*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chỉ là, không biết Lâm Khuynh Thành biết chuyện này từ đâu, hay là...
Nghĩ đến đây, Cổ Trình Thành lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, nhìn mỹ nhân tuyệt sắc trước mặt, sau đó, Lâm Khuynh Thành và bóng dáng tiểu cô nương dần dần hòa vào nhau.
“Má ơi, không thể nào trùng hợp thế được”.
Cổ Trình Thành có chút choáng váng, trước đó Lâm Khuynh Thành luôn đeo mạng che mặt, hắn cũng không thấy dung mạo Lâm Khuynh Thành, thật sự không nghĩ quá nhiều.
Bây giờ so sánh, hắn phát hiện Lâm Khuynh Thành và tiểu cô nương kia thật sự có vài phần giống nhau.
“ n nhân cứu mạng mà ngươi nói sẽ không phải là ta chứ?”
Cổ Trình Thành lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, sau đó biểu cảm này biến mất tăm.
“Không tiểu cô nương nào cả, được rồi, Lâm Khuynh Thành, ta cần nghỉ ngơi”.
Mặc dù Cổ Trình Thành thay đổi sắc mặt rất nhanh, nhưng Lâm Khuynh Thành vẫn nhận ra được manh mối.
"Chính là hắn, thật sự là hắn!"
Trong lòng Lâm Khuynh Thành vô cùng kích động, nhưng sau khi cảm nhận được sự lạnh nhạt của Cổ Trình Thành, trong lòng nàng ta lại cảm thấy buồn bã: "Trong lòng hắn, ta đã trở nên đáng ghét đến vậy sao, ta... ừm, ta như vậy, làm sao có thể báo đáp!"
“Thật xin lỗi Sở sư huynh...”
Lâm Khuynh Thành thì thầm, sau đó chậm rãi xoay người, bước ra khỏi đại viện.
Rất nhanh, Lâm Khuynh Thành đã rời đi.
Cực phẩm thế này mà ngươi cũng không thèm? Cổ tiểu tử, ngươi thật là vô tình.
“Đại trượng phu há lo không có vợ, hôm nay nàng ta có thể vì lời của phụ thân mà bỏ qua sĩ diện đến tìm ta, ngày mai cũng có thể vì lệnh phụ thân bỏ ta mà đi.
Nữ nhân không có suy nghĩ của riêng mình, chỉ là một bình hoa đẹp hơn một chút mà thôi”.
Cổ Trình Thành không thèm để tâm nói.
...
Một tháng đã trôi qua kể từ ngày tranh cử thiếu tông chủ.
Trong thời gian này, những lời bàn tán về Sở Vân Mặc cũng ngày càng nhiều.
Trong đó, tư chất được bởi Thiên Mệnh Bàn càng khiến người ta bàn tán xôn xao, không ít đệ tử khi bàn luận về chuyện này đều cảm thấy có chút tiếc nuối.
Mọi người đều nhìn thấy một ý nghĩa khác trong đó.
Đó là sáu đại gia tộc vẫn chưa đưa ra đề thi khảo sát thiếu tông chủ.
Rõ ràng, họ đang đợi Sở Vân Mặc đột phá cảnh giới Cương Thể để kiểm tra lại tư chất của Sở Vân Mặc.
Ngoài ra, còn có một chuyện khác cũng gây ra không ít sóng gió, đó là việc ba môn phái liên hôn.
Vì Sở Thiên Vũ bị xử tử, dẫn đến Tử Tiêu Tông không có con rể, nghe nói sau khi Lâm Khuynh Thành cãi nhau lớn với tông chủ Tử Tiêu Tông, đã kích hoạt Phá Không Phù, đêm hôm đó rời khỏi Đạp Vân Tông không biết tung tích.
Ngày hôm sau mọi người của Tử Tiêu Tông đã rời đi, tìm kiếm Lâm Khuynh Thành.
Hai môn phái liên hôn cũng không thành.
Còn tông chủ của Vấn Tiên Tông cũng không nỡ gả nữ nhi mình cho một kẻ bình thường, dù đan điền của Đường Vô Kỷ đã được khôi phục nhưng tư chất của hắn ta không còn được như trước, rõ ràng không xứng với Mộc Sơ Hàn.
Ba môn phái liên hôn vốn dĩ là vì sợ Đạp Vân Tông tham gia vào chuyện thiên quặng, nay hôn sự giữa Tử Tiêu Tông và Đạp Vân Tông đã thất bại, Vấn Tiên Tông cũng không thể có được sự đồng ý của Sở Vân Mặc, đã như vậy, hôn sự giữa Vấn Tiên Tông và Đạp Vân Tông cũng trở nên vô nghĩa.