Thiên Đế Vô Thượng

Chương 242: Lưu Vân trở về (cầu ủng hộ)



Sáng hôm sau.

Hôm qua Lưu Chính đám người uống đên say mèm đáng bây giờ còn chưa tỉnh, Lục Nam đi vào nhìn thấy cảnh này không nghĩ gì liền cho Huyền Vân đem bọn hắn tất cả đều ném ra biệt viện.

“A du, Huyền Vân tiểu nữ oa ngươi thế mà ném lão đầu tử ta ra ngoài đúng là không biết kinh trên nhường dười mà”

“Đúng đúng đây là cậy mình trẻ không tôn trọng người có tuổi, uổng công ta chiếu cố ngươi như vậy, cái này đáng ăn đòn”

“Ăn đòn? Haha lão Lạc ngươi không nhìn lại mình một cái Huyền Vân tiểu nữ oa kia đã đạt đến võ tôn ngũ trọng ngươi mới chỉ là võ tôn tam trọng lấy cái gì đánh người ta”

“Ta mặc kệ, lão Lưu con dâu ngươi dám đối với trưởng bối làm như vậy ngươi phải cho ta một cái công đạo”

“Ngươi cùng lão trần cãi nhau kéo ta vào làm gì?”

...

Mấy vị trưởng bối bị Huyền Vân ném ra ngoài cửa nhất thời nộ khí xung thiên không ngừng chửi mắng, cũng may nơi này không có người qua lại nếu không không biết mặt mũi của bọn hắn sẽ ném đi đâu nữa.

“Được rồi, trước ai về nhà nấy đi, thanh thiên bạch nhật đi cãi nhau òm xòm còn ra thể thống gì?”

Cuối cùng Tức Tản hộ pháp còn thanh tình một điểm, hắn dẫn theo đang còn sảy xỉn đám người từng cái trở về nhà mình.

Trong biệt viện.

Huyền Vân nhìn hết những điều sảy ra trong mắt, đối với cái này nàng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, sư tôn ra lệnh nha, nàng không dám không theo a.

Nghĩ đến đám người trước khi đi đối với mình lời nói oánh hận Huyền Vân trong lòng cũng rất lo lắng dù sao trong đám người có cả Lưu Vân phụ thân Lưu Chính nàng sau này về Lưu gia cũng phải nhìn sắc mặt của phụ thân a.

“Sư tôn, ngài vì sao phải đem mọi người đuổi ra vậy chứ?”

Huyền Vân bất đắc dĩ nhìn Lục Nam hỏi.

“Bọn hắn quá ồn”

Lục Nam trả lời tỉnh bơ sau đó đến bên linh tuyền bắt đầu cho cá ăn.

Huyền Vân nghe được Lục Nam lời nói thì không khỏi cười khổ, nàng căn bản không có cách nói vị này sư tôn.

Một bên Kiếm Sinh nhìn thấy Huyền Vân khuôn mặt khó sử không khỏi cười nói.

“Sư muội không cần phải lo lắng mấy lão gia đò say bí tỉnh rồi chỉ sợ đến lúc tỉnh còn không biết đâu, với lại ta đã ghi lại rất nhiều hình ảnh đến lúc đó nếu có gião già nào dám làm khó dễ ngươi cứ nói với ta ta nhất định sẽ cho bọn hắn đẹp mắt”

Trong đám người Kiếm Sinh là người có tu vi cao nhất, hắn đã sớm giải rượu sau đó đem Lưu Chính đám người hình ảnh say rượu ghi khắc xuống, bao quát chuyện bên ngoài biệt viện.

Huyền Vân nghe được Kiếm Sinh lời nói trong lòng càng thêm ảo não.

Sư tôn không lưu tình chút nào đuổi Lưu Chính đám người ra khỏi biệt viện nàng đã thấy quá đáng lắm rồi, đại sư huynh còn đem mọi chuyện chi ghi lại cái này so sư tôn việc làm còn quá đáng hơn.

Cái làm nàng bất lực nhất chính là hai người này nàng không có cách nào nói được, một người là sư tôn một người là sư huynh thân phận đều cao hơn nàng cái này khiến nàng đau đầu không thôi.

Nghĩ đến còn một tên ất ơ Lưu Vân, Huyên Vân không khỏi thở dài một hơi, ba sư đồ này không có lấy một cái bình thường.

Hết cánh, Huyền Vân chỉ đành mang lấy bất lực dáng vẻ đến tu luyện thất bắt đầu tu luyện chỉ có tu luyện nàng mới không lẫn vào mấy người này.

...

Nửa tháng sau, Lưu Vân rốt cuộc từ Vô Nguyệt thành trở về.

Vừa về đến biệt viện hắn liền than ngắn thở dài sau đó nói lên mình tại Vô Nguyệt thành phải không cực như thế nào, nói mình đã cố gắng như thế nào để không phụ sự kỳ vọng của sư tôn.

“Sư đệ người vất vả không chỉ tại phải làm việc Vô Nguyệt thành đến sư tôn tiệc tối cũng không được ăn, thân làm sư huynh ta cũng phải bội phục ngươi a”

Kiếm Sinh nhìn thấy Lưu Vân bộ dạng không ngần ngại cho hắn thêm một dao.

“Tiếc tối? Tiệc tối gì?”

Nghe được Kiếm Sinh lời nói Lưu Vân không khỏi hiếu kỳ hỏi

“A, ngươi không biết hay sao, nửa tháng trước sư tôn có làm tiếc tối, nào là Hỏa Ngư vương, đại tôn cấp giao long, bát giai yêu thú các loại, cường đại linh dược,...”

Kiếm Sinh bắt đầu kể về bữa tiệc ngày hôm đó, cái này đơn gian chính là sát muối vào lòng Lưu Vân.

“A, sư tôn làm tiệc ngon như vậy vậy mà không cho ta ăn đúng là tức chêt ta rồi, ta phải tìm ông ta lão nhân gia đòi công đạo”

Lưu Vân nghe được Kiếm Sinh lời nói hiển nhiên là máu sông lên não, mọi người ăn uống linh đình vậy mà không kêu đến hắn.

“Đúng đúng, ta cũng thấy sư tôn lần này quá phận, ngươi phải tìm người lấy cái công đạo mới được”

Kiếm Sinh một bên cũng them dầu vào lửa.

Lưu Vân nghe được lời này thì hùng hùng hổ hổ đi đến hồ nước tìm Lục Nam nhưng hắn còn chưa đi được mấy bước Lục Nam đã xuất hiện phía sau hắn.

“Nghe nói ngươi muốn tìm sư tôn ta đòi công đạo, thế nào? Lâu rồi không ăn đánh nên nhớ hả?”

Lục Nam một tay đắt lên Lưu Vân bả vai giọng điệu bình thản nói.

Lưu Vân nghe được lời này lúc nãy nộ khí hoàn toàn tiêu biến không thấy thân thể lực lượng cũng đột nhiên biến mất, hắn một mắt hoàng sợ mà nhìn bên cạnh nhà mình sư tôn.

“Sư.. sư tôn đệ tử làm sao dám... dám làm như thế”

Lưu Vân giọng nói run run nói.

Hắn trên đời chỉ sợ có ba người Huyền Vân, phụ thân cùng sư tôn, trong đó sư tôn chính là người hắn sợ nhất.

“Không dám? Nhưng là lúc nãy ta nghe rõ ràng mà?”

Lục Nam cười nói, tuy ngữ khí của hắn rất vui vẻ nhưng cảnh tay lại đang phát lực bóp đến Lưu Vân đau đớn biến sắc, hắn tuy là thể tu nhưng làm sao có thể cùng Lục Nam so sánh cơ chứ.

“A, sư tôn đứng bóp nữa, ta sai rồi, là là đại sư huynh kích động ta, tất cả là tại đại sư huynh hết”

Lưu Vân vội la to nói.

“Sinh tiểu tử sao? Ta tất nhiên sẽ trừng trị hắn nhưng ngươi cũng không thoát được”

Lục Nam cươi nói, tiếp theo hắn xách theo Lưu Vân bay tới bên linh hồ.

Biệt viện một góc khác, trên nhánh cây Kiếm Sinh nhìn hết chuyện này trong mắt hắn ẩn ẩn cảm giác bất an.

“Ta phải nhanh chóng chạy khỏi đây thôi”

Kiếm Sinh trong lòng thầm nhủ sau đó biến mất không thấy, hắn muốn chạy ra khỏi biết viện nếu không đợi đến sư tôn tìm đến hắn hạ tràng chắc chắn sẽ rất thảm.

Nhưng là Kiếm Sinh vừa chạy đến biệt viện tường rào liền bị một cánh tay kéo lại.

“Sư sư tôn”

Kiếm Sinh khuốn mặt hoảng sợ, lắp bắp nói, cho dù không quay lại hắn cũng biết cánh tay này chủ nhân chính là sư tôn của mình Lục Nam, cũng chỉ có hắn mới có thực lực dùng một cánh tay đem hắn sinh sinh kéo lại.

“Hư, tiểu tử thối ngươi được lắm, dám súi dục Vân tiểu tử gây rối, tưởng ta không biết hay sao?”

Lục Nam khuôn mặt âm u nói, sau đó không đợi Kiếm Sinh trả lời hắn liền đem đối phương bay về linh hồ.

Thế là cả ngày hôm đó linh hồ bên trong không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Vốn tang tu luyện Huyền Vân cùng Lạc Hà Đức đều bị kinh động, bọn hắn lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến bên linh hồ, vừa đến linh hồ bọn hắn trong mắt liền kém chút lòi ra.

Đập vào mắt bọn hắn là Kiếm Sinh cùng Lưu Vân chỉ mặc cái quần cộc tại giữa linh hồ, bọn hắn không ngừng bị linh ngư bao vây đánh đập.

Những này linh ngưa nhiều năm ở linh hồ này sinh hoạt thân thể vô cùng to lớn, lực lớn mười phần mấy trăm con linh ngư không ngừng quất đuôi vào Kiếm Sinh cùng Lưu Vân khiến hai người mặt mũi bầm dập.

Bọn hắn linh lực đã sớm bị Lục Nam phong ấn chỉ có thể chịu đựng linh ngư quất đuôi vào, cảnh tượng này khiến người ta không dám nhìn thẳng, khổng không thể tả.