gì cũng sẽ không trả lời đúng, cứ viết linh ta linh tinh, cho dù có kỳ khảo hạch tiếp theo, cũng không có liên quan gì đến ngươi đâu! 

 Khảo hạch luyện đan học đồ, chỉ có người xếp hạng nhất trong kỳ này mới có tư cách tham gia kỳ khảo hạch tiếp theo, chỉ với tài nghệ này của ngươi, còn dám ở đây chờ kỳ khảo hạch tiếp theo. . . 

 Ngươi chưa tỉnh ngủ à? 

 Bất quá, hắn dù sao hắn cũng là luyện đan sư chính thức, mặc dù tức giận muốn bốc hỏa, nhưng cũng sẽ không tính toán chấp nhặt với những học đồ chỉ mới thi lần đầu không biết luật lệ, Âu Dương Thành liền nhịn xuống mà trả lời Trương Huyền: 

 - Ngươi cứ chờ ở bên ngoài, được thông báo thì vào thi kỳ tiếp theo, không có thông báo, tức là đã thi rớt, có thể đi về! 

 - A! - Trương Huyền gật đầu, ra khỏi phòng. 

 - Tên ngông cuồng! - Hắn vừa rời đi, Âu Dương Thành liền tiện tay bóp bài thi đặt trên bàn thành một cục, ném qua một bên. 

 Thứ người như vậy, không nên xem bài thi của hắn, nhìn sẽ chỉ khiến bản thân tăng thêm lửa giận mà thôi. 

 . . . 

 Trương Huyền ra khỏi phòng. 

 Có được Thiên Đạo thư viện, chỉ là khảo hạch những kiến thức này với hắn mà nói quá đơn giản, không có bất kỳ độ khó gì. 

 - Ngươi nộp bài thi rồi? Khảo hạch không phải kéo dài một canh giờ sao? Sao chỉ mới nửa canh giờ đã đi ra rồi? 

 Người đàn ông trung niên tên Lý thúc nhìn thấy hắn đi tới, cực kỳ kinh ngạc. 

 Bài thi khảo hạch học đồ, có rất nhiều câu hỏi, mỗi lần làm hắn phải vừa suy nghĩ vừa viết hý hoáy may ra mới có thể làm xong được, thậm chí có vài câu hỏi hắn còn chưa đọc kỹ được, lúc này viết câu trả lời sai, không thi đậu được, tên nhóc này vừa vào nửa canh giờ liền chạy ra, cũng sắp đi về rồi! 

 - Cái này còn phải nghĩ sao? Chắc chắn là cảm thấy khó mà bỏ, tự trách mình! - Văn Tuyết nở nụ cười. 

 Không phải ngươi đóng kịch rất giỏi sao? 

 Không kiếm sân khấu mà làm diễn viên đi, chạy vào đây khảo hạch học đồ, bây giờ biết khó rồi chứ gì! 

 - Ha ha! - Nghe thấy đối phương nói như vậy, Trương Huyền cũng lười giải thích. 

 Hơn nữa, cho dù có giải thích, đối phương chắc chắn cũng sẽ không tin, hắn còn tốn nước bọt thêm, thôi thì cứ chờ kết quả đi, tự nhiên tất cả mọi người sẽ hiểu. 

 - Thế nào, chột dạ? Hết đóng kịch được rồi chứ gì? Biết mình thi không đậu rồi chứ gì? - Loại vẻ mặt này, trong mắt Văn Tuyết chính là biểu hiện của sự chột dạ. 

 - Đầu óc có bệnh hay sao, ngươi nên dành thời gian chữa bệnh đi, đừng nên đứng ở chỗ này lải nhải nữa. - Đối với nữ nhân này, Trương Huyền thật sự có chút bó tay rồi, vừa thấy mặt đã nhắm vào mình, làm như mình vừa mới cưỡng gian nàng ta không bằng. 

 Đúng là có bệnh! 

 Trương Huyền cẩn thận nhớ lại một chút, tiền thân hình như cũng không quen biết nàng a? 

 Nếu không biết, nàng ta cố ý gây sự với mình làm gì ? 


 - Há, ta đã biết! - Linh quang trong đầu Trương Huyền lóe lên, hắn nghĩ đến một lý do, rốt cuộc đã hiểu được đối phương vì sao cứ luôn tìm bản thân mình kiếm chuyện, trong mắt mang theo ý thương hại, nhịn không được lắc đầu, trong lời nói của hắn liền mang theo thành khẩn và khuyên bảo tận tình. 

 - Ngươi nghĩ rằng cứ đến kiếm chuyện với ta, ta sẽ chú ý đến ngươi, từ đó bắt đầu để ý ngươi! Loại ý nghĩ này cực kỳ ngây thơ đó ngươi có biết không, ta nói rõ ràng cho ngươi biết, làm như vậy sẽ chỉ khiến ta càng thêm chán ghét, càng thêm phản tác dụng! 

 Nói đến đây, Trương Huyền thở dài một tiếng: 

 -Ta chỉ thích những nữ nhân dịu dàng trang nhã, sẽ không thích ngươi đâu, ngươi từ bỏ ngay cái ý nghĩ đó đi!