“Thương Ngân Long? Nha đầu Nguyệt Nhu kia đặc biệt lấy nó từ chỗ Đường lão quỷ cho ngươi, vật này mặc dù là linh khí cực phẩm, độ cứng rắn lại chỉ có thể so với bảo khí hạ phẩm bình thường”.
Ông lão nhận lấy thương Ngân Long đánh giá nói.
Bảo vật của tu sĩ được chia làm phàm khí, linh khí, bảo khí, đạo khí, đều có bốn cấp, theo thứ tự là hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm.
“Chỉ là với phẩm cấp của cái này, nếu muốn khắc họa trận liên hoàn sáu tầng thì rất khó, bảo vật này của ngươi cần tăng thêm hai cấp nữa, ít nhất cũng phải đến bảo khí trung phẩm”.
“Cái này…”
Cổ Trình Thành sửng sốt, dựa vào gì để tăng cấp một linh khí cực phẩm lên bảo khí trung phẩm đây, hắn nào có bản lĩnh đó, trên người hắn cũng không có bảo vật nào tốt hơn.
Loại đồ vật như bảo khí, ở Đạp Vân Tông này cũng khá hiếm, bình thường các thiếu tộc trưởng của các đại gia tộc, thiếu tông chủ tông môn mới có cơ hội có được, trước mắt thì hắn cũng không có tư cách này.
“Hoặc là huyết luyện pháp bảo”.
“Huyết luyện pháp bảo? Sư phụ, huyết luyện pháp bảo là gì?”
Sở Tiêu Tiêu có chút tò mò hỏi.
“Lấy tinh huyết làm trận văn, khắc họa đại trận khế ước, đánh vào trong bản thể của bảo vật, sinh ra cảm ứng, để chuyển dời một phần tổn hại mà bảo vật chịu đựng đến trên người mình.
Chỉ cần thể chất ngươi đủ mạnh mẽ, là có thể kiên trì đến khi trận liên hoàn sáu tầng được khắc họa xong”.
Ông lão giải thích nói: “Đương nhiên, nếu như thể chất của ngươi không đủ mạnh mẽ, rất có thể làm cho Ngân Long Thương bị tổn hại, mà ngươi cũng sẽ bị trọng thương”.
“Được, kính xin Ninh lão dạy ta sử dụng khế ước đại trận”.
Cổ Trình Thành chắp tay.
“Ha ha, tiểu tử, ngươi thật đúng là có chút quyết đoán, nhưng mà ngươi lại không biết gì về trận pháp, có thể hiểu được khế ước đại trận hay không thì còn phải xem tư chất của ngươi, đi theo ta, để ta xem ngươi có tư cách tu hành trận đạo hay không!”
Nói xong, ông lão đi vào trong động phủ.
Sở Tiêu Tiêu dẫn theo Cổ Trình Thành theo sát ngay phía sau.
Trong động phủ của Thái thượng trưởng lão, linh khí cực kỳ nồng đậm, là thánh địa tu hành trời ban, xung quanh có trận pháp tụ linh đỉnh cao, phía dưới chôn linh mạch.
Mà trong động phủ của Ninh trưởng lão còn có không ít bia đá kỳ dị, trên mỗi bia đá đều có chi chít phù văn, những phù văn này có lẽ chính là trận văn.
Rất nhanh, ba người đi vào sâu trong động phủ, sau khi Ninh trưởng lão bảo hai người ở bên ngoài chờ một lát thì mới đi vào trong động phủ.
“Đệ đệ, hôm nay biểu hiện rất tốt, nhưng mà đệ thật sự muốn huyết luyện pháp bảo à? Thật ra bây giờ đệ đã không cần tham gia tranh giành chức thiếu tông chủ nữa, không cần phải cố chấp với sức mạnh của một món vũ khí như thế nữa”.
Sở Tiêu Tiêu lộ ra nụ cười quyến rũ, “tâm hồn” không ngừng lay động, Cổ Trình Thành miệng lưỡi khô khốc.
“Cực phẩm, cực phẩm, Cổ tiểu tử, đè lên!”
Một giọng nói non nớt vang lên, Bàn Bảo nhảy từ trong đỉnh Âm Dương ra, hai mắt phát sáng.
“Tỷ của ta!”
“Tỷ cái rắm, ngươi là Cổ Trình Thành, không phải Sở Vân Mặc, chủ nhân đời trước của ta, một lão già bỉ ổi đã nói một câu.
Có núi không leo, có sông không nếm, có áo không cởi, chính là ba điều đáng tiếc nhất đời người”.
“Có cơ hội thì nhớ giới thiệu ta làm quen với vị tiền bối này”.
Cổ Trình Thành không nhịn được nói.
“Dựa vào việc quen biết với ông ấy để kéo dài giới hạn của ngươi? Không cần, tin tưởng ta, bản tính của ngươi chính là vô – liêm – sỉ”.