Thiên Đạo Hữu Khuyết

Chương 37: Đại tỷ, ngươi bỏ qua cho ta đi!



- Trương Huyền...

Trầm Bích Như muốn thoát khỏi Thượng Bân, chạy tới cứu người, liên tục mấy lần đều bị Thượng Bân cản lại, không có bất kỳ biện pháp nào.

Thượng Bân cùng nàng tu vi tương đồng, mặc dù coi như công tử bột, thực lực cũng không phải giả, nàng coi như mạnh hơn đối phương, nhưng đối phương một mực lấy phòng ngự thủ thế, nàng căn bản không đột phá nổi!

- Là ta hại ngươi... Thấy không cách nào cứu đối phương, Trầm Bích Như lòng tràn đầy hổ thẹn.

Dưới cái nhìn của nàng, Thượng Bân sở dĩ đối phó người lão sư này, khẳng định là bởi vì chính mình!

Nếu không, một cái thiên chỉ kiêu tử, cháu trai của trưởng lão, với một cái lão sư có tiếng rác rưởi, không có bất kỳ bối cảnh gì, hai người chút liên hệ đều không có, làm sao có khả năng có mâu thuẫn?

Chính mình hại đối phương, nhưng không có biện pháp trợ giúp, càng nghĩ nàng càng áy náy!

- Không có động tĩnh? Lẽ nào Trương Huyền đã bị giết rồi?

Càng sốt ruột càng không cách nào đột phá, bị Thượng Bân chặn lại rồi tâm mắt, cũng không nhìn thấy tình huống bên phía Trương Huyền, chỉ thấy được xung quanh cực kỳ yên tĩnh, liền âm thanh phản kháng cũng không có.

Xem ra chỉ có một loại tình huống... Trương Huyền còn không có kịp phản kháng, đã bị Bạo Thiên Sư đập chết!

Dù sao, Man Thú có thể so với Ích Huyệt cảnh cường giả, coi như là nàng, sợ là một chiêu cũng không chống đỡ được!

- Ha ha, hắn đã chết, ngươi bây giờ coi như muốn ra tay cũng đã chậm...

Nghe đến phía sau không còn động tĩnh, Thượng Bân ánh mắt sáng lên, biết Bạo Thiên Sư ra tay, tên rác rưởi này, khẳng định không chống đỡ được, hưng phấn cười to một tiếng, cũng không ngăn cản Trầm Bích Như nữa, hướng về sau nhảy một cái.

- Trương Huyền... Thấy hắn tránh ra, Trầm Bích Như không có rảnh triền đấu, vội vàng nhìn về

phía trước, ngay khi nàng cho rằng, khẳng định nhìn thấy máu tươi đầy đất cùng một cái thi thể thê thảm, đột nhiên thân thể mềm mại cứng đờ, sững sờ ở tại chỗ.

- Chuyện này... Chuyện này... Xảy ra chuyện gì?

Vốn tưởng rằng nữ thần trước mắt, sẽ trực tiếp sợ đến khóc ra thành tiếng, nhưng nhìn thấy dáng dấp của nàng lúc này, Thượng Bân cũng vội vàng quay đầu nhìn lại, vừa nhìn, con ngươi cũng trợn tròn, thiếu chút nữa ngất đi.

Chỉ thấy Bạo Thiên Sư, vừa nãy hung mãnh cực kỳ, đối với Trương Huyền xông lại, hận không thể đem hắn xé thành mảnh nhỏ, giờ khắc này chính nằm sấp. ở trước mặt hẳn, giống như chó bông, đang liếm bàn tay của hắn.

Mà cái tay còn lại của Trương Huyền đang vuốt ve đầu, lỗ tai Bạo Thiên Sư, trông nó có vẻ rất hưởng thụ.

- Giời ạ? Xảy ra chuyện gì? Thượng Bân sắp khóc.

Đầu Bạo Thiên Sư này, là thú sủng của gia gia hắn, kiêu ngạo không chịu được, coi như là hắn, đừng nói sờ đầu, cho dù chạm thử, cũng sẽ nổi giận!

Từ chỗ của gia gia mang ra mới nửa ngày, đồ ngon đút hắn ăn không ít, cái tên này chính là không cảm kích, vẫn lạnh nhạt với mình, làm sao... Gia hỏa cao ngạo như vậy, đến trước mặt Trương Huyền, sao lại biến thành chó bông rồi?

Ngươi là muốn đi giết hắn, nằm sấp ở trước mặt hắn, liếm bàn tay của hắn, như vậy là sao?

Thượng Bân chỉ cảm thấy trong đầu mê muội, sắp điên rồi. - Bạo Thiên Sư, ngươi làm gì chứ? Mau giết hắn! Rít lên một tiếng.

Bạo Thiên Sư không nhúc nhích, vẫn như cũ híp mắt tùy ý Trương Huyền vuốt ve đầu.

- Ngươi... Mau giết hắn! Chỉ cần động thủ, sau đó ngươi muốn ăn cái gì ta liền mua cho ngươi cái đó... - Thượng Bân nóng nảy gào thét.

- Ämï quá, để cho hắn câm miệng lại đi.

Xoa xoa Bạo Thiên Sư, Trương Huyền đứng dậy khoát tay áo một cái. Rống!

Bạo Thiên Sư đứng dậy, hung hãn nhìn về phía Thượng Bân.

- Ngươi muốn làm gì?

Thượng Bân sợ hết hồn, liên tiếp lui về phía sau.

Bất quá, còn không có lui bao xa, Bạo Thiên Sư liền xông tới, móng vuốt to lớn nhẹ nhàng quét qua.

Oành!

'Thượng Bân liền phản ứng đều không có kịp, giống như diều đứt dây, bay ngược ra ngoài, va đầu vào một cây đại thụ, máu tươi đầy mặt.

- Đây rốt cuộc là có chuyện gì... Ngươi là thú sủng của gia gia ta cơ mà... Thượng Bân khóc.

Đầu Bạo Thiên Sư này là gia gia dùng để bảo vệ hẳn, dựa theo đạo lý nên nghe hắn, đối phó người ngoài, làm sao nghe người ngoài đánh chính mình rồi?

Oành!

Còn không có khóc xong, lại một bóng người ngã xuống trước mặt, chính là Tào Hùng.

Cái tên này nhìn tình cảnh không ổn xoay người bỏ chạy, nhưng làm sao có thể thoát khỏi Man Thú cấp sáu Bạo Thiên Sư, cũng bị một cái tát bay trở về.

Rống!

Đem hai người này đánh bay, Bạo Thiên Sư giống như là làm một sự kiện đáng giá khoe khoang, vài bước đi tới trước mặt Trương Huyền, vẻ mặt như muốn tranh công xin thưởng.

- Hừm, làm không sai, làm được rất tốt!

Trương Huyền vỗ vỗ đầu của đối phương.

Rống!

Bạo Thiên Sư gật đầu liên tục, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi tới

trước mặt hai người nằm dưới đất, một mặt kiêu ngạo, sợ bọn họ đào tẩu, không khác nào một cái quản gia chuyên nghiệp.

Thượng Bân, Tào Hùng vốn còn muốn đào tẩu, thấy vậy khóc không ra nước

mắt. ~ Trương Huyền... Ngươi... Ngươi làm sao làm được?

Đem tình cảnh này nhìn ở trong mắt, đang dại ra ở một bên, Trầm Bích Như: rốt cục phản ứng lại, tràn đầy kỳ quái nhìn sang.

- Làm sao làm được? - Trương Huyền gãi đầu một cái: - tên Bạo Thiên Sư này cũng rất dễ nói chuyện a, có thể là ta dáng dấp hơi đẹp trai đi!

- Đẹp trai? Trầm Bích Như chớp con mắt, thân thể mềm mại lảo đảo suýt ngã.

Bạo Thiên Sư là Man Thú, muốn nói đẹp trai, cũng khẳng định là nhìn Bạo Thiên Sư đực, ngươi có đẹp trai hay không mắc mớ gì đến nó?

Lại nói, thật xét vẻ đẹp trai, Thượng Bân này có khí chất hơn ngươi nhiều... - Tốt! Cáo từ! - Trương Huyền cũng không giải thích, xoay người rời đi.

Thiên Đạo Thư Viện có thể nhìn ra khuyết điểm của người, tự nhiên cũng có thể nhìn ra khuyết điểm của Bạo Thiên Sư.

Cái tên này xem ra khí thế phi phàm, trên thực tế là có không ít bệnh ngầm, bằng không, cũng không thể cam tâm tình nguyện làm thú sủng của Thượng Thần trưởng lão.

Thư viện nhìn ra khuyết điểm này, Trương Huyền lợi dụng điều đó, tiện tay giúp nó giải quyết đơn giản một chút, Bạo Thiên Sư tự nhiên sẽ nghe hắn, không

có nửa phần chần chờ.

Cho tới lời hứa của Thượng Bân, đồ ăn có ngon, đan dược có nhiều hơn nữa, cũng không thể nào so sánh với việc giải quyết đi bệnh ngầm.

Đương nhiên, những điều này là thuộc về bí mật của hắn, không thể nói cho Trầm Bích Như.

- Ngươi... Đừng đi, còn chưa nói rõ ràng Bạo Thiên Sư vì sao nghe lời ngươi đây...

Thấy hắn xoay người rời đi, Trầm Bích Như lần thứ hai đuổi theo.

Cùng thiếu niên này tiếp xúc càng nhiều, nàng đột nhiên phát hiện đối phương càng lợi hại cùng bí ẩn, càng ngày càng khó lấy nhìn rõ ràng.

Nhìn một lần có thể thuộc được nhiều thư tịch như vậy, biết rõ ràng đáp án, nhưng thời điểm khảo hạch lại bị không điểm, tùy tiện ăn cơm, lại phát hiện hắn nắm giữ thân phận mỹ thực sư, còn có thể ung dung để Man Thú cấp sáu nghe lời...

Ở trong mắt người khác những chuyện không có khả năng hoàn thành, ở trước mặt thiếu niên này, đơn giản đến cực điểm, để người ta khó có thể tin!

Hắn đến cùng làm sao làm được?

Trầm Bích Như đối với thiếu niên ở trước mắt, càng ngày càng hiếu kỳ.

- Đại tỷ!

Không biết nàng nghĩ cái gì, thấy nàng lại đuổi theo, Trương Huyền dừng bước, một mặt bất đắc dĩ: - Ta còn muốn sống thêm một đoạn thời gian, ta sợ lại đi cùng với ngươi, sẽ không còn sống được đến ngày mai mất! Ngươi hãy bỏ qua †a đi...


Trương Huyền bất đắc dĩ lắc đầu.

-XiI

Nghe được hắn nói mình là đại tỷ, Trầm Bích Như “Xì!” Bật cười: - Tốt, ngươi đi đi, ta ngày mai tới tìm ngươi nữa!

Trương Huyền.