Thiên Đạo Hữu Khuyết

Chương 65: Sao có thể như vậy ? 



-Không sai, nếu như muốn kiểm tra độ tín nhiệm của học sinh đối với lão sư, chắc cao nhất cũng chỉ đạt sáu mươi điểm rồi, tiêu chuẩn này thật là cứng nhắc! - Mạc Tường trưởng lão gật đầu. 

 - Sáu mươi... - Thượng Thần trưởng lão nhịn không được tắc lưỡi: 

 - Độ tín nhiệm cao như vậy, tức là trong lòng học sinh đã có thể sánh ngang với phụ mẫu! 

 Phụ mẫu và con cái từ nhỏ đã ở cùng nhau, vì vậy nên độ tín nhiệm bất quá cũng trên dưới sáu mươi điểm, quan hệ lão sư và học sinh mà cũng đạt tới loại trình độ này, thật sự không phải là một chuyện dễ dàng, không thể ngờ được! 

 Khó trách toàn bộ Thiên Huyền Vương quốc cũng không thể tìm thấy một vị danh sư, điều này thực sự quá khó khăn! 

 - Lục Tầm, Vương Siêu của học viện nếu như không có kinh nghiệm giảng dạy ba mươi năm, cũng khó có thể đạt đến thang điểm này, được điểm như vậy cùng lắm cũng chỉ có thể làm trợ giáo mà thôi! - Mạc trưởng lão vuốt râu một cái. 

 Danh sư cũng không phải là việc gì cũng tự mình đi làm, không ít chuyện phải do trợ giáo giúp đỡ, đối với học sinh cũng vậy, nếu muốn trở thành danh sư, trước tiên nhất định phải trở thành một trợ giáo đã. 

 - Trợ giáo ? 

 Thượng Thần trưởng lão sợ hãi thán phục. 

 Có cơ hội trở thành trợ giáo của hai người Lục Tầm và Vương Siêu, cũng đủ để chứng minh trình độ. 

 - Không biết hai sư người đó có độ tín nhiệm là bao nhiêu... – Thượng Thần nhịn không được nói. 

 - Mấy năm nay bọn họ kiếm lời không ít nhờ danh khí, đi dạy nhiều năm tất sẽ có nhiều học viên cũ, hẳn là giờ họ có thể đạt tới bốn mươi điểm! Nhưng chỉ có thể đến mức đó, không thể tăng cao thêm được! - Mạc trưởng lão lắc đầu. 

 Hắn là trưởng lão của công hội lão sư, hiểu rõ rất tình trạng của rất nhiều lão sư trong hội. 

 - Vậy sao! 

 Thượng Thần gật đầu. 

 Điểm tín nhiệm rất khó tích lũy, nhưng khi giảm thì cũng giảm xuống rất nhanh, có đôi khi chỉ vì một chuyện nhỏ liền có thể bị hủy không còn điểm nào, không phải, danh sư cũng không có danh khí lớn như vậy! 

 - Ta nghe nói... Lão sư trong công hội của chúng ta có một thiếu nữ thiên tài, bất quá nàng ấy năm nay chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, đã trở thành trợ giáo cấp thấp rồi? - Nhớ tới một tin tức, Thượng Thần trưởng lão nhịn không được hỏi. 

 - Là nữ hội trưởng của chúng ta, nàng ấy đích thực là một thiên tài! - Nói đến người này, Mạc trưởng lão vuốt râu, tràn đầy tán dương gật đầu. 

 Trợ giáo chia làm ba cấp bậc là thấp, trung, cao, người chưa đến hai mươi đã trở thành một thành viên trong đó, dù là chỉ là cấp thấp, cũng đã là rất khủng bố rồi! 

 - Lợi hại! 

 Thấy đối phương xác nhận, Thượng Thần trưởng lão không nhịn được tán thưởng. 

 Hắn mặc dù là thầy chủ nhiệm của Hồng Thiên học viện, nhưng trên thực tế hắn cũng là một lão sư cao cấp, muốn làm trợ giáo danh sư cấp thấp cho hắn thì không phải ai cũng có đủ tư cách. 

 Cảm khái xong, Thượng Thần không nói nhiều lời, nhịn không được nhìn về phía Trương Huyền và Tào Hùng: 

 -Mạc trưởng lão, ngươi nhắm xem hai người bọn họ có thể có độ tín nhiệm là bao nhiêu? 

 ... ... ... ... ... 

 - Ngươi... nên nhân cơ hội này trốn đi đi, rời khỏi học viện Hồng Thiên, sau này đừng trở về nữa... 

 Thấy thiếu niên còn đần độn chờ lấy kết quả kiểm tra học tâm, Trầm Bích Như nhịn không được đi đến trước mặt Trương Huyền, thấp giọng nói. 

 Dưới cái nhìn của nàng, Trương Huyền và Thượng Bân là người của hai thế giới, nếu như không phải có sự xuất hiện của nàng thì hoàn toàn không có giao điểm. 

 Bây giờ lại làm lớn chuyện thành như thế này, nếu Trương Huyền thật sự bị đánh một trăm Sát Thần côn, khai trừ tư cách lão sư, lương tâm của nàng nhất định sẽ rất cắn rứt. 

 - Bây giờ muốn đi? Sợ rằng hơi trễ rồi đó!- Nhìn thấy nữ thần của mình ấy vậy mà lại quan tâm đến nam nhân khác, Thượng Bân cắn răng khẽ nói. 

 Ta đã bị đánh thành như vậy, ngươi cũng mặc kệ, lại đi quan tâm một tên lão sư khảo hạch được không điểm, đáng giận, đáng giận! 

 Sắc mặt của Thượng Bân rất dữ tợn, tức giận đến nỗi sắp nổ phổi. 

 -Đúng đó, học tâm khảo vấn cũng đã bắt đầu, còn muốn đi ? Nằm mơ đi! - Tào Hùng cũng tiến về phía bọn họ một bước, trên mặt đầy hưng phấn mà dữ tợn: 

 - Rất nhanh sẽ có kết quả, ngươi sẽ biết, quyết định vừa rồi mà ngươi đưa ra ngu xuẩn biết nhường nào! 

 - Ngươi thật sự tin rằng bản thân có thể chiến thắng ? - Thấy đối phương trí nắm chặt nắm tay, giống như đã có kết quả, Trương Huyền lắc đầu nói. 

 - Hắc hắc! -Tào Hùng cười lạnh, nhìn về phía thiếu niên như nhìn một tên ngốc: 

 - Nói thật cho ngươi biết, học sinh Lưu Dương này, là học sinh giỏi do ta đào tạo, cũng đã theo ta học nửa tháng nay, độ tín nhiệm giữa chúng ta, chắc đã có thể vượt qua hai mươi! Còn ngươi thì sao? Có thể có mười điểm sao? Cưỡng ép dựa dẫm vào ta lừa gạt Lưu Dương, ta sợ cũng có thể là số âm đó. 

 Không điểm là không có chút tín nhiệm nào, số âm có nghĩa là học sinh rất chán ghét lão sư này, số càng âm, độ chán ghét tất nhiên cũng càng lớn. 

 Hôm trước lúc Lưu Dương rời khỏi lớp của hắn còn lưu luyến không rời, hắn còn rõ mồn một trước mắt, một tên lão sư từng khiến học sinh bị tẩu hỏa nhập ma, sao có thể khiến một người như Lưu Dương tin tưởng muốn theo học chứ! 

 Chỉ sợ quan hệ của hai người họ còn chưa kịp cải thiện, Lưu Dương không biết làm sao đối mặt với tên nhóc này đâu! 

 - Học viện Hồng Thiên chính là học viện tốt nhất ở Vương quốc Thiên Huyền, nếu thật sự độ tín nhiệm của học sinh đối với giáo viên còn chưa tới mười điểm, chắc sẽ trở thành trò cười lan truyền khắp toàn bộ Vương quốc! - Thượng Bân vừa nở nụ cười, vừa chế nhạo Trương Huyền: 

 - Há, đúng, ta đã quên, dù sao thanh danh của ngươi cũng đã thúi như vậy, chắc cũng không sợ trở thành trò cười cho thiên hạ lần nữa đâu ha... 

 - Các ngươi... 

 Thấy hai người bỏ đá xuống giếng, khuôn mặt phấn hồng của Trầm Bích Như tràn đầy tức giận, đang muốn phản bác hai câu, đã thấy người trong cuộc Trương Huyền vẫn giữ nét đạm nhiên, hầu như không hề để ý những lời chế giễu của hai người họ. 

 Nói thật, Trương Huyền đúng thật là hoàn toàn không quan tâm. 

 Hai người này bây giờ có thể nói qua loa vài câu, một lát nữa có kết quả, còn chưa biết ai khóc ai cười đâu... 

 ... ... ... ... ... 

 - Hai người bọn họ ? 

 Nghe được Thượng Thần trưởng lão hỏi lại, Mạc Tường trưởng lão do dự một chút, cẩn thận cân nhắc: 

 - Học sinh Lưu Dương này là từ lớp của Tào Hùng lão sư chuyển đi, độ tín nhiệm của học sinh với hắn độ hẳn là có thể cao một chút, bất quá theo ta thấy, cùng lắm cũng chỉ được mười tám, mười chín điểm, hai mươi là một cửa ải rất khó vượt qua! Về phần Trương Huyền... Nếu thật là Lưu Dương bị bức hiếp, sợ rằng sẽ là số âm! 

 - Độ tín nhiệm là số âm, Hồng Thiên học viện chắc hẳn sẽ phải hổ thẹn lắm, đến lúc đó liền làm phiền Mạc trưởng lão lao tâm! 

 Thượng Thần trưởng lão nói. 

 - Đó là đương nhiên! - Ánh mắt Mạc trưởng lão sáng ngời: 

 - Là lão sư trưởng lão của công hội, ta quyết không cho phép có thứ lão sư bại hoại như vậy xuất hiện! Nếu thật là số âm, có thể xác định chuyện Lưu Dương bị bức hiếp là hoàn toàn chính xác không còn nghi ngờ gì nữa, ta sẽ lập tức báo cáo với công hội, kiên quyết khai trừ tư cách lão sư của tên nhóc Trương Huyền này! 

 - Nghe thấy lời hứa hẹn của đối phương, Thượng Thần trưởng lão cười cười, con mắt lóe lên, chỉ về phía trước: 

 - Mau nhìn xem, sắp có kết quả rồi! 

 Vừa dứt lời, chỉ thấy hai quả cầu ở giữa gian phòng tỏa ra ánh sáng không ngừng lắc lư rồi sau đó dần dần yếu xuống rồi nằm im. 

 Học tâm khảo vấn khi tiến hành tra hỏi người, cần có kinh nghiệm về các loại huyễn cảnh đa dạng, mới có thể lựa chọn kết quả chân chính từ trong nội tâm của học sinh, giờ phút này sau khi ánh sáng đã biến mất, tức là quá trình lựa chọn kết quả đã hoàn thành, sẽ có kết quả ngay lập tức. 

 Ông! 

 Quả cầu thủy tinh bên tay trái nhẹ nhàng nhoáng một loạt số. 

 - Kết quả có rồi, ngươi chắc chắn sẽ gặp phải xui xẻo... 

 Nhìn lấy số trên quả cầu thủy tinh dừng lại, ánh mắt hưng phấn của Tào Hùng lão sư liên tục lóe lên. 

 Lần này chẳng những có thể đưa Lưu Dương trở lại lớp học của mình một lần nữa mà còn có thể khai trừ tên Trương Huyền này đi, lại làm cho Thượng Bân thiếu gia vui lòng, sau này sẽ làm trụ cột cho hắn, về sau không phải những chuyện trong học viện sẽ càng thuận buồm xuôi gió hay sao? 

 Chắc không cần đến mấy năm, hắn liền có thể thuận lợi thăng chức, trở thành lão sưcao cấp. 

 Trong lòng đang hưng phấn, tinh cầu rốt cục dừng lắc lư, số điểm hiện lên ở trước mắt mọi người. 

 - Độ tín nhiệm của hắn với ta, chắc chắn vượt qua hai mươi... 

 Rít lên một tiếng, Tào Hùng vội vàng nhìn lại, chỉ nhìn thoáng qua, lời nói hưng phấn lập tức dừng lại, giống như một con vịt bị thắt cổ, con mắt trừng đến nỗi sắp rơi xuống đất: 

 - Chuyện này. . . Sao có thể như vậy ? 

 Điểm số trước mắt khiến hắn sắp điên rồi! 

 Vì hắn thật sự không thể nào nghĩ tới chuyện này! 

 Lưu Dương là người tự tay hắn chiêu sinh, thời gian hai người ở chung chí ít cũng nửa tháng, quan hệ cực kỳ ăn ý, sao điểm tín nhiệm chỉ có bấy nhiêu ? 

 Chỉ thấy số điểm to lớn trên quả cầu thủy tinh một cái liền khiến hắn loá mắt, như có một thanh kiếm dài đâm vào tim của hắn —— mười! 

 Độ tín nhiệm của Lưu Dương đối với hắn, lại chỉ có mười điểm! 


 Ta tân tân khổ khổ tìm ngươi đến học, lại ở chung lâu như vậy, tại sao độ tín nhiệm chỉ có bấy nhiêu... Đại ca, ngươi bị cái gì vậy... 

 Nhìn về phía Lưu Dương, Tào Hùng muốn tự tử. 

 Tín nhiệm đâu? 

 Tín nhiệm cơ bản nhất giữa người với người đâu?