Vẻ mặt ông ta khi nhìn Cổ Trình Thành vô cùng xuất sắc, hai tay không nhịn được mà run run: “Tốt! Ha ha! Tốt quá, ta phải nói cho lão già Sở gia biết, cháu trai của ông ta đúng là yêu nghiệt trận đạo, lão sẽ mừng chết mất!
Chỉ tiếc tư chất võ đạo của con quá kém, nếu không, dù không tiến vào Thần Vũ Điện, ta cũng sẽ tiến cử con đi tranh vị trí Thiếu tông chủ”.
“Cảm ơn Ninh lão đã quan tâm, đệ tử không mấy hứng thú với vị trí Thiếu tông chủ!”
Cổ Trình Thành nhún vai: “Chỉ là... Ninh lão, người cũng biết tình hình của con, con có không ít kẻ thù, nếu sau này con lỡ tay làm bị thương đám thiên tài kia, mong Ninh lão đứng ra lấy lại công bằng cho con!”
“Yên tâm, con là đại đệ tử của trận điện, nếu ai dám làm nhục con, lão phu sẽ không để yên!”
Ninh lão gật đầu.
“Có những lời này của Ninh lão, đệ tử yên tâm rồi!”
Cổ Trình Thành cười đáp, hắn đoán được có người nhắm vào mình. Nhưng không sao, chờ mình ra ngoài thì sẽ xử lý cả đám đó một lần.
Biết làm sao khi cha mẹ hắn không ở đây, đằng sau không có chỗ dựa, hiện tại có Ninh lão, đây chẳng phải là kim bài miễn tử sao.
Chắp tay chào Ninh lão, Cổ Trình Thành rời trận điện.
Hắn một đường bay đi, không ít đệ tử nhìn thấy hắn thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Thoáng chốc những lời đàm tiếu truyền hết vào tai Cổ Trình Thành.
Dần dần, sắc mặt Cổ Trình Thành trở nên rất khó coi.
Phi kiếm dưới chân tăng tốc, hắn không ngừng lao tới nơi ở của mình.
Mà không lâu sau đó, ở đại điện Sở gia.
“Thiên Vũ, ta biết thực lực của Vân Mặc không tệ, lần tranh cử chức Thiếu tông chủ lần này, con phải dẫn theo Vân Mặc để nâng cao cơ hội cho mình”.
Sở Vấn cười hiền hoà nói.
Sở Thiên Vũ nghe thế thì im lặng, tự hỏi trong lòng rồi cười nói: “Đại bá, con cảm thấy người đã đánh giá sai về thực lực của ngũ ca, thực lực huynh ấy không tính là mạnh đâu.
Lần trước là do ngũ ca cho con nhiều tài nguyên, nhờ con dẫn theo tìm kiếm Thanh Linh Hy Thuỷ để chữa trị thiên héo.
Lần này, sao con có thể dẫn theo huynh ấy tham gia tranh đoạt vị trí Thiếu tông chủ chứ?”
Hắn ta không ngu, hắn ta biết Sở Vấn đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy hiển nhiên là vì muốn hãm hại Sở Vân Mặc.
Hắn ta không màng tới sự sống chết của Sở Vân Mặc nhưng Sở Tu và Sở Cuồng chết là do hắn ta làm, nếu Sở Vân Mặc tiết lộ tin này thì sẽ bất lợi với hắn ta.
Vì vậy, khi Sở Vấn chủ động đề nghị, hắn ta phản đối theo bản năng.
“Ha ha, Thiên Vũ, không dối gạt con, Tu nhi và Vân Mặc từng có chút mâu thuẫn, ta hoài nghi là do Vân Mặc giở trò nên mới mượn tay Vô Kỷ, Chu Đồng xả giận thay!”
Sở Vấn vẫn hiền lành nói: “Đương nhiên ta biết con và ngũ ca của con rất thân thiết, muốn con giúp ta thì sẽ làm con khó xử, thế này đi, mỗi thiếu tộc trưởng của Sở gia đều sẽ có một món bảo khí, ta tự ý quyết định, nâng bảo khí kia lên thành cực phẩm!”
“Bảo khí cực phẩm?”
Tim Sở Thiên Vũ đập nhanh, miếng mồi này có sức hấp dẫn không nhỏ đối với hắn ta.
Quan trọng nhất là chuyện hắn ta giết Sở Tu chỉ có Lạc Tử Hạo và Sở Vân Mặc biết.
Lạc Tử Hạo đã ký khế ước, không thể nói ra chuyện này nhưng Sở Vân Mặc lại có thể lộ ra bất cứ lúc nào.
Nếu có thể khiến Sở Vân Mặc vĩnh viễn ngậm miệng thì?
Đợi Chu Đồng và Đường Vô Kỷ ra tay, hắn ta đánh lén...
Nghĩ tới đây, tim Sở Thiên Vũ đập mạnh hơn.
“Đại bá, người làm thế... hầy, chuyện này cũng không phải lỗi của ngũ ca!”
Sở Thiên Vũ cố tình nói một cách lập lờ, cố ý đẩy tội giết Sở Tu và Sở Cuồng lên người Sở Vân Mặc: “Vầy đi, con nhờ ngũ ca giúp, nhưng huynh ấy có đồng ý hay không, con không thể đảm bảo!”
“Không sao, cháu trai, phiền con giúp ta việc này rồi!”
Sở Vấn cười nói.
“Đại bá yên tâm!”
Sở Thiên Vũ chắp tay rồi chào tạm biệt.
Đợi bóng dáng hắn ta biến mất, Sở Vấn mới thu lại nụ cười, trong mắt loé lên tia sáng lạnh.
“Tu nhi, kẻ nào dám ra tay với con, cha sẽ không tha cho một ai, dù... dù đó có là thiếu tộc trưởng Sở gia!”
Sở Vấn thầm thì, hai tay siết chặt.
Ông ta gần như tin chắc Sở Thiên Vũ mượn đao giết người, sự thay đổi trong cảm xúc của Sở Thiên Vũ hoàn toàn không trốn được ánh mắt ông ta.