Thiên Đế Bất Tử

Chương 20



Cổ Trình Thành làm xong tất cả mọi chuyện, mới liếc Thẩm Thư một chút. Một mỹ nhân xinh đẹp khuynh thành đã chết mất rồi, mà hắn cũng không thèm quan tâm mà lột luôn chiếc nhẫn trữ vật của Thẩm Thư Di đi.  

“Trong nhẫn chỉ có ba viên Huyền Tinh Thạch, số lượng này còn thiếu nhiều quá”.  

Cổ Trình Thành khó chịu lắc đầu, ngay lúc này bóng đen thay đổi vô hình của thiên địa từ từ xuất hiện.  

Đồng thời trên xác của Thẩm Thư Di cũng xuất hiện một luồng tàn hồn.  

Tàn hồn của nàng ta bị Thiên Địa Vô Tướng hấp thụ. Cổ Trình Thành thấy thế, vẻ mặt cũng từ từ đen lại.  

Thần hồn của hắn đã bắt đầu xuất hiện dao động bất thường, theo đó cơn đau đầu như búa bổ bắt đầu ập đến. Ký ức của Thẩm Thư Di bắt đầu ồ ạt chạy vào não của hắn.  

“Linh hồn của ta không thể chấp nhận nhiều ký ức của tàn hồn như vậy, phải xóa bỏ những ký ức vô dụng đi”.  

Đương nhiên, hắn phải làm vậy.  

Chuyện hấp thụ tàn hồn đã là việc trời đất này không chấp nhận rồi, làm sao mà tùy tiện hấp thụ mãi như vậy được. Linh hồn của hắn lần trước đã hấp thụ tàn hồn của Sở Vân Mặc đạt đến cực hạn rồi, nếu thêm một tàn hồn nữa sẽ tạo áp lực mạnh cho linh hồn gốc của hắn.  

Cổ Trình Thành lập tức kết ấn bằng hai tay, sương mù màu đen của Thiên Địa Vô Tướng biến ảo liên tục dung nhập vào cơ thể của hắn, loại bỏ hết những ký ức từ tàn hồn của Thẩm Thư Di.  

Sau một canh giờ, Thẩm Thư Di đã ngừng thể. Ngược lại, Cổ Trình Thành há miệng thở hổn hển, âm thầm suy nghĩ mà tự sợ hãi.  

Khi linh hồn gốc bị tiêu hao, đồng nghĩa với việc đạo cơ sẽ bị bào mòn. Thực lực hiện tại của hắn không thể chữa trị cho đạo cơ được.  

Xem ra không thể hấp thụ tàn hồn tùy thích được! Hắn chỉ đành đợi cho sức mạnh linh hồn của mình mạnh hơn rồi mới có thể thử hấp thụ nhiều tàn hồn hơn được.  

Cổ Trình Thành thở hắt ra, thiên địa vô tướng sau lưng của hắn bắt đầu thay đổi. Ngay sau đó, một gốc cây Bạch Liễu từ từ xuất hiện.  

“Võ Hồn Bạch Liễu cực phẩm!”  

Cổ Trình Thành nhếch môi vui mừng, võ hồn Bạch Liễu là hồn kỹ rất mạnh. Nó có thể trở thành sát chiêu cho hắn sử dụng.

Đốt thi thể của Thẩm Thư Di thành tro cũng có thể coi như cho thi thể của nàng ta một nơi yên nghỉ.  

Dù sao cứ đặt ở trùng huyệt thì sớm muộn gì thi thể cũng trở thành bữa ăn cho côn trùng.  

Tiếp theo là lấy Huyền Tinh Thạch.  

Nửa giờ sau, xác trùng cuối cùng cũng bị hắn nghiền nát.  

Cuối cùng thu được hai mươi viên Hắc Tinh Thạch, hiển nhiên không phải trong cơ thể dị trùng nào cũng có Hắc Tinh Thạch, chỉ có một số dị trùng cường đại mới có được thứ này.  

Trùng hậu đã chết, dị trùng trong trùng huyệt đã ít đi rất nhiều, sau khi ở  dưới lòng đất suốt ba ngày, Cổ Trình Thành cuối cùng cũng lên mặt đất.  

Lúc này bên ngoài đã là buổi tối.  

Hít thở không khí trong lành, Cổ Trình Thành đánh giá hoàn cảnh chung quanh.  

Đây là một khu rừng đá, khắp nơi có những cột đá cao vút lên trời, gió lớn gào thét tạo ra những cơn lốc xoáy, phát ra những tiếng động dựng tóc gáy.  

Trong bản đồ Sở gia có ghi chép về nơi này, nơi này chính là rừng đá Phong Khốc.  

Đây là vùng trung tâm của tổ địa Sở gia.  

“Thanh Linh Hy Thủy là vật chí dương, nơi nó tồn tại hắc chắn phải là vùng đất tụ dương”.  

“Nơi này không có cỏ mọc, lại cực kỳ nóng, có lẽ cũng gần với vị trí của Thanh Linh Hy Thủy rồi".  

Cổ Trình Thành thầm nghĩ, sau đó lập tức bay vào sâu trong rừng đá.  

Trên đường đi thỉnh thoảng còn xuất hiện thú dữ mạnh mẽ.  

Trường thương bay lượn, dưới những đòn tấn công ba mươi hổ lực của Cổ Trình Thành thì hung thú bình thường hoàn toàn không thể chống đỡ được.  

Trải qua vài trận giết chóc, hắn rất nhanh đã tiến vào nơi sâu nhất rừng đá.  

Ầm ầm ầm!  

Thanh âm nguyên lực va chạm quen thuộc vang lên, dường như ở nơi sâu trong rừng đá còn có người khác.  

Vượt qua những cột đá khổng lồ, một tổ đường nguy nga xuất hiện trước mặt Cổ Trình Thành.  

Lúc này, phía trước tổ đường nguy nga còn có bốn bóng người.  

Sở Tu, Sở Cuồng, Sở Thiên Vũ cùng với trợ thủ của Sở Cuồng là Lạc Tử Hạo.  

Ở xung quanh bọn học có không ít xác chết của hung thú, tất cả đều đã bị mổ xẻ.  

“Thất đệ, trên từ đường gia tộc chỉ có hai bệ đá truyền tống, ta và nhị đệ lớn tuổi hơn đệ cho nên thích hợp tiến vào từ đường hơn”.  

Sở Tu nhìn Sở Thiên Vũ nói thẳng.